1
"Tôi không thể tin được là em biết sự thật về anh Trần mà không nói cho tôi," Tế Luân tức giận, vứt chiếc áo ba lỗ màu đen sang một bên.
"Anh ấy chưa bao giờ bị hôn mê, và tất cả cũng không phải lỗi của tôi. OCTB đã dùng sự áy náy để ép tôi làm mấy chuyện này," anh ta nói, khoa tay múa chân.
"Đó vốn không phải là kế hoạch của em," Cao Bân càu nhàu, vẻ mặt u ám.
"Sao anh không đi nói điều đó với Madam Koo ấy?" Tế Luân đang thay đồ trong phòng và Cao Bân ngồi trên ghế, nhìn anh ta cởi quần áo, chuẩn bị tắm. Cao Bân nhìn anh đánh giá. Anh vẫn còn tức giận, hay anh đang cảm thấy buồn vì bị phản bội?
Cao Bân không nói được. Với việc Tế Luân bị lừa bán mạng vì một mục đích không thực sự liên quan đến mình, việc anh ta nổi cơn thịnh nộ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Liệu Tế Luân có định trở lại Hồng Kông và ở lại luôn không? Chắc chắn, anh ta quan tâm đến gia đình của Tưởng Thế Long và muốn những kẻ giết ông Tưởng và hai con trai ông ta phải bị trừng phạt, nhưng điều đó khó có thể là lý do để anh đặt mình vào nguy hiểm mãi.
Cuối cùng, đây là vấn đề phục vụ Hồng Kông, giữ cho đường phố Hồng Kông yên ổn bằng cách dojn Tứ Liên Bang, một trong những băng đảng lớn nhất cái xứ này. Trương Tế Luân sống cả đời ở Mỹ, tại sao anh ta phải hy sinh vì một nơi mà anh chưa bao giờ có thể gọi là nhà chỉ vì cấp trên của tổ O nói vậy?
Nhưng Cao Bân cho rằng, với một người như Trương Tế Luân thì hên xui. Người đàn ông này có lý tưởng cao đẹp về danh dự và công lý, Cao Bân rùng mình khi nghĩ đến những tờ giấy nợ mà Tế Luân đã ký và đưa một cách bừa bãi cho nhiều phụ nữ khác nhau trong thời gian anh ta ở đây, nào Trang Minh Lệ, Tô Chỉ Sản và thậm chí cả chị Thủy.
Cao Bân nghĩ rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết, nhưng nếu anh xuôi theo cái logic kỳ lạ của Tế Luân thì điều đó có lý vì đúng vậy, anh ta đã làm họ tổn thương theo một cách nào đó và anh nên bù đắp cho họ theo một cách nào đó luôn.
Nhưng với Cao Bân thì... Không, một tờ giấy nợ thậm chí còn không đủ. Tế Luân sẽ phải viết bao nhiêu tờ giấy nợ cho anh? Họ nợ nhau bao nhiêu tính đến bây giờ rồi? Cao Bân nghĩ đến mớ rắc rối mà anh đã gặp phải và những vết bầm mà anh đã phải chịu dưới tay Lục Thu vì bị cho là thiếu tôn trọng ông Tưởng, về việc anh đã ra mặt cản Tang Chung đánh Tế Luân tơi bời bên ngoài tiệm mạt chược của hắn...
Rồi việc Tế Luân đã che giấu cho anh, để dập tắt bất kỳ nghi ngờ nào mà mọi người có thể có về danh tính thực sự của anh.
"Tắm đi," Tế Luân gầm gừ, kéo áo khoác của Cao Bân.
"Gì cơ?" Cao Bân nhìn anh ta.
"Em không mang theo..." Tế Luân nhìn Cao Bân một cách đầy ẩn ý, những lời nói tiếp theo chết lặng trong miệng anh.
"Được rồi," Cao Bân nói, giọng run rẩy. Chết tiệt, Tế Luân chắc chắn vẫn còn giận.
"Bây giờ em là người duy nhất tôi có thể tin tưởng," Tế Luân nói, giọng run rẩy. Có phải anh ta đang khóc không? Cao Bân không biết. Nước chảy từ vòi hoa sen, trút xuống làn da của Tế Luân.
"Tại sao em không nói với tôi về anh Trần sớm hơn?"
"Nếu em nói với anh ngay từ đầu, liệu anh có ở lại không?" Cao Bân hỏi, mắt sáng lên. Có ích gì khi cố nói thêm? Anh đã biết ngay từ đầu rằng đây là một cái nền bấp bênh, nhưng anh đã cố gắng rất nhiều để xây dựng một ngôi nhà trên một cái nền được tạo nên từ những lời nói dối mỏng manh.
"Cái đó..." Tế Luân nhìn anh sững sờ.
"Em nghĩ vậy đó," Cao Bân nói, cười một cách buồn bã. Anh đặt tay lên ngực Tế Luân, cố gắng đẩy anh ta ra.
"Em nên đi đây"
"Không" Tế Luân nói, siết chặt vai Cao Bân.
"Điều đó có quan trọng không? Tôi vẫn ở đây mà"
"Nếu anh muốn đi, em sẽ nghĩ cách" Cao Bân nói, tránh ánh mắt của Tế Luân.
"Em sẽ đảm bảo Madam Koo không từ chối"
"Em có muốn tôi đi không?" Tế Luân hỏi, giọng run rẩy.
"Điều em muốn có quan trọng không?" Cao Bân hỏi, nuốt nước bọt.
"Tôi sẽ đi nếu em muốn," Tế Luân nói, ánh mắt cứng lại. Anh ta ôm lấy má Cao Bân, ngón tay cái ấn xuống vết bầm tím ở đó. Nơi anh đã đấm vào lúc nãy, Cao Bân thì không kịp né. Cao Bân cau mày, mắt lại nhìn lên để đối diện với ánh mắt của Tế Luân.
Có điều gì đó trong biểu cảm của Tế Luân khác với những gì anh đã quen thấy, sự tự tin thường thấy rằng anh ta có thể xử lý chuyện này ngay cả khi rõ ràng là không thể, và sự tự tin không thể lay chuyển rằng mọi thứ sẽ ổn thôi vì ngay cả khi anh làm hỏng, vẫn còn Cao Bân và Madam Koo dọn dẹp cùng anh.
Nhưng như thế này, với mái tóc ướt, bết vào mặt, anh ta trông thật dễ bị tổn thương. Đây là Trương Tế Luân, một diễn viên đến từ Ohio đang đứng ở ngã ba đường không hơn không kém, chứ không phải Tưởng Thế Long, long đầu của Tứ Liên Bang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro