PHẦN 4:


Hai bé con phát sốt rồi.

Tiết Dương sau khi lo lắng qua nhà Lam Hi Thần nhìn một cái, cũng đồng dạng nhìn thấy một cái mặt bánh bao chiều sưng phù đang bốc khói đắp chăn kín mít nằm trên giường.

Lam Hi Thần khổ não, "Hai đứa nó lây cho nhau rồi."

Tuy Kim Quang Dao dạo này đã thu liễm bớt trò chơi mọi người cùng thơm thơm, nhưng bé con quấn quýt chơi với Hiểu Tinh Trần, trăm phần trăm ngày nào cũng phải thơm thơm vài cái.

Thế nên một đứa vừa mắc mầm bệnh, đứa kia cũng mắc theo.

Vì thuận tiện chăm sóc, hai vị phụ huynh mang trẻ con nhà mình đặt chung giường, cháo nấu một nồi múc thành hai bát, thuốc sắc ra cũng phân hai.

Lam Hi Thần bận không ngơi tay, thấy Tiết Dương tay không đứng đó, sai hắn đi mang nước lại đắp giảm nhiệt.

Tiết Dương vòng ra sau nhà, bưng lên một thau nước lạnh cùng hai cái khăn.

"...", Lam Hi Thần nhắc hắn, "Đun nước nóng."

Tiết Dương đơ ra, "Giảm nhiệt mà không dùng nước lạnh sao?"

"Nhiễm nước lạnh lại cảm nặng hơn. Dễ chịu thì dễ chịu thật, nhưng không tốt."

Tiết Dương chịu cực chịu khổ lại cun cút đi đun nước nóng.

Nhiếp Minh Quyết đẩy cửa đi vào, thấy hai cục bột đỏ hồng nằm trên giường, nếp gấp giữa hàng mày càng sâu, "Bệnh rồi?"

"Trời nóng quá."

Nhiếp Minh Quyết ngồi xuống bên giường, hai cái bánh nếp đỏ đang há miệng thở ra toàn hơi nóng, hắn nhìn mà có chút buồn cười, đưa tay chọc má Kim Quang Dao.

Lam Hi Thần bình tĩnh liếc qua một cái.

Tiết Dương đem nước nóng lên, đặt xuống ghế cạnh giường.

Lam Hi Thần bốc ra mấy vị thuốc chuẩn bị mang xuống sắc, nhìn ba đại nam nhân chen chúc trong căn phòng một hồi, bất đắc dĩ nói, "Lau người cho bọn nhỏ đi. Đại ca, huynh ở không làm gì, Tam đệ giao cho huynh đó."

Nhiếp Minh Quyết, "... Gì?"

Lam Hi Thần trừng mắt nhìn sang.

Nhiếp Minh Quyết im lặng xắn tay áo làm việc.

Tay hắn rất nhanh, thoáng chốc đã đem Kim Quang Dao lột sạch như lột vỏ bánh, bắt đầu nhúng khăn vắt.

Tiết Dương ý vị sâu xa nhìn thân thể tròn mụp như con sâu trắng của Kim Quang Dao, sau đó thản nhiên như không đem Hiểu Tinh Trần bế lên, coi bộ dạng thì là muốn ra ngoài.

Lam Hi Thần ngẩn ra, "Đi đâu vậy?"

Tiết Dương híp mắt, "Mang về nhà, ta tự lau."

"Ở đây chẳng có sẵn nước nóng còn gì..."

"Thân thể của hắn, chỉ có mình ta mới có thể thấy."

Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần đồng dạng mặt liệt ra nhìn Tiết Dương.

Nhìn thấy thì thế nào?

Một đứa trẻ con, chẳng lẽ bọn ta còn có thể chiếm tiện nghi của nó?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro