PHẦN 9:


Lâu quá không viết đồng nhân này, Kim Quang Dao bị tui nhồi u ám tiến hoá thành yandere trong một nốt nhạc, hoảng hốt quá phải sửa lại tức khắc. Bản yan tui thấy cũng rất thú dzị, nhưng chương trước bạn vẫn còn mặt trời chói loá, chương này đã yan, không ăn khớp chút xíu nào... cũng tại hai chương cách nhau lâu quá tui mất hết tế bào hường trong tâm hồn rồi...

llllll

Một ngày nào đó của mấy tuần sau, khi ba đứa trẻ đã thân thiết vui vẻ với nhau.

"A Tang quý Nhiếp Minh Quyết ghê ha.", Kim Quang Dao mở to mắt nói, có chút tò mò.

Nhiếp Hoài Tang không ngẩng đầu, "Là đại ca ta mà."

"Đại ca!!!"

"Ừm."

"Giá như ta với Hi Hi cũng là huynh đệ nhỉ, thân thiết bao nhiêu, ta có thể gọi Hi Hi đại ca!"

"Đâu cần phải là huynh đệ ruột thịt thì mới thân thiết. Cũng đâu cần ruột thịt ngươi mới được gọi hắn đại ca. Ngươi vui là được, thế là hắn cũng vui rồi."

Kim Quang Dao ngọt ngào cười. Bé con vẽ vẽ trên mặt đất, chậm rãi vẽ chữ.

Nhiếp Hoài Tang giữ lời hứa, tuy chơi độc một vố nhưng vẫn giúp Kim Quang Dao học chữ thật, nên bây giờ Kim Quang Dao có thể tròn vành vạnh viết cả Lam Hi Thần và Hiểu Tinh Trần mà bé con mong muốn.

Hiểu Tinh Trần ngồi cạnh ánh mắt cong cong như trăng rằm, đôi mắt đẹp lóng la lóng lánh, mềm mại nói, "A Dao và Hiểu Hiểu cũng thân thiết lắm đó, dù không phải ruột thịt, Hiểu Hiểu cũng sẽ ở bên cạnh A Dao mà."

Kim Quang Dao nhìn bạn cười.

"...", Nhiếp Hoài Tang bị ánh sáng tình huynh đệ thuần khiết chiếu mù mắt, yên lặng dịch ra xa.

Hiểu Tinh Trần tiếp tục vừa cười vừa nói, "Dù có ai ném rắn vào A Dao, tớ cũng sẽ giúp A Dao chặn lại. Không chỉ Hi Hi, tuy tớ không được lớn lắm, nhưng tớ cũng sẽ bảo vệ A Dao."

"..."

Một lời hai nghĩa, thù thật dai.

Nhiếp Hoài Tang một mình một cõi không biết nên nói gì.

Kim Quang Dao đột ngột quay qua nhìn bạn nhỏ Nhiếp Hoài Tang, "A Tang à, A Tang cũng sẽ bảo vệ tớ chứ? Bảo vệ Hiểu Hiểu, bảo vệ A Dương, bảo vệ Hi Hi, và bảo vệ... Đại ca?"

Nhiếp Hoài Tang hơi ngẩn ra, "Bạn bè... và ca ca, tớ sẽ làm hết sức để họ không chịu thương tổn nào."

"Thế nếu như...", Đôi mắt Kim Quang Dao trong suốt thấu triệt, trẻ con non nớt thường ngày bị một tầng mây mỏng che phủ, "Có ai đó hại Đại ca, mà A Tang không kịp bảo vệ thì thế nào?"

Cành cây trong tay Nhiếp Hoài Tang gãy thành hai đoạn vang một tiếng rắc nhanh gọn giòn, âm nghe như bẻ một khúc xương.

Kim Quang Dao và Hiểu Tinh Trần bị hành động ấy làm giật mình.

Nhiếp Hoài Tang ngược lại không tỏ ý phiền lòng, gãy thì gãy, bé con vung thẳng tay ném cành cây đi, hai tay dính chút bùn đất chậm rãi vỗ vỗ vào nhau phủi xuống.

"Nếu có ai dám hại ca ta...", Nhiếp Hoài Tang nói bằng giọng bình thản, "Ta sẽ khiến hắn rơi vào tình cảnh như con chuột cống, bị người người đuổi đánh, trốn chui trốn nhủi, cuối cùng, vẫn bị bắt được, bị đại ca ta... tận, tay, giết, chết."

Nhiếp Hoài Tang chống đùi đứng dậy, nheo mắt chốt câu cuối, "Hoặc không thì ta giết, cũng không tồi."

"..."

Hai bạn nhỏ bị lời uy vũ hùng tráng của người bạn mới dọa sợ.

Khuôn mặt ấy, ngữ điệu ấy... QAQ!!!

Lời tác giả:

Nhiếp Hoài Tang OOC quá nhỉ...

Nhưng tui nghĩ, nếu Nhiếp Minh Quyết không có ở đó, Nhiếp Hoài Tang gánh trên vai toàn bộ áp lực và dạy dỗ của anh trai mình, cộng thêm bộ óc thâm sâu, có lẽ sẽ không giống Nhiếp Hoài Tang ở nơi có Nhiếp Minh Quyết chống đỡ cho.

Như Nhiếp Minh Quyết nói, "Vì không có ta, đệ ấy phải tự mình đứng lên thôi."

Nên bé con có thể có chút tinh ranh độc địa, nhưng tui nghĩ giáo dục tốt thì bé con cũng không lệch quá xa, chính nghĩa như Nhiếp Minh Quyết, và thâm trầm của riêng Nhiếp Hoài Tang.

Tui không nhớ rõ tình cảnh của các nhân vật xuất hiện ít lần như Thanh Hà Nhiếp thị, nên tui mạn phép bổ não Nhiếp Hoài Tang ranh như vậy là bé con phải chống đỡ với sự châm chọc đối nghịch của người nhà, con rắn nọ cũng từng là vật người ta dọa bé, bé mang theo bên mình để dằn mặt thôi (nhưng trẻ con mà vậy cũng đáng sợ thật sự...)

Về phần Kim Quang Dao, ban đầu tui cũng hơi phân vân khi để bé con khóc kiểu ấm ức mà không dám nói như vậy, nhưng ngẫm lại, hoàn cảnh của bé khác Hiểu Tinh Trần, nên quyết định như vậy luôn.

Tui trước giờ hơi xem thường thể loại chỉ cần khóc là chuyện gì cũng xong, nước mắt không phải vũ khí vạn năng, người ta không thể vì nước mắt mà không hại bạn nữa, nên cũng làm gì có chuyện nhân vật chính vừa khóc thì người bên cạnh hoặc áy náy hoặc rung động gì gì được, trừ trường hợp đặc biệt đến vô cùng đặc biệt, như hiếm lắm mới khóc này nọ (nhưng vậy thì vẫn ảo...) nên tui hiếm khi sử dụng nước mắt trong văn. Nhưng Nhiếp Hoài Tang (tự bổ não) tiếp xúc với nhiều rắn độc, đột nhiên thấy trẻ con khóc nên có chút giật mình, mà Kim Quang Dao cũng có chút mưu mô nữa chứ không phải khơi khơi khóc đâu :v

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro