Chương 4
Nửa đêm, trong khách trạm, Kim Quang Dao thân hình nhỏ bé nằm cuộn tròn một góc trên giường. Ánh trăng sáng bên ngoài của sổ chiếu vào, soi rõ dung mạo hắn. Hàng lông mi run run, mày bất giác nhíu lại. Lam Hi Thần ngồi bên giường, tỉ mỉ quan sát, đầu hơi cúi xuống. Vô thức, Kim Quang Dao thốt lên tiếng than nhỏ:
- Đau quá...
Lam Hi Thần bất giác lại thở dài. Bàn tay ấm áp khẽ đặt lên má Kim Quang Dao, thì thầm:
- Sau này ta sẽ không để ngươi phải chịu đau đớn nữa...
Giọng nói dù ôn nhu đến đâu, vẫn không che dấu nổi sự xót xa đến cùng cực của y. Hồn phách Kim Quang Dao không hoàn chỉnh, nên thường xuyên mơ thấy ác mộng, đêm ngủ trải qua đau đớn thể xác, tinh thần mệt mỏi. Để hắn tu tiên, không cẩn thận rất dễ đi sai đường, sa vào ma đạo. Nhưng nếu đúng hướng, ngược lại sẽ giảm bớt đau đớn cho hắn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Còn có, muốn hoàn toàn hồi phục, phải tìm đủ hồn phách... Chỉ là đâu dễ như vậy...
Lam Hi Thần lấy tỏa linh nang chứa hồn phách Kim Quang Dao, nhẹ nhàng nắm tay hắn, truyền linh lực, mong hắn sẽ giảm bớt đau đớn. Tỏa linh nang được mở ra, Lam Hi Thần niệm một câu gì đó, hồn phách từ từ theo dòng linh lực từ tay y đi vào cơ thể Kim Quang Dao.
Lúc Lam Hi Thần thu lại linh lực, khuôn mặt Kim Quang Dao nhu hòa không ít, mày cũng giản ra, chỉ là vẫn nắm chặt tay y không buông. Lam Hi Thần cũng không có ý định rút tay về, tay còn lại dịu dàng vuốt ve mái tóc Kim Quang Dao, khẽ nói:
-A Dao, ngươi vất vả rồi.
Kiếp trước, Lam Hi Thần không ít lần từng nói Kim Quang Dao làm Tiên Đốc thực vất vả. Vất vả vì phải gánh trên vai trọng trách đối với chúng sinh thiên hạ, phải vạn sự lo lắng Lan Lăng Kim thị, cũng là vất vả vì y đi... Còn hiện tại, có lẽ vất vả vì đau đớn hắn phải mang, tủi nhục hắn phải chịu...
"A Dao, từ giờ ta sẽ thay ngươi gánh vác tất cả..."
Kim Quang Dao tìm được một phần hồn phách, đầu óc liền trở lại bình thường. Căn bản không còn ngô nghê như trước, ăn nói trôi chảy hơn nhiều, nhưng là vẫn không hoàn chỉnh lắm... Lam Hi Thần mang chậu gỗ nhỏ, vắt khăn lau mặt cho Kim Quang Dao, còn giúp hắn thay y phục, xỏ giày, chải tóc,... Gần như là mọi việc đều thay hắn làm.
- A Dao, đây là y phục ta mới mua cho đệ.
- A Dao, đôi giày này đệ đi có thích không? Nếu không ta đổi cho ngươi đôi khác.
- A Dao, ta giúp đệ vấn tóc.
-A Dao, màn thầu còn nóng, đệ mau ăn đi.
-A Dao, ...
-A Dao, ...
Không biết Lam Hi Thần đã gọi bao nhiêu tiếng "A Dao". Đến mức Kim Quang Dao chỉ biết cười trừ đáp lại. Có ca ca như Lam Hi Thần thật tốt! Mọi chuyện đều một tay y lo liệu. Có y phục đẹp mặc, có giày mới để đi, có đồ để ăn, có chỗ để nghỉ chân, còn có người chăm sóc. Vốn dĩ Kim Quang Dao hiện tại nên gọi "Đại ca" nhưng Lam Hi Thần lại muốn hắn gọi "Nhị ca", không rõ lí do, nên hắn cũng một mực nghe theo. Y vui là tốt rồi.
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao hồi lâu, lúc bắt gặp ánh mắt linh hoạt sáng trong của hắn, chợt cười ôn nhu, nhẹ giọng hỏi:
- A Dao, đệ muốn cùng ta phiêu bạt không?
Kim Quang Dao chớp mắt hai cái, gật gật đầu, đáp lại:
- Chỉ cần là đi cùng Nhị ca, đến đâu đệ cũng theo.
Tim Lam Hi Thần đập nhanh một nhịp, khẽ vươn tay ôm Kim Quang Dao vào lòng.
-Vậy được. Ta mang đệ đi...
Lam Hi Thần vốn muốn mang Kim Quang Dao về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng hiện tại hồn phách hắn chưa lành lặn, y lại không muốn hắn luôn sống trong sự thống khổ. Mang hắn đi phiêu bạt cũng tốt. Ngày ngày ở bên chăm sóc Kim Quang Dao, dạy hắn đọc sách viết chữ, luyện kiếm tu đạo, vẽ tranh chơi cờ, đàn tiêu hợp tấu. Hơn nữa cũng thuận tiện tìm hồn phách còn thiếu xót của hắn. Ít ra có thể tạm thời sống cuộc sống bình lặng, không tranh với đời, không đè nặng trên vai trọng trách gia tộc...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro