[Đồng nhân][Vong Tiện]Ma Đạo - Song Sinh
Au: scientistR (Back Fire)
Nguồn: WabiSabiVivi
Link raw: https://www.ptt.cc/bbs/BB-Love/M.1507961309.A.397.html
QT:https://www.wattpad.com/story/128225824-%C4%91%E1%BB%93ng-nh%C3%A2n-b%E1%BA%A3n-qt-convert-ma-%C4%91%E1%BA%A1o-t%E1%BB%95-s%C6%B0
======================
Cái này dịch cho vui thôi nha vì mình chả biết tiếng Trung :( ,anh chị em nào nếu không thích có thể bỏ qua đừng ném đá mình là được. Vào đọc rồi thì cân nhắc, H nặng đó :)))))
Tên khác: Bạn trai đệ đệ yêu ta phải làm sao bây giờ.
======================
Hai vị huynh đệ của Lam gia kia cực kì phiền toái.
Nếu Ngụy Vô Tiện đã nói như vậy thì ý của hắn chính xác là: Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm cực kì phiền toái, tất nhiên không bao gồm Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện kéo lại vạt áo bào luật sư của mình cùng rương hành lý thon gọn bước ra khỏi cửa sân bay của Cô Tô, lúc này Lam Vong Cơ đã đem xe ngừng khu chờ đợi để đón hắn, mà phía trước Lam Trạm cũng dừng trước mặt đứng ở đó.
Đứng ở cửa sân bay xuất khẩu chờ hắn.
Ngụy Vô Tiện trời sinh đã mang một khuôn mặt tươi cười, cả người vận một thân cây đen, quần dài bó sát lại cặp chân thon dài cùng bờ mông căng tròn của hắn. Mái tóc đen hơi rối cùng bước chân đầy tự tin nhẹ nhàng bước lên, tuấn mĩ đến mức làm người ta không thể rời con mắt.
Lam trạm sắc mặt nhìn như bình tĩnh không chút dao động, nhưng Ngụy Vô Tiện lại thấy từ khuôn mặt làm như chẳng có gì lại nhìn ra hình bóng thỏ con đang gấp gáp chờ đợi chủ nhân.
"Chào, Lam Trạm." Cái này rõ ràng chỉ mới 17 tuổi mà lại giống nhị ca của cậu y như đúc, chả khác gì là một ông cụ non cả.
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là kinh ngạc một giây, ngay sau đó cười cười hướng cậu đi qua, đối mặt cơ hồ sắp cùng chính mình tề bình tầm mắt, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại, cảm động nói: "Bao lâu không gặp mà ngươi cao thấy rõ. Sao thế hôm nay không đi học à?"
"Không." Lam Trạm thấp giọng trả lời, giúp Ngụy Vô Tiện cầm rương hành lý, giữ chặt tay hắn rồi mới đi. "Đi thôi, anh hai đang đợi."
"Lam Vong Cơ cũng tới?" Đây là một câu nghi vấn nhưng giọng điệu thì lại hoàn toàn chắc chắn.
Tuy rằng hắn chỉ là nói cho Lam Vong Cơ bản thân chuẩn bị xuống máy bay, không cần người tới đón. Thế nhưng hắn lại không chút nghi ngờ hai người thực chất đều đem tâm ý khát vọng, không cần nói trước mặt đối phương cũng hiểu. (Chém)
Rương hành lý bị kéo trên sàn nhà trơn bóng phát ra âm thanh rất nhỏ, Lam Trạm nắm tay hắn, bước chân cũng không gấp gáp. Ngụy Vô Tiện tâm tình phức tạp mà nhìn chằm chằm vào màu áo sơ mi trắng toát bên cạnh, vai cùng cổ áo đều căng đến tinh tế kì lạ, Lam Trạm nắm tay hắn có hơi lỏng lẻo khiến hắn muốn rút tay về. Nhưng mới vừa động, Lam Trạm liền nắm chặt hắn.
"......" Ngụy Vô Tiện muốn nói, anh hai của ngươi mới là bạn trai ta đó.
Hắn không hiểu, đứa em trai này kém Lam Vong Cơ hơn mười tuổi, như thế nào khi từ bé xíu đã muốn dính chặt lấy hắn rồi.
Lam Trạm rất kín đáo mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Ta cũng... Rất muốn gặp ngươi." Thanh âm kia mang theo một tia ủy khuất không rõ.
Ngụy Vô Tiện đáy lòng mềm nhũn, nhéo nhéo bàn tay đang nắm chặt giữa hai, cười trả lời: "......Ta biết."
Thôi, coi như là đùa một chút với đứa em còn nhỏ này vậy.
Ừ thì nhỏ :)))))), nó đè ra thao thì lúc đó có mà rên.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam gia huynh đệ phải gọi là nghiệt duyên —— Nhưng nếu đổi lại là Lam Vong Cơ nói lại thì chính xác là "nhân duyên",——. Lúc hắn mới 10 tuổi đã được đưa đến Cô Tô Lam thị, một nơi nổi danh với gia truyền mấy trăm năm đào tạo người tài (Chém) để học.
Lúc đó viện trưởng của Vân Thâm thư viện là Lam Khải Nhân, cũng là người mà Lam gia các huynh đệ nơi đây gọi là thúc phụ. Vậy mà khi Lam Hi Thần được 17 tuổi cuối năm nay, chức viện trưởng của ông đã được giao lại cho gia trưởng Lam Hi Thần kế thừa.
Cái nơi này phải nói là rất khắc nghiệt, nổi tiếng với phong cách học tập mấy đời "Cũ Kỹ" truyền lại học, cổ hũ, nghiêm khắc, chẳng những nam nữ trong học viện phải cách ly.Thậm chí điều lệ còn đặt ra môn sinh mỗi ngày 5h dậy, 10h đúng phải đi ngủ, cố gắng rèn luyện khí lực nghiêm minh. Hơn nữa đối với lễ nhạc cần phải có sự tinh thông dư luật ,với Ngụy Vô Tiện mà nói chẳng khác gì cái thời đồ đá còn được bảo tàng trong cái xã hội thời hiện đại này. Ấy thế mà lại dạy ra những học giả lịch sử nổi danh, ngoài ra còn có luật học gia, Hán học gia, âm nhạc gia cùng rất nhiều nhân vật chính trị nổi tiếng khác.
Bởi vậy rất nhiều cha mẹ mong muốn đem con của mình tới nơi này mà nghiêm khắc học tập một phen.
Vân mộng là tập đoàn tài chính lớn nhất của Giang thị, người đứng đầu là Giang Phong Miên, lại có quen biết với bạn cũ trong Vân Thâm học viện. Nhìn hai đứa tiểu hài tử bướng bỉnh suốt ngày gây sự, đúng lúc lại đến tuổi đi học thế là liền đem bọn họ quăng vào nhập học để "ngoan ngoãn" mà rèn luyện tính tình.
Mà Ngụy Vô Tiện khi đó vào học đã gặp gỡ Lam Vong Cơ.
Tóm lại năm đó Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ chính là những ngày đùa dai, chó sủa gà bay trứng vỡ, nhưng mấy cái đó bây giờ đều là chuyện cũ đã chìm vào mây khói.
Hiện tại Lam Vong Cơ đã nổi danh với cái tên nhà cổ sử học gia cùng trung ương nhà bảo tàng học viện (Khúc này ko hiểu cho lắm). Mà Ngụy Vô Tiện lại là nổi tiếng là luật sư tố tụng quốc tế thương nghiệp, hắn năm ấy 23 tuổi, mới từ học viện tốt nghiệp không lâu liền trợ giúp Vân Mộng Giang thị bấy giờ đang đối đầu với tập đoàn tài chính Kỳ Sơn Ôn thị rất lớn trong nước. Trong một cuộc độc quyền tố tụng với giá trị 3 tỷ đôla, hắn thắng kiện, vì thế nên thanh danh của Ngụy Vô Tiện lập tức truyền xa.
Bọn họ đều hiểu trong khả năng bộc lộ tài năng của bản thân, chỉ tiếc là thời gian ở chung lại quá ít.
Lam Vong Cơ ngồi ở ghế tay lái, trong tay cầm một quyển sử của xã hội kinh tế Trung Quốc,
tuy rằng ánh mắt luôn theo dõi từng trang giấy, nhưng mà từ lúc đến sân bay đến giờ, một khắc cũng chẳng thèm lướt nhìn qua.
Lam Trạm lôi kéo Ngụy Vô Tiện dọc theo lối đi bộ đi tới, Lam Vong Cơ thật ra đã ngay lập tức nhìn thấy hai người kia, tầm mắt một khắc không dời thân ảnh tuấn dật quen thuộc mà một tháng mỏi mòn không thấy.
"Ai, đã lâu không gặp, Lam nhị ca ca!" Ngụy Vô Tiện đem hành lý cất lên xe, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, thân mật mà hướng Lam Vong Cơ cười cười, không thấy được ánh mắt có chút thất vọng của Lam Trạm tiến vào ngồi phía sau.
"Ừ, bay rất lâu?" Lam Vong Cơ đặt sách xuống, nhìn kỹ xem thấy thần sắc của hắn có chút tái nhợt, nhàn nhạt hỏi.
"Bay 14 tiếng đồng hồ, ở bắc cực trên biển bay qua 7' 78 ( Chổ này không hiểu cho lắm), lạnh cực kì, khi đó ta ngủ không được, nhìn cực quang mòn con mắt! A, Lam Trạm còn nhỏ, có cơ hội chắc chắn sẽ mang ngươi đi xem, quang cảnh lúc đó cực kì đẹp, đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng."
Tuy rằng mỏi mệt, nhưng Ngụy Vô Tiện cực kì cao hứng mà trò chuyện rất chi tiết chuyến công tác đi Mỹ lần này, hai huynh đệ Lam gia cũng không cắt ngang cuộc trò chuyện ồn ào của hắn, cực kì phối hợp lắng nghe.
Lam Vong Cơ yên tĩnh điều khiển xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, quả nhiên chuyến đi đường dài này khiến hắn rất mệt mỏi, một chút liền nhắm mắt. Cho đến khi xe của Lam Vong Cơ tiến vào học viện Vân Thâm tới biệt thự riêng, Ngụy Vô Tiện sớm đã dựa vào ghế điều khiển phụ ngủ rồi.
"Anh hai." Nhìn Ngụy Vô Tiện không có chút phòng bị ngủ, Lam Trạm bỗng nhiên mở miệng nói.
"...... Ngụy anh ngày mai còn phải ra tòa, đêm nay không được."
Lam Vong Cơ nhìn người em như đúc từ một khuôn của mình thời niên thiếu kia, lắc lắc đầu.
Lam Trạm tất nhiên không còn nhiều lời nữa, ánh mắt lưu ly giống Lam Vong Cơ như đúc đang mạnh mẽ áp chế dục vọng sâu sắc trong lòng.
Cậu không phải không có ghen ghét mà nhìn anh hai trưởng thành mở ra cửa xe, hướng ghế phụ bên cạnh đem thiếu niên đang ngủ say ôm ra. Thuần thục đem khuôn mặt của thiếu niên nhẹ nhàng ghé vào đầu vai của mình để tránh ánh nắng, không khí cực kì ái muội.
Ngụy Vô Tiện lần này tới Vân Thâm Bất Tri Xứ là bởi vì tranh cãi một vụ kiện nhỏ.
Học viện Vân thâm tọa lạc ở giữa sườn núi, năm trước dưới chân núi Thải Y Trấn có một ông nhà giàu đột nhiên lấy ra bản khế ước nhà đất, công bố học viện Vân Thâm là nhà hắn, yêu cầu trả lại và bồi thường đất vân vân, rồi sau đó nói ra cái giá trên trời. Tuy rằng cái loại dân sự tranh cãi tầm thường này không đáng để Ngụy Vô Tiện thu vào mắt, nhưng Lam Vong Cơ mở miệng, hắn tất nhiên vui vẻ nhận lời.
Rốt cuộc cũng có cơ hội để hẹn hò.
Đúng vậy, hắn cố gắng hết sức để thi đậu, cuối cùng đem huynh đệ từ nhỏ đến lớn cãi cọ một trận rồi mới tách ra khi phát hiện ra tâm ý của mình đối với Lam Vong Cơ, cũng do vậy mà nhận thấy được tình cảm Lam Vong Cơ dành cho mình, vậy nên cứ thuận theo mà tiến tới.
(R.I.P Trừng muội)
May mắn Lam Vong Cơ ở cùng với hắn một trường đại học, bốn năm hai người đều ở chung.
Tuy rằng cũng không có trực tiếp đối với y là bằng hữu thân thiết, thái độ cũng rất hào phóng,??? Ngụy Vô Tiện cũng muốn mọi người xung quanh biết được tâm ý rõ ràng của hai người, không muốn bị gọi là cái gì yêu đương vụng trộm kia.
Đáng tiếc Ngụy Vô Tiện sau khi tốt nghiệp công tác rất bận rộn, chẳng những phải đảm nhiệm vụ của Vân Mộng Giang thị, hắn còn thường xuyên ra nước ngoài để hm gia các vụ kiện tụng tranh chấp, mà Lam Vong Cơ lại đối hắn cực kì dung túng, vậy nên thời gian hai người dành cho nhau không nhiều.
Một cái vấn đề nhỏ khác là em trai của Lam Vong Cơ - Lam Trạm từ lúc nhỏ, nhìn ánh mắt cùng thái độ của cậu đối với hắn, mỗi khi làm hắn cảm thấy thấy thiếu niên kia giống với thời điểm Lam Vong Cơ còn nhỏ y đúc, hiện tại cũng không biết hắn là trốn tránh hay là thừa nhận.
Một Lam Vong Cơ đã là bình dấm to đùng, bây giờ lại đến một cái tiểu Lam Trạm y như vậy, sự tình thật sự khó giải quyết.
Về chiều, giữa sườn núi là ba tầng kiến trúc lấp lánh ánh đèn.
"Ngụy Anh, nên tỉnh."
Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên giường lớn của Lam Vong Cơ, quần dài màu đen cùng áo sơmi cũng chưa cởi, bị hơi thở băng tuyết quen thuộc vây quanh, cả người lập tức thả lỏng, áp lực công việc nhờ vậy mà hoàn toàn giải phóng. Cảm giác thoải mái mà ngủ đến trời tối, bị Lam Vong Cơ đem ngàn lần mới tỉnh dậy, đèn trong phòng thậm chí còn chưa bật, phải dựa vào ánh đèn lờ mờ bên ngoài đường xuyên qua cửa kính mới miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của Lam Vong Cơ.
"Lam nhị ca ca......" Ngụy Vô Tiện theo bản năng duỗi tay ôm lấy eo của y, đem mặt chôn vào vòm ngực ấm áp vững chãi, hít thật sâu một hơi.
"Là mùi vị của ngươi." Hắn thỏa mãn lẩm bẩm nói. "Ta rất nhớ ngươi."
"Ta cũng vậy." Lam Vong Cơ vuốt ve đầu tóc một tháng qua không có thấy, vì ngủ mà có hơi rối loạn, đuôi tóc chưa được cắt chỉnh tề mà hơi dài, thoạt nhìn qua vẻ mặt ngây ngô khi mới ngủ dậy, mái tóc đen nhánh phiêu ở cần cổ trắng nõn cực kì gợi cảm.
Ngụy Vô Tiện ngẩng mặt hướng y đòi hôn, mạnh mẽ hướng vào không chút kiêng kị, Lam Vong Cơ vươn tay giữ phía sau đầu hắn, cũng đáp trả đem đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng chạm vào. Mười phần chiếm hữu mà quấn lấy, Ngụy Vô Tiện trốn, y liền đuổi theo, bắt lại chính là công thành chiếm đất một phen.
Lướt qua hàm răng trắng tinh cùng vách trong khoang miệng mềm mại, thậm chí xâm nhập đến tới gần yết hầu, cơ hồ như muốn lấp kín hô hấp, Ngụy Vô Tiện không tự chủ mà vặn vẹo thân thể, bàn tay ấn ở trước ngực Lam Vong Cơ sờ tới sờ lui, giống như đẩy ra lại như âu yếm, tiếng nước mê người vang lên trong căn phòng yên tĩnh cực kì kích thích thính giác, Ngụy Vô Tiện bị hôn đến đầu lưỡi tê dại, chỉ bạc trong suốt không tự chủ mà trượt từ khóe miệng chảy xuống.
Giống như một trận đánh nhỏ, nam nhân thắng lợi tất nhiên sẽ hốt được tù binh trở về.
"Ha a, ha......" Ngụy Vô Tiện há mồm thở dốc để hấp thu dưỡng khí bị rút cạn khi nãy, tay chân đều có chút nhũn ra, bả vai phải dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ mới chống đỡ.
Lam Vong Cơ cởi bỏ từng hạt nút một trên áo sơ mi màu đen của Ngụy Vô Tiện lúc này đã bị động tác của hai người vò thành một mảng nhăn nhúm mềm mại, y áp sáp đến bên người hắn, làn da trơn nhẵn tái nhợt lập tức đập vào tầm mắt. Trong lòng rất rõ mà quặng đau một cái
Lam Vong Cơ không biết chính mình vì cái gì sẽ có tâm tư như vậy, có lẽ là đau lòng hắn công tác bận rộn, hoặc cũng có lẽ là đau lòng hắn không nên một mình bên ngoài đối mặt với hổ lang nghiệp chủ.
Hoặc là không rõ ràng đồ vật trên người hắn.?????
Bản thân Ngụy Vô Tiện rất thích màu đen, có khi sẽ đi tìm những bộ màu đỏ để phối với trang phục của mình, mà màu này đối lập hoàn toàn một tủ quần áo trắng toát của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trút đi bỏ đi áo sơ mi nhăn nhúm bị mình vò nát, Ngụy Vô Tiện thấy vậy vội vàng nhanh tay tháo đi dây quần của hai người, mơ hồ như muốn xé ra kéo rớt dây lưng ngay ngắn của Lam Vong Cơ. Tùy tiện ném nó lên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lam Vong Cơ mặc hắn lôi kéo quần áo trên người mình, không nhanh không chậm mà duỗi tay sờ đến mép giường, tới ngăn kéo lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ chứa đầy dịch bôi trơn,
Tay trái ấn vài cái, mùi đàn hương thanh đạm lập tức lan tỏa phiêu dật trong không gian.
Ngụy Vô Tiện bị y nhẹ nhàng đè xuống trên giường, đôi tay vòng qua đầu gối, quần dài cũng bị đá rơi xuống, cả người trần trụi, chỉ còn duy nhất quần lót màu đen trên người, bó sát lấy cái mông đầy đặn của hắn.
Hắn ghé vào trên giường, hơi hạ vòng eo mảnh khảnh, đem cái mông nhếch lên càng cao hướng trước mắt Lam Vong Cơ đĩnh đĩnh, trên quần lót là nhãn hiệu nổi tiếng, mùa xuân năm đó đã từng tung ra hai loại đen trắng trên poster, hắn mang vào chẳng khác gì người mẫu,cực kỳ gợi cảm.
"Giúp ta cởi." Ngụy Vô Tiện quay mặt đi, cười cười đưa ra yêu cầu chỉ dẫn y.
Lam Vong Cơ nhẫn nhịn nuốt nước bọt, tay phải chậm rãi phủ lên lớp vải mỏng bao lấy mông thịt, bóp nhẹ vài cái, bắt lấy cạp quần lót kéo xuống, ngón tay dính dịch bôi trơn trong suốt ấn ấn ở kẻ mông sâu hút, xoa bóp một chút liền đẩy vào.
Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng phát ra tiếng rên rỉ, ngẩng đầu lên cảm thụ được dị vật nhập từng chút xâm nhập lấy mình, nhục huyệt tự động buộc chặt tiếp nhận, như là muốn bài trừ lại như là khát vọng bên trong hắn.
Có chất lỏng bôi trơn trợ giúp, ngón tay thứ nhất thuận lợi thâm nhập khai phá mị thịt, cảm giác được vách trong mềm mại đang tham lam dùng sức bao vây lấy ngón tay, Lam Vong Cơ chậm rãi trừu cắm vài cái liền đem ngón tay thứ hai tiến vào, dựa vào ký ức trước đây mà ấn vào bên trong đang được khai phá, xoay một vòng như họa. Tiểu huyệt nguyên bản không bị kích thích từ bất cứ đồ vật gì bên ngoài, đem cái miệng nhỏ chậm rãi xoa đến đỏ bừng.
"Ô a, nhanh lên......" Ngụy Vô Tiện tuy rằng ghé vào trên giường nhưng vẫn cứ liều mạng khiêu khích, hắn chậm rãi đong đưa vòng eo đem ngón tay ở bên trong thân thâm nhập sâu hơn tới nơi mà hắn mong muốn, trong cơ thể ấm áp mà ướt nóng, khát vọng được nam nhân thao lộng như kích thích khoái cảm đối với Ngụy Vô Tiện, chỉ cần nghĩ như vậy đã khiến cả người hắn nóng lên, gương mặt ửng đỏ.
"Hồ nháo." Lam Vong Cơ nhẹ giọng trách mắng, lại theo như nguyện vọng của hắn đem ngón tay thứ ba tiến vào, tốc độ trừu sáp càng lúc càng mau làm thân thể hắn thích ứng, lúc này mới cúi người hôn Ngụy Vô Tiện. Ngày thường Lam Vong Cơ thanh lãnh ít lời môi, lúc này lại dị thường bất chấp dọc theo cái cổ mảnh khảnh, lướt qua bả vai mà hôn, ở tấm lưng tinh tế kéo dài tình ý.
"Ha, thật ngứa, Lam nhị ca ca, ngươi hôm nay như thế nào...... Nhiệt tình như vậy?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc bả vai, trốn tránh cái hôn ướt át ở phía sau.
"...... Ta đã lâu chưa gặp ngươi." Lam Vong Cơ liếm dọc theo tấm lưng đi xuống, từ đường cong cơ bắp thon gọn đang căng chặt chậm rãi trượt từ từ, lưu lại một chuỗi dấu hôn màu đỏ nhợt nhạt,
Tay trái vẫn không quên ở hậu huyệt đang dần mềm mại kia không nhanh không chậm khai thác.
"Ân... Như thế." Ngụy Vô Tiện ngữ khí chậm rãi trở nên mềm mại mà lười biếng, hắn xoay người cười tà: "Vậy còn chờ cái gì? Ta muốn ngươi, cực kì muốn."
"Không được, chờ một chút." Lam Vong Cơ thế nhưng cự tuyệt hắn, cường ngạnh mà đẩy thêm ngón tay thứ tư, tiếp tục cẩn thận xoa tiểu huyệt, như là sợ làm hắn bị thương, thật cẩn thận đem đường đi chật hẹp bên trong vuốt ve từ tốn, thẳng đến khi ấn lên điểm nhạy cảm bên trong, lúc này thiếu niên tuấn mĩ bị áp phía dưới cả người đều căng thẳng, ngẩng cao mà phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Ở trên giường thong thả ung dung thật không giống ngươi." Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, hơi chút nâng lên vòng eo, thân thể xoay lại, bàn tay vươn ra đem cổ Lam Vong Cơ kéo xuống phía dưới cùng hắn hôn môi nồng nhiệt.
Lam Vong Cơ ánh mắt tối sầm lại, rút ra ngón tay đã nhuốm thủy quang đầm đìa, cầm hai cánh mông nở nang của hắn tách ra, đem cự vật đã sớm đã sưng to bất kham mạnh mẽ cắm đi vào, một hơi đẩy tới nơi sâu nhất.
"A!" Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng thét thống khổ cùng vui thích, một thời gian không có làm, lúc này đây tiếp nhận toàn bộ nguyên căng thô to của y quả nhiên có chút khó khăn.Nhưng hắn không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, trong khoảng thời gian ở bên nước ngoài, bản thân hắn đối với người này đã dồn nén bao nhiêu nỗi nhớ cùng dục vọng, muốn hoàn toàn chiếm hữu y đều ập đến như vũ bão, cuối cùng lại hóa thành một câu rên rỉ thở dài: "Thật thoải mái......"
Lam Vong Cơ cúi xuống ôm chặt hắn, chậm rãi bãi đưa eo thốc lên làm nhục bích xoắn chặt để dần thích ứng dục vọng thô to, xong rồi mới muốn cùng hắn làm cái gì thì làm.
"Lam nhị ca ca, làm, ta —— ta muốn ngươi, muốn đến sắp điên rồi...... a!"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu đặt lên bờ vai rắn chắc của đối phương, phía dưới không ngừng bị va chạm khiến khoái cảm tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn. Trong miệng lẩm bẩm nói mê sảng chính là kích thích Lam Vong Cơ càng thêm dùng sức đánh vào cái điểm mẫn cảm sâu trong kia,
khiến hắn hưởng thụ cực độ.
"Ngụy anh......" Lam Vong Cơ đem hai chân hắn mở rộng ra vào liên tục, hai tay mạnh mẽ hữu lực ôn nhu kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lòng ngực, đem thân thể hai ngườikề sát, lại rất có kĩ xảo mà hôn vành tai trơn bóng của hắn, muốn ngừng mà không được, cực kì yêu thích hướng thanh niên trong lòng ngực ngày càng muốn nhiều hơn.
"Ân a...... Thật sâu, thật lớn, a a, thoải mái...... Lam nhị ca ca..... Ô, chính là nơi đó, cho ta...... A a!"
Ngụy Vô Tiện bị đâm đến ánh mắt mê loạn, khoái cảm bao trùm lấy hắn, truy đuổi dục vọng,
Trong miệng không chút kiên dè rên rỉ chính là một hồi kích thích nam nhân sau lưng, đỉnh chóp hung tợn hướng tới bộ phận mẫn cảm nhất bên trong cơ thể, không chút lưu tình mà nghiền ép.
Ngụy Vô Tiện cao giọng thét ra tới.
Thấy thế, Lam Vong Cơ hơi chút thả chậm tốc độ, để hắn có thể lấy lại chút hơi bình ổn nhịp thở,
Vòng eo cường tráng thong thả đẩy một hơi vào huyệt động đang không ngừng co rút kia, thẳng đến khi bụng nhỏ dán chặt vào cái mông thịt, không thể đâm sâu hơn nữa mới dừng lại. Rồi lại chậm rãi nghiền ép điểm quen thuộc kia, lúc này mới thong thả ung dung rút khỏi, vật trụ thô dài ướt đẫm mang theo dịch thể trượt xuống, phát ra tiếng nước rất nhỏ khuấy động sự yên lặng trong phòng, cực kì dâm mĩ.
"Không xong, Lam nhị ca ca, ngươi quên em trai của ngươi ở nhà sao? Ngươi cứ như vậy làm ta, âm thanh đã sớm truyền ra rồi......"
Ngụy Vô Tiện hơi thanh tỉnh một chút chút, tiếng nói trong cổ họng lúc nãy do không tiết chế dẫn đến thanh âm có chút khàn, giống như tiếng mèo khảy cái lục lạc phát ra thanh âm thanh thúy, mà tiếng này vừa hô ra đã khiêu khích dục vọng của Lam Vong Cơ, cũng khiêu khích một người khác.
"Không sao." Lam Vong Cơ nói, tựa hồ có chút không được tự nhiên.
"Không sao?" Ngụy Vô Tiện cười ép hỏi, chính hắn lại đong đưa vòng eo, mông vểnh cao theo vật kia của Lam Vong Cơ chậm rãi cắm vào, hướng phía sau mà duy chuyển, đem đỉnh chóp cứng rắn kia quấy đảo một hồi bên trong hắn kéo theo khoái cảm mãnh liệt truyền tới. Ngụy Vô Tiện thoải mái khẽ thở dài một hơi.
Loại dâm loạn đòi hỏi này đối với người trước mặt mà nói, chính là thẳng thắng tới mức đáng yêu, bất luận là hắn phóng đãng theo đuổi khoái cảm, hay là cố gắng cậy mạnh, đối Lam Vong Cơ mà nói, đều cũng đủ khiến cho y huyết mạch sôi sục, nhịn không được hung ác mà đòi lấy.
Lam Vong Cơ duỗi tay cầm lấy đầu gối của hắn đẩy cong lên, đem chân hướng về phía trước mở ra, liền đem thân thể của hắn kéo thành một tư thế nằm nghiêng trên giường, cả người Ngụy Vô Tiện quay một góc chín mươi độ, dục vọng thô cứng ở trong vách cọ qua một vòng. Dương vật chôn thật sâu bên trong hắn vừa khéo đụng vào tuyến tiền liệt kia. Đỉnh đến Ngụy Vô Tiện một trận phát run.
Lam Vong Cơ đổi hắn thành tư thế nằm nghiêng, từ sau lưng hung hăng thọc vào rút ra, nhục bích không ngừng co rút từng trận, mỗi lần luật động đều đem cự vật đưa ra phía bên ngoài huyệt khẩu, rồi lại mạnh mẽ mà đâm toàn bộ đi vào trở lại. Đem tiếng cầu xin của Ngụy Vô Tiện phát ra đứt quãng theo từng động tác.
"A a...... Sâu quá! ô ô......Nhanh, quá......"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên rên rỉ, tư thế này cưỡng bách hắn dùng tay trái cùng chân trái chống ở trên giường, đùi phải bị nắm kéo cao, vòng eo cơ hồ chơi vơi trong không khí, nơi địa phương kia không có điểm tựa gì để giảm xóc, ngực cùng dục vọng trướng đau đều lộ ra trong không khí, lúc này hắn chỉ biết thừa nhận từng đợt xâm chiếm mạnh mẽ của Lam Vong Cơ.
Không có bất kì cái gì để an ủi.
Từ sâu bên nhục bích trong truyền đến từng đợt đâm chọt mãnh liệt, dục vọng mãnh liệt tựa như không có bất cứ cái gì vuốt ve mà trướng đến đỉnh điểm, cắm vào sâu bên trong kịch liệt đỉnh lộng.
Ngụy Vô Tiện bất mãn mà dùng tay phải duy nhất tự do bắt lấy bả vai của nam nhân sau lưng, thở hổn hển cười nói:"Ngươi, là cố ý sao? Ngươi muốn cho Lam Trạm nghe thấy?"
Lam Vong Cơ liếm làn da trắng nõn sau gáy của hắn, thanh âm mang theo cảm xúc không rõ, nói:"Không sao, hắn vẫn luôn ở chỗ này."
Ngữ khí bình thản của Lam Vong Cơ quả thực đối Ngụy Vô Tiện chẳng khác gì một quả bom, một phát oanh tạc thẳng vào đầu hắn!
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, cả thân thể đều cứng lại rồi, nhịp tim tăng mãnh liệt, hắn có chút khẩn trương mà nhìn chung quanh căn phòng tối, muốn xác nhận Lam Vong Cơ có phải hay không đang nói đùa.
Nhưng Lam Vong Cơ chẳng có dấu hiệu gì là nói đùa.
Tầm mắt Ngụy Vô Tiện phóng tới cánh cửa, dường như thật sự có một bóng người đang đứng bất động sau đó, đột ngột cánh cửa bật ra, độ tương phản ánh sáng quá lớn khiến hắn không thể ngay lập tức thích nghi, liền giơ tay che đi ánh sáng.
"Cái gì...... Lam Trạm! Là ngươi?" Ngụy Vô Tiện cả người trần trụi thất thanh nói.
Lam Trạm không tiếng động mà đứng ở đó, hai tay đặt tại ngực, trong ánh mắt cố nén ghen ghét cùng ngọn lửa không rõ.
Không biết đã nhìn bao lâu.
"Lam Vong Cơ! Ngươi......" Ngụy Vô Tiện vừa kinh ngạc vừa luống cuống, nhìn Lam Trạm đang quay đầu trừng Lam Vong Cơ. Hắn cùng Lam Vong Cơ đang ở tư thế quá mức...... lộ liễu, đành phải vươn tay túm lấy góc chăn trên giường ,muốn che cũng không phải, muốn mắng chửi cũng không phải.
Xem Lam Vong Cơ một bộ mặt "lão thần", y hẵn đã sớm biết Lam Trạm ở chỗ này!
Hắn giãy giụa muốn thoát khỏi giam giữ của Lam Vong Cơ, nhưng người này đã sớm biết được hành động của hắn, lực cánh tay kinh người kia đem cái đùi thon dài của Ngụy Vô Tiện kéo đến càng khẩn, dương vật cực đại rút khỏi nhục huyệt ra sưng đỏ ướt át, lại như khiêu khích Lam Trạm trước mắt, hung hăng cắm vào đỉnh lộng.
"Ô......!" Ngụy Vô Tiện cảm thấy xấu hổ mà cố gắng nén lại tiếng rên rỉ trong miệng xém chút nữa là tràn ra, cả gương mặt của hắn nóng lên, không biết vì cái cái quái gì mà lại phát sinh ra tình huống hiện tại, hắn muốn dời đi tầm mắt, nhưng Lam Trạm rất nhanh đã chạy tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng xoa gương mặt của Ngụy Vô Tiện, cúi đầu hôn thật sâu.
Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục chà xác huyệt động dưới thân hắn, một mặt đem chân hắn tách ra, cả người Ngụy Vô Tiện đều dựa vào lồng ngực của y, một tay vòng ra hậu phương phía trước, ý đồ đè lại phân thân trướng hồng dục vọng đang dính thể dịch của hắn đang hơi hơi phát run trong không khí.
Lam Trạm hôn cực kì bá đạo, phảng phất như muốn nuốt luôn đầu lưỡi của Ngụy Vô Tiện, tại đầu chóp lưỡi mà cắn một cái, đem môi hắn chà đạp càng thêm sưng đỏ, sau đó dời xuống hạ thân bên dưới, đem dục căn của hắn toàn bộ đều ngậm đi vào.
"Ô, lam trạm đừng, ân a!" Ngụy Vô Tiện đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại lập tức khôi phục tinh thần, trên mặt là biểu tình khoái cảm cực độ, Lam trạm một bên phun ra nuốt vào phân thân của hắn, một bên đem toàn bộ chuyện trước mặt thu vào trong mắt. Hạ thân bừng bừng phấn chấn đến càng thêm ngạnh, Lam Vong Cơ cũng không có buông ra ái nhân trong lòng, ngược lại càng phối hợp với Lam Trạm đang phun ra nuốt vào vật kia của Ngụy Vô Tiện, điều chỉnh cái eo phù hợp với biên độ, mỗi lần dùng sức cắm vào đều chuẩn xác vào điểm chết người bên trong hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện đều vì động tác này của y mà choáng váng, dụng vọng phía trước càng thêm hưng phấn đi sâu vào khoang miệng của người kia. Cả trước và sau đều được chiếu cố, tiếng rên rĩ không chút kiêng dè của Ngụy Vô Tiện càng vang vọng khắp căn phòng.
"A, ha a...... Chậm, ân ân......!" Hậu huyệt mềm thịt bị căng chặt, chổ mẫn cảm đều không ngừng bị kích thích, khoái cảm như triều cường úp tới mà người phía trước vẫn làm bộ như không biết gì, cứ đem toàn bộ của hắn bao vây trong khoang miệng ấm áp, ôn hòa an ủi.
Ngụy Vô Tiện cảm giác trước mắt là một mảnh mê mang, khoái cảm đạt cực hạn, cả vòng eo căng thẳng phóng thích ra chất lỏng nóng hổi kia. Toàn bộ đều được Lam trạm nuốt vào.
Lam Vong Cơ bị hắn đạt đến mức cao trào, đem cây hung khí thô dài trong cơ thể kiamà xoắn chặt, liếm mút không ngừng, y thấp giọng thở hổn hển đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, đâm thật mạnh vào chổ sâu trong nhục huyệt, mặc kệ tiếng đứt quãng cầu xin của Ngụy Vô Tiện mà thọc rút hơn chục lần, cuối cùng đem toàn bộ dục tinh tích tụ lâu ngày bắn đầy vào trong cơ thể hắn.
"Ha, ha a......" Ngụy Vô Tiện cả người nhũn ra, hai chân vô lực mà hướng trên giường bò lăn, Lam Vong Cơ đem dục vọng hơi chút mềm nhũn rút ra, từ kẽ mông mang theo rất nhiều chất lỏng trắng đục kéo ra tới, huyệt khẩu bị thao đến chín rục, khẩn trương co rút lại, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Lam Trạm xem đến toàn thân như lửa đốt, quỳ một gối ở trên giường, hướng Ngụy Vô Tiện vươn tay, lại bị bắt lấy.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện bắt lấy cổ tay của cậu, chẳng có dùng chút sức lực nào nhưng cặp mắt đen nháy kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, xem ra Lam trạm không có ý định giãy ra.
"Ngươi...... Chuyện là như thế nào?" Ngụy Vô Tiện trong lòng bất đắc dĩ, mặc kệ tình cảnh hiện tại của bản thân có bao nhiêu xấu hổ, Lam Vong Cơ ngồi ở bên cạnh hắn không lên tiếng, đành phải dựa vào chính bản thân mà hỏi thôi.
Lam Trạm không nói gì, nhẹ nhàng di chuyển, kéo bàn tay của mình cùng Ngụy Vô Tiện áp lại,
ngón tay thon dài mà đan xen vào nhau, đem tay của Ngụy Vô Tiện áp vào lòng ngực bản thân,
để hắn cảm nhận được nhịp tim mất trật tự trong lòng.
Ngụy Vô Tiện hiểu, nhẹ nhàng thở dài.
"Ta...... Tâm duyệt ngươi." Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện thật sâu, thiếu niên trước mắt hắn vừa bước qua tuổi dậy thì mang theo thanh âm vỡ giọng, trầm thấp mơ hồ có chút nức nở. Bàn tay nắm chặt hắn bất giác phát run.
"Lam trạm......" Ngụy Vô Tiện vốn dĩ nói vài câu trách mắng nhưng chung quy vẫn không thốt lên lời, biểu tình của người trước mắt chẳng khác gì Lam Vong Cơ chẳng còn biết phân biệt ai với ai cho hợp lí, trong lòng một mảng mềm mại, lại cảm thấy giống như có chút không rõ cảm xúc của bản thân.
Lam Trạm quay đầu nhìn Lam Vong Cơ cũng đang trầm mặc nhìn hai người bọn họ ,trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, y hiểu mọi chuyện trước mắt là như thế nào.
"Lam Vong Cơ, ngươi biết, đúng không?" Ngụy Vô Tiện từ trong mắt y nhìn ra một ít ý tứ, mở miệng hỏi.
"Biết." Lam Vong Cơ thừa nhận, điều hòa có chút lạnh, y kéo chăn mỏng che lại eo lưng trần trụi của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện lôi kéo chăn điều chỉnh tư thế một chút, miễn cưỡng dựa ngồi ở đầu giường, lại nhìn nhìn lam trạm, thấp giọng xác nhận:
"Lam Vong Cơ, ngươi biết Lam Trạm, em trai ngươi, thích ta?"
"Hắn không cảm thấy là em trai ta." Lam Vong Cơ thấp giọng nói.
"Có ý gì?" Ngụy Vô Tiện mờ mịt khó hiểu.
"Hắn là ta." "Ta là hắn." Hai người đồng thời nói.
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Ngụy anh, ta từng có quá một vài chuyện về kí ức kiếp trước."
"Ừ, ngươi trước kia có nói, có từng đoạn ngắn rời rạc xuất hiện ở trong mộng." Ngụy Vô Tiện gật đầu, đại học khi bọn họ ở bên nhau, có đoạn thời gian Lam Vong Cơ thường mơ thấy một vài chuyện kì lạ, trong mơ bọn họ ăn mặc cổ trang, trường kiếm cùng đàn cổ, ở trấn nhỏ hoặc sơn núi sóng vai nhau hành tẩu.
"Lam Trạm cũng vậy." Lam Vong Cơ nhìn thiếu niên trước mặt giống mình như đúc, nhàn nhạt nói: "Hắn cũng có những kí ức kiếp trước, đều liên quan đến ngươi."
"Ít nhất, kiếp trước của hai người chúng ta, là một." Lam Trạm cầm tay Ngụy Vô Tiện tay, nôn nóng nói: "Ta cùng anh hai có nói qua, ta xác định, lòng ta duyệt chính là ngươi!"
Dù sao cũng là tâm tính của thiếu niên, Lam Trạm giống như sợ Ngụy Vô Tiện sẽ đổi ý, vội vã đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng thổ lộ.
Hoặc là sợ hãi bản thân mình hối hận.
"Thì ra mọi chuyện là như thế này......" Tuy rằng rất khó chấp nhận nhưng Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở chung những năm gần đây, kỳ thật cũng hiểu y đối với hắn chính là lo được lo mất, đặc biệt là, những cái đó có quan hệ rời rạc với kiếp trước. Giống như toàn bộ đều là bi kịch, đối Lam Vong Cơ mà nói, là cực kì thống khổ.
Nói vậy đối với Lam Trạm cũng là như thế.
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, bình phục tâm trạng đang hỗn loạn của mình. Hắn nhìn nam nhân cùng thiếu niên trước mắt, thấp giọng hỏi nói: "Ta hiểu. Nhưng Lam Vong Cơ và Lam Trạm, các ngươi hiểu được chuyện này, vậy chẳng phải là bắt ta lựa chọn sao?"
"Không!" Lam Trạm cường ngạnh nói: "Ngươi không cần chọn, Lam Vong Cơ chính là Lam Trạm, Lam Trạm chính là Lam Vong Cơ, người mà ngươi nhìn thấy đều là một."
"Ngươi sớm đã là của ta." Lam Vong Cơ khẳng định nói.
Ngụy Vô Tiện muốn cười, mấy chuyện này mà xảy ra ở người khác thì đúng là chuyện ngớ ngẫn, nhưng mà chuyện này lại xảy ra trên người Lam Vong Cơ, hắn làm sao mà cười nổi chứ!
Hắn muốn che đi đôi mắt trốn tránh vài phút, nhưng khi thấy hai gương mặt nghiêm túc giống nhau như đúc, động tác liền đổi lại ôm chầm Lam Trạm, đem cậu vùi thật chặt ở trong lòng ngực mình.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hiểu được, dang tay đem hai người ôm vào.
"...... Về kiếp trước, ta chuyện gì cũng không nhớ rõ." Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói,"Nhưng mà, ta thích ngươi... chính là. Tâm duyệt Lam Vong Cơ. Lam trạm, về chuyện ngươi có được ký ức, ta rất khó để tránh không đi suy đoán cái này chỉ là tác dụng của di tình, nhưng ngươi nếu ngươi chính là Lam Vong Cơ... Kiếp trước, vậy ngươi chắc là nghĩ kỹ mới cùng y nói ra."
Lam trạm bị hắn ôm vào trong ngực, mi mắt buông xuống, chuyện này đối cậu mà nói đã từng là một vấn đề khó khăn.
Cậu từ lúc 10 tuổi đã bắt đầu mơ thấy những giấc mộng rời rạc, giống như nhìn thấy bóng dáng một người, cứ như vậy một năm truy đổi hình ảnh của hắc y thiếu niên, cuối cùng cũng hiểu người trong mộng cùng người trước mắt chính là một.
Từ lâu đã không thể kiềm chế được tình ý đối với người kia.
Lam Trạm yêu Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc có phải là do ký ức kiếp trước trong trí nhớ lưu giữ lại, ngay lập tức thích người này? Nếu chỉ là ký ức, cậu không có khả năng chìm sâu đến thế, để rồi thấy bản thân "Chính mình" khi lớn đem thanh niên tuấn lãng kia hôn đến say đắm, cả người liền khó chịu mà tự hỏi?
Vậy nên Lam Trạm mới tìm đến phiên bản lớn của mình, đem ký ức trước kia nói ra, muốn Ngụy Vô Tiện biết được tâm ý của bản thân.
Tuy rằng có được kiếp trước ký ức, nhưng Lam Trạm chung quy vẫn chỉ là thiếu niên 17 tuổi, ngày thường ít nói nhưng tính tình cũng giống như Lam Vong Cơ, khó có thể tự khống chế dục vọng.
Vừa mới kết thúc một hồi ái tình kịch liệt, lại bất thình lình nghe Lam Trạm nói ra tâm ý,Ngụy Vô Tiện không có cầm lấy quần áo mặc vào, ngược lại không chút để ý mà ở trước mặt hai người lộ ra da thịt trơn nhẵn, cổ cùng đầu vai đều có vết hôn đỏ thắm, chăn mỏng rơi xuống một chút lộ ra hai điểm màu hồng nhạt trước ngực, giống như mời gọi người khác nhanh tới ngắt lấy hai quả anh đào này.
Trong phòng yên lặng, mùi hương thuộc về thanh niên cùng mùi tinh dịch hỗn tạp trong không khí. Lam trạm bị hắn ôm, cảm nhận được làn da cùng nhiệt độ cơ thể đang kề sát mình, hạ thân nhịn không được mà nổi lên phản ứng.
Đối với tôn trọng dành cho "Chính mình", cậu ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, y cũng nhìn lại "Chính mình", lập tức liền hiểu, ánh mắt của hai người thoáng chốc giao lại một chổ liền nhận thấy ý định trong mắt người kia.
Mà Ngụy Vô Tiện vẫn không biết sống chết vuốt ve đỉnh đầu của Lam Trạm, thân thể lười biếng dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, y vậy mà lại giúp hắn điều chỉnh thành một cái tư thế thoải mái. Lam Trạm dựa vào lồng ngực Ngụy Vô Tiện, cúi đầu liếm cắn hai viên sắc thịt hồng hào mê người kia khiến hắn khó chịu mà vặn vẹo muốn tránh thoát.
"Thật ngứa, đừng cắn!" Đầu vú mẫn cảm bị kích thích, ngón tay thon dài vì luyện cầm mà xuất hiện vết chai nhỏ không ngừng nắn bóp, Ngụy Vô Tiện thân thể không tự giác mà lui về sau, cả thân thể của hắn đã bị chặn lại bởi Lam Vong Cơ, chẳng có đường mà chạy thoát. Thấy hắn có ý định lảng tránh, Lam trạm rất không vừa lòng tăng thêm sức lực, đem hai điểm hồng nhạt kia cắn đến mức đỏ thắm, Ngụy Vô Tiện một phen thở sâu, tình dục trong cơ thể lại một lần nữa ập đến, hai chân thon dài khó chịu đạp bay luôn khăn giường.
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, duỗi tay hướng tới mép giường mở một cánh tủ nhỏ, rút ra một vật cao su trong suốt hình tròn, mở ra trước mắt Ngụy Vô Tiện.
"...... Lam nhị ca ca?" Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng tách ra từ sự âu yếm của Lam Trạm nhìn Lam Vong Cơ, khuôn mặt phiếm hồng đảo về vật kì lạ kia.
Ngụy Vô Tiện nhìn cái vòng tròn kia, khó hiểu nhìn y.
"Hôm nay có hai người, ngày mai ngươi còn có công tác, không thể làm sức." Lam Vong Cơ giải thích nói.
Khóa tinh hoàn! (Chắc là vòng khóa tinh :)))))
"Đây là...... Không, ta không cần dùng, a!" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu được, hô hấp khẩn trương mà dồn dập, lời nói cự tuyệt đã bị Lam trạm nuốt vào, Lam Vong Cơ nhân lúc hắn không rảnh giãy giụa mà đeo vào hạ thân Ngụy Vô Tiện, rất có kĩ xảo mà vỗ về chơi đùa dục vọng của hắn, lần thứ hai trong đêm đứng lên, cái vòng kia rất nhanh co giãn bao lại, lập tức căng chặt mà trói buộc từ đầu thịt trụ hệ rễ.
Dương vật của hắn bị trói lại, từ đầu đỉnh chóp chảy ra một ít dịch thể, run run rẩy rẩy mà phát run, cực kì đáng yêu, Lam Vong Cơ nhịn không được mà ở đầu nấm hôn một cái.
"Ngụy anh." Thiếu niên trước mắt giống Lam Vong Cơ như đúc xốc lên chăn mỏng, thân thể tiếp xúc mà không có bất kì trở ngại nào, khát vọng xâm lược ngập đầy ánh mắt, Lam Trạm nói:"Ta muốn ngươi."
Ngụy Vô Tiện giãy giụa một chút, cuối cùng đành từ bỏ, hắn tâm tình phức tạp mà thả lỏng thân thể nhìn thoáng qua lam vong Cơ bên cạnh như hổ rình mồi, cánh tay vươn ra ôm lấy bả vai Lam Trạm, môi cong lên một chút, nói: "...... Đừng quá thao chết ta, được chứ?"
Lam Vong Cơ có chút giận hắn lúc này mà còn cười vô tâm đến như vậy.
Lam Trạm đem Ngụy Vô Tiện đẩy vào trong lòng ngực của Lam Vong Cơ, tách ra hai chân hắn đặt lên eo của mình, bên dưới lập tức động thân lập tức đem dục vọng sớm đã cương đến phát đau đâm thẳng vào bên trong ẩm ướt của hắn, bắt đầu mạnh mẽ liên tục thọc vào rút ra.
"A a......!"
Chuyện này ban đêm đối Ngụy Vô Tiện mà nói, vẫn là quá dài rồi. Tính chiếm hữu của Lam Vong thì khỏi phải nói, đã vậy Lam Trạm cũng khác là bao, đem hai chân hắn mở rộng đè ở trên giường mà hung tợn ra vào, Lam Vong Cơ thì lại ghì hắn trong ngực hôn đến ná thở. Chứng kiến một cảnh trước mắt, trong lòng ngực Lam Trạm càng thêm ghen tị cùng dục hỏa, đem tất cả cảm xúc đó mà phát tiết sâu đâm sâu bên trong nhục hành ẩm ước của hắn.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, cảm giác khi bị lăng trì có lẽ chưa đạt đến mức này.
Cuối cùng bị Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm thay phiên quật hắn một trận lên bờ xuống ruộng, Ngụy vô Tiện liền ngất đi.
Có lẽ hôn mê không lâu, Ngụy Vô Tiện cảm giác được cả người được bế trong một vòng tay quen thuộc, ở trong nhà đi đi lại lại.
"Ngụy Anh, mở mắt, nhìn xem......"
Lam Vong Cơ dùng thanh âm trầm thấp bên tai hắn mê hoặc, mà ngụy Vô Tiện đối với cao trào lúc nãy cực kì mệt mỏi, nghe y nói vậy lại nhịn không được nhấc mắt lên, phát hiện hai người đem mình bế tới trước mặt một cái gương to.
Hai cánh tay hữu lực đem Ngụy Vô Tiện vững vàng hạ xuống cùng đầu gối cong lại, một trước một sau đem hắn cố định ở giữa hai người. Hai đồ vật cương cứng cọ sát vào bắp đùi hắn đang cực kì phấn chấn liền bắt đầu thay phiên nhau cắm vào cái miệng nhỏ đang không ngừng nhỏ giọt chất lỏng trong suốt.
Tốc độ càng lúc càng mau.
"Ô, đừng chơi như vậy, ân a! Sâu quá!" Cả thân thể Ngụy Vô Tiện đều căng lên, toàn thân lơ lững, đành dựa vào lực chống đỡ của cánh tay hai người kia mới cố định lại được trọng lượng thân thể hắn. Lúc Lam Trạm cắm vào, chỉ cần hơi chút buông tay, sức hút của trái đất liền sẽ đem chỗ kia nuốt vậy dưới thân ngày càng sâu, giống như hai thanh kiếm đem cả người chẻ đôi thành hai nữa. Cả người Ngụy Vô Tiện run rẩy, khoái cảm lại lần thứ hai đánh thẳng vào trong não.
"Nhìn." Lam Vong Cơ không có tha cho Ngụy Vô Tiện, đem cằm hắn kéo về phía gương.
Nhìn cho rõ hai người bọn họ như thế nào nồng nhiệt mà tiến vào sâu cơ thể hắn.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, trong phòng tiếng nước tràn ngập, thân thể va chạm tạo ra âm thanh kích thích màng nhĩ của hắn, cả gương mặt đều nóng lên, hình ảnh hiện tại quá mức kích thích nhưng hắn lại nhịn không được mà hướng về phía gương nhìn chằm chằm.
Huyệt khẩu bị khuếch trương quá mức khiến nó dính đầy chất tinh dịch trắng đục, vách trong mềm mại bị hai vật thô cứng kia không ngừng xỏ xuyên, chín rục đến đáng thương, ấy vậy mà cái miệng nhỏ vẫn cật lực phun ra nuốt vào hai căn dương vật kia, thỉnh thoảng lại chảy đầy thể dịch không rõ.
Một dương vật thô to vừa rút khỏi, một đỉnh đầu hung tợn khác liền vội vã tiến vào không ngừng hàm mút huyệt thịt, cả hai đều đỉnh đến nơi sâu nhất khiến Ngụy Vô Tiện quằn quại, thấy biểu hiện đó của hắn, cả hai liền trừng phạt đem hung khí đáng sợ kia cùng lúc cắm vào, giống như tranh nhau chiếm hữu cái miệng nhỏ đang căng chặt.
Phải co rút một trận đỉnh lộng, Ngụy Vô Tiện từ khủng bố đau đớn cùng vui sướng dần phục hồi lại tinh thần, thở hổn hển thả lỏng thân thể tiếp nhận hai người đang thay nhau xâm nhập hắn, chậm rãi tràn ra một hồi vui thích.
"A a, thật lớn, Lam nhị ca ca, Lam Trạm tốt, đừng...... A!"
Ngụy Vô Tiện rên rỉ lung tung, lần này Lam Vong Cơ còn chưa rút khỏi, Lam Trạm liền từ hậu phương mạnh tiến vào, nhưng mà huyệt thịt mềm mại kia dù có bao nhiêu tham lam vui thích cũng khó có thể lập tức nhét đầy hai căn dương vật đang cương cứng sung mãn kia được, vì vậy Lam Trạm chỉ có tiến vào phần khấ đầu của mình liền dừng lại.
Ngay cả như vậy, cảm giác đáng sợ xé rách làm Ngụy Vô Tiện khẩn trương đến không dám nhúc nhích, bắt lấy bả vai Lam Vong Cơ run bần bật, cầu xin nói :"Không, không cần, này quá mức......"
Lam trạm bỗng nhiên hướng chỗ sâu trong đỉnh mạnh lên, Ngụy Vô Tiện liền lập tức mất đi giọng nói, cả người căng chặt đến cực điểm, cơ hồ không có cách để thở.
"Nói một tiếng 'không cần', liền cùng nhau cắm vào." Lam Trạm kề sát vành tai đầy mồ hôi của hắn liếm mút, cảnh cáo nói.
Lam Vong Cơ thấy hắn biểu tình ẩn nhẫn đau, thật cẩn thận mà rời khỏi thân thể hắn. Ngụy Vô Tiện vừa mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lam Trạm liền từ sau lưng hung hăng đỉnh vào, cả người hắn lại bị Lam Vong Cơ ôm chặt, hai đùi được Lam Trạm mạnh mẽ tách ra, hậu huyệt bị thao lộng đến chín rục bại lộ ở trong không khí, dính đầy vật trong suốt nhỏ giọt, dục vọng cực đại kia lấp đầy đến trướng căng. Vách tràng đáng thương phải cưỡng chế nuốt lấy vật không thuộc về mình, theo bản năng cắn chặt không cho cái trụ kia rời đi.
Hình ảnh dâm loạn trước mắt khiến bất kì nam nhân nào nhìn vào đều dao động, Lam Trạm xem đến ánh mắt tối lại, thẳng lưng dùng sức thọc vào rút ra.
"Ô, Lam Trạm, ngươi thật xấu xa... A a......"
Ngụy Vô Tiện vặn vẹo thân thể muốn tránh đi điểm mẫn cảm bên trong, âm thanh không đủ hơi rất giống làm nũng, Lam Vong Cơ trước mắt nghe đến ám lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ bừng kia, môi lưỡi mạnh mẽ luồn vào, liếm mút dây dưa không thôi.
Bị hôn đến thiếu hụt dưỡng khí, Ngụy Vô Tiện gắng giãy giụa khỏi nụ hôn bá đạo của Lam Vong Cơ, đôi tay duy nhất còn tự do sờ sờ lên cằm y, thở phì phò mĩm cười trêu ghẹo:"Lam nhị ca ca, ngươi như vậy mà lại dung túng cho em trai ngươi..... Cùng ngươi đoạt ta? Lam Trạm chưa qua 17 tuổi vẫn chưa thành niên đâu."
"Tháng trước mới vừa mới qua." Lam Trạm trầm giọng trả lời, đem đầu gối của Ngụy vô Tiện ở khuỷu tay cậu kéo cong lên hung hăng đâm vào cái miệng nhỏ lầy lội kia, nhấp nhô hơn chục cái, lực đạo càng ngày càng mạnh, tựa như muốn đem tất cả dục vọng thô cứng cùng túi thịt đều nhét vào địa phương chật chội kia.
"Ô ân......! Điểm nhẹ, Lam Trạm...... A!"
Ngụy Vô Tiện rên rỉ ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, tạo vật phía trước của hắn vì bị trói lại mà cương đến nóng lên, không tự giác co rút lại nhục huyệt cho đến khi Lam Trạm đem nòi giống của mình bắn hết vào bên trong.
Lam trạm dựa vào lưng đầy mồ hôi của hắn thở dốc, lúc này mới lưu luyến không rời đem dương vật hơi mềm rút khỏi nhục bích mềm mại ấm áp kia. Ngụy Vô Tiện híp mắt thở dốc không thôi, ấy vậy mà hắn vẫn lựa thời cơ ôm nam nhân của hắn oán trách nó.i: "Lam Vong Cơ, ngươi nói xem? Ngươi cứ như vậy mặc kệ em trai của ngươi khi dễ ta, ta......?"
Quả thực không biết sống chết.
Lam Vong Cơ không nói gì, hướng hắn hơi hơi cong khóe môi.
Trong lúc Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngạc nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuấn tú trước mặt mình, Lam Vong Cơ đã đem hắn ôm đi trở về phòng, hai người ngồi trên sô pha, đem hắn xoay người sang chỗ khác, không một tiếng báo trước từ phía sau một lần nữa cắm đi cái hậu huyệt nóng bỏng đang không ngừng phun ra tinh dịch, đem bạch trọc tràn ra không ít, dính ở giữa chân hai người. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, đôi tay bị Lam Vong Cơ bắt lấy,huyệt thịt đỏ hồng kia vừa trải qua đợt thao lộng mãnh liệt, hiện tại đã có chút không chịu nổi, căng chặt đau đớn.
Vừa lúc đó Lam Trạm đã đi tới, không chút e thẹn ngực lại còn tràn đầy tinh lực đứng trước mặt hắn.
"Đều, không được......" Ngụy Vô Tiện thật sự có chút sợ hãi, hắn khẩn trương mà mấp máy môi sưng đỏ, nhìn tới Lam Trạm đã cầm lấy mắt cá chân hắn, đem hai chân thon dài kéo ra hai bên. Huyệt khẩu nhồi đầy dương vật của Lam Vong Cơ bị căng chặt đến cực đỉnh, vì nhiệt năng mà phình lên, vậy mà bây giờ Lam Trạm lại quỳ một gối trước mặt hắn, đem dương vật hướng huyệt khẩu đang khó khăn hàm chứa tiểu Vong Cơ, một lần nữa mạnh mẽ cắm đi vào.
"Ô A A!!!!! —— không cần, A... A!!!!!, cứu mạng......" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên rên rỉ, không có chỗ trốn, trước có lang sau có hổ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, theo dương vật đang cắm sâu ở bên trong hắn mà chảy xuống.
"Ô, muốn, hỏng rồi...... Đau, đừng......" Bị tra tấn đến quá mức, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt mà thấp giọng khóc, cả người phát run, lời nói vừa ra đã đứt quãng không rõ, vui thích cùng đau đớn, no trướng cùng tê mỏi, phía trước bị trói buộc mà không thể phát tiết, sau lưng chỗ mẫn cảm lại bị nghiền đến tê dại, nhục bích tham lam mà phân bố dịch thể trong suốt, ngoan ngoãn nuốt rồi liếm mút dương vật hai người.
Ngụy Vô Tiện rũ mi mắt, vô lực dựa vào trên người Lam Vong Cơ, giống như đã tuyệt vọng từ bỏ giãy giụa, mặc cho hai người tùy ý thao hư hắn, quả thực như muốn đem ấn mạnh vào trong ngực, một ngụm một ngụm cắn nuốt.
Ngụy anh...... Cảm giác là ta. Là ta. Đều là ta. Đừng sợ.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm từ tính của nam nhân, nhưng hiện tại hắn chẳng còn khả năng phân biệt đến tột cùng là Lam Vong Cơ hay là Lam Trạm đang nói chuyện.
Ba người thân thể tiếp xúc với địa phương kia đều dính đầy dịch bạch thể, hậu huyệt ướt đẫm bị thao lộng đến dần dần mềm xốp, bên trong hai đùi non thanh mãnh bị đâm đến đỏ bừng, miệng nhỏ căng chặt đều đỏ thắm. Thoạt nhìn bị qua giống như bị tra tấn quá mức đáng thương.
Chưa bao giờ kích thích mạnh mẽ như thủy triều đến như vậy, từng đợt từng đợt cuốn lấy hắn, kịch liệt đau đớn cùng cực hạn khoái cảm hỗn tạp không rõ, đem thần trí hắn đánh đến nát bấy.
Trong cơn choáng váng hắn chỉ còn cảm nhận được hai dương cụ cường ngạnh nóng bỏng vây quanh thân thể hắn, tiến vào là không bao giờ buông ra, giống như đem cái mạng của hắn kịch liệt tác cầu cho đến chết.
Cũng thà rằng chết ở trong lòng ngực bọn họ .
Chờ đến Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm hai người đem tinh dịch nóng bỏng không ngừng bắn vào sâu bên trong nhục bích đang xoắn chặt, lại nhìn qua biểu tình hoảng hốt cùng vết tích lưu lại trên người thanh niên trong lòng vì hoan ái mà bất tỉnh mà thiếp đi
.....................
"Luật sư Ngụy Vô Tiện, đại diện cho học viện Vân Thâm."
10h sáng mở phiên toà, Ngụy Vô Tiện bị hai huynh đệ hôn cho đến tỉnh, thay quần áo cùng bữa ăn sáng mới không đến trễ. Cả người hắn một thân màu đen, mang theo vẻ mặt trong ngành mà mỉm cười đi lên chỗ ngồi của mình, tuy động tác có chút dị thường nhưng vẫn tỏ vẻ cẩn thận bước đi thong thả. Nhìn một lượt vẻ mặt thẩm phán, sau đó mới mở miệng giải thích động tác của mình bởi hắn đã có chuẩn bị sẵn.
Có trời mới biết trong lòng hắn đem hai vị huynh đệ kia oán hận mấy trăm lần.
Nhưng khi nhớ tới ánh mắt say đắm của Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy trong lòng ngực đầy một mảng ngọt ngào, cuộc đời này quả thực không thể hạnh phúc hơn.
Ai, vậy sinh hoạt những ngày sắp tới thế nào cũng sẽ phát sinh đến nghiêng trời lệch đất rồi. kế
Đại luật sư Ngụy Vô Tiện tâm chiến thắng eo đau, khóe miệng cong lên hưng phấn tươi cười khiêu khích ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cứ việc tới khiêu chiến đi!
=======================.................========================
The End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro