"Tiến vào!" Bên ngoài cửa hang, một loạt tiếng người chợt vang lên, âm thanh binh khí rầm rộ, giống như có cả một đội quân đang ở ngoài, sẵn sàng tiến công
Lam Khải Nhân và vợ chồng Giang Phong Miên nhíu mày, đồng loạt chạy ra cửa hang xem xét
"Ta đã nói mà, nếu để yên cho các ngươi vào, chúng ta liền có thể thu cá vào lưới, dễ dàng tóm được một lũ!" Ôn Triều cười sằng sặc đứng ở cửa hang, tay ôm Vương Linh Kiều, phía sau hắn là một đội quân mấy trăm người vận y phục Ôn gia
"Ôn Triều tên tiểu nhân vô liêm sỉ nhà ngươi! Bây giờ lại đi làm cái việc đánh lén hèn hạ này?!" Ngu phu nhân tay cầm Tử Điện tức giận vung lên, dễ dàng đánh bay cả chục binh lính đứng bên cạnh Ôn Triều vốn định xông lên
"Ây dô Ngu phu nhân, anh trai hắn lúc trước đánh thua Lam gia, liêm sỉ đâu còn có bao nhiêu, liền như vậy giữ lại tông chủ các nhà thân cô thế yếu để uy hiếp, hắn bây giờ rất giống anh hắn lúc còn ở Lam gia, trước khi bị đánh bại, Ôn Húc cũng mang một bộ dáng hống hách ngang tàng như vậy, kết quả thì sao, cuối cùng không phải là vẫn bị đánh đuổi trở về như chó nhà có tang sao!" Kỉ Phi hắc hắc cười, vui vẻ đứng sau lưng Lam Khải Nhân mà châm chọc
"Ngươi! Có giỏi thì đi ra mà nói, đừng có đứng khép nép sau lưng người khác như vậy!" Vương Linh Kiều thoáng tức giận, cô ả mắng
"Ta không có linh lực, ngu gì đứng ra cho các ngươi đánh, ngươi nghĩ não ai cũng phẳng như ngươi sao? Chỉ có loại người như Ôn Triều mới thích cái loại ngực bưởi mà não còn không bằng cái hạt nho như ngươi!"
Ôn Triều giận đến tím mặt, y đẩy Vương Linh Kiều ra, rút kiếm ra khỏi vỏ
"Này này này! Từ từ chút! Chó ngoan không cắn người! Ngươi vội vàng muốn như anh ngươi vậy sao?" Kỉ Phi xua xua tay, chân khẽ đá đá giày Lam Khải Nhân, ông chợt hiểu ý, liền nhân lúc Kỉ Phi đang cãi nhau mà từ từ dịch sang chỗ Giang Phong Miên nói nhỏ
"Giang tông chủ, tình hình này mà tiếp chiến, e rằng chúng ta sẽ chịu thiệt, chi bằng một lát giả vờ chiến đấu, lợi dụng thời cơ mà rút lui, bảo toàn lực lượng cho chuyện sau này!"
Giang Phong Miên khẽ gật đầu, bên kia, Kỉ Phi vẫn đang kiên trì lải nhải với Vương Linh Kiều
"...." Ủa rồi đứng cãi nhau hay đánh nhau? Nội tâm của binh lính Ôn gia đang gào thét!
"Các ngươi, xông lên, giết hết bọn chúng cho ta!" Ôn Triều nghiến răng nghiến lợi nói, dòm khuôn mặt vặn vẹo của hắn mà Kỉ Phi trong lòng cười như phát điên, cũng dừa lắm :))
Số lượng binh sĩ Ôn gia gần như gấp ba lần số lượng môn sinh hai nhà ở đây hiện tại, mắt thấy đám binh sĩ đang nhất tề xông lên, Ngu phu nhân nhanh chóng vung Tử Điện, quất một lượt mấy tên ra khỏi trận chiến, những người khác cũng rút kiếm ra nhập trận đánh
Kỉ Phi khẽ khàng không để cho ai nhìn thấy mà lủi trở vào trong hang động, đầu óc đang không ngừng toan tính
Lần này nếu để Ngu phu nhân bọn họ giết chết Ôn Triều, không phải là Giang gia sẽ không cần giúp đỡ nữa sao? Mặc dù cũng chưa quá chắc chắn, dù sao Hóa đan thủ vẫn còn ở bên bảo vệ hắn, nhưng lần này nếu không cẩn thận để Ôn Triều bị giết chết, lúc đó chính Ôn Nhược Hàn sẽ ra tay, thời gian sẽ bị đẩy đi quá nhanh, không có thêm hậu phương là Giang gia, công tử nhà mình sẽ gặp nguy hiểm khi thâm nhập Ôn gia mất
Như thế chưa đủ! Không cần thiết phải tham gia trận chiến này!
Kỉ Phi ngước mắt nhìn xác chết của Đồ Lục Huyền Vũ, tay lôi ra mảnh sắt trong ngực áo
"Các bảo bối, muốn trả thù không?"
Cười nhẹ một tiếng, y hủy đi phong ấn ở mảnh sắt, luồng oán khí tích tụ cả ngàn năm nhất tề xông ra, màu đen đậm đặc như kết thành thực thể, tiếng gào thét vang lên rõ mồn một, vang vọng, dội lại từ các vách đá, cộng hưởng nên một bản hận ca đáng sợ
"Tiến lên, nhập vào nó! Thỏa thích mà hoành hành đi!" Kỉ Phi chỉ vào thân xác Đồ Lục Huyền Vũ mà ra lệnh, luồng oán khí khổng lồ như hiểu ý người, lao như xé gió mà nhập vào yêu thú đã giết hại chúng, mai Đồ Lục Huyền Vũ chợt chuyển động, cần cổ dài ngoằng đã đứt mất đầu lại ngẩng lên, trơ trọi mà vung vẩy như một con rắn xấu xí và khiếm khuyết, oán khí tỏa ra đặc quánh, tỏa ra một lớp khí đen bao bọc bên ngoài thân thể yêu thú
Kỉ Phi làm bộ hớt hải mà chạy ra ngoài, y hét lớn
"Ngu phu nhân, các vị, mau chạy thôi, Đồ Lục Huyền Vũ sống lại kìa!!!"
Cả hai bên đều đồng loạt dừng lại, hướng mắt nhìn vào phía cửa hang, đúng là thân thể khổng lồ của Đồ Lục Huyền Vũ đang điên cuồng giãy giụa, phá núi mà ra mất rồi!
"Đồ Lục Huyền Vũ? Là yêu thú này?" Ôn Triều điên cuồng phấn khích nhìn con quái vật mất đầu, hắn ra hạ lệnh "Tạm thời không cần nhắm đến bọn chúng nữa, toàn lực tấn công Đồ Lục Huyền Vũ, nếu giết được nó, ta liền có thể dâng công cho cha ta!!!"
Nhân lúc binh lính Ôn gia đang dốc toàn lực mà tấn công cái xác rỗng của Đồ Lục Huyền Vũ, bên phía Lam Khải Nhân liền nhanh chóng ngự kiếm bay lên, phi một mạch thoát khỏi Kì Sơn
May mắn Ôn Triều này quá tự phụ, không nghĩ tới việc cấm chú bay trên không, tất cả liền may mắn thoát khỏi trận chiến, không có thương vong
Đoàn người cứ như thế bay đến Liên Hoa Ổ thì trời cũng đã hửng sáng, Giang Yếm Ly từ bên trong chạy ra, hớt hải lo lắng dò xét cho Ngụy Vô Tiện, cảnh tượng con mợ nó quá là ngược cẩu mà T.T
Dòm gia đình nhà người ta đi, hạnh phúc muốn chớt luôn dị đó T.T
"Lam Khải Nhân tiên sinh, các vị tiên sinh, mời các ngài vào, để tôi cho người sắp xếp phòng cho Lam nhị công tử, chúng ta trước nghỉ ngơi dùng bữa một chút!" Giang Phong Miên lễ độ cười, nhanh chóng sắp xếp công việc, Ngu phu nhân chính là vẫn một bộ dáng lạnh lùng như vậy mà thi lễ với các vị tiền bối rồi bước vội đi, có lẽ là đến tĩnh thất của Giang Trừng, bà vẫn như vậy, bên ngoài một bộ dáng lạnh lẽo vô tình, nhưng thực chất chính là thể loại người ngoài lạnh trong nóng điển hình
Năm đó, giá mà Giang thúc thúc sớm nói ra tình cảm của mình dành cho bà một chút...
Kỉ Phi khẽ thở dài, y len lén đi đến một quãng đường ven sông ở Vân Mộng, nơi khá vắng vẻ, có thể hành sự được!
"Các bảo bối! Nên trở về rồi!" Kỉ Phi dùng phù chú cưỡng ép toàn bộ oán khí từ Kì Sơn cách Vân Mộng một quãng đường không gần kéo trở về, vẫn là để lại cái xác không lành lặn đó của Đồ Lục Huyền Vũ cho Ôn Triều được lợi trong thời gian ngắn đi, không thể để chỗ oán khí đó được giải thoát, mặc dù có vẻ tội lỗi, nhưng đó là cách duy nhất, nếu để chúng được quá tự do, rất có thể những oán hận sẽ bị tiêu tan phần nào, khi đó nếu Ngụy Vô Tiện chế tạo Âm Hổ Phù, chất lượng của nó sẽ giảm đi, sức ảnh hưởng đối với hung thi cũng không còn là tuyệt đối nữa
Rất nhanh sau đó, những luồng oán khí đen đặc xuất hiện ở phía xa, điên cuồng mà lao đến, mảnh sắt bay lơ lửng trên không trung, tiếp nhận những oán linh cay độc chưa được thỏa mãn lòng thù hận, vặn vẹo mà vung vẩy, Kỉ Phi nhảy lên tóm lấy mảnh sắt, nhanh chóng phong ấn nó lại một lần nữa rồi chạy vội về lại Liên Hoa Ổ
"Kỉ Phi, ngươi chạy đi đâu vậy? Lam Khải Nhân ngài ấy kêu ta đi tìm ngươi!" Đứng trước cửa Liên Hoa Ổ là một môn sinh Lam gia, nhác thấy Kỉ Phi đang lơ thơ lẩn thẩn cầm đài sen ăn, môn sinh này gọi lớn
"Được rồi! Ta mới đi có một chút mà! Có chuyện gì sao?"
"Không biết! Mau vào đi!"
Kỉ Phi mặt đầy khó hiểu mà bước vào đến cửa sảnh tiếp khách của Giang gia, thế nhưng, đột nhiên từ phía sau lưng y cảm nhận được một luồng điện khủng khiếp như cái roi quất thẳng vào kinh mạch mình, Kỉ Phi trực tiếp bị quất bay vào trong sảnh, ngã cái oạch trước mặt các vị tiền bối Lam gia và Giang Phong Miên
"Ai da!!! Đau quá đi!!! Ngu phu nhân, người làm gì vậy???" Kỉ Phi lăn lộn trên mặt đất, miệng oang oang kêu lên
"Ngươi! Kỉ Phi! Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại có thể biết được chuyện của A Trừng và con cháu các nhà bị mắc kẹt trong động Đồ Lục Huyền Vũ? Ngươi có phải là nội gián của Ôn gia? Ngươi có mục đích gì?" Ngu phu nhân cau mày hỏi, tay bà vẫn lăm lăm Tử Điện, từng lời nói như rít qua kẽ răng. Hôm nay nếu A Trừng không tỉnh, bà còn nghĩ y là được con mình nhắc cho vị trí của hang động, ai mà ngờ được
Khi Lam Khải Nhân mắng Kỉ Phi, Ngu phu nhân ở cách đó khá xa, đến bây giờ mới biết được việc Kỉ Phi là không cần ai nói cũng biết để dẫn họ đến hang động đó
"Ngu phu nhân, xin hãy bình tĩnh lại một chút! Kỉ Phi tên này, nói hắn cái gì cũng biết cũng có thể chấp nhận được, thực ra ngoài tính hay lắm chuyện nên biết được nhiều thứ ra, quả thật hắn chẳng thể làm được gì, đến bơi còn không biết, bà đừng quá lo lắng!" Một vị tiền bối Lam gia cười cười giảng hòa, Lam Khải Nhân cũng nhíu mày, ông nhìn một môn sinh, môn sinh này hiểu ý, vội chạy lại đỡ Kỉ Phi lên
"Ngu phu nhân, tại sao bà lại nghi ngờ ta cơ chứ!!! Ta đây là một lòng hướng thiện, đơn thuần ngây ngô chỉ muốn giúp người, bà có thể hỏi Lam Khải Nhân tiên sinh các ngài ấy xem, ta ở Lam gia hơn một năm, rốt cuộc có làm cái gì đâu? Lần này chẳng qua ta may mắn biết được hang động Đồ Lục Huyền VŨ ở đâu nhờ đọc một bí tịch tuyệt mật của gia tộc, từ những gì xảy ra mới đoán được! Thậm chí khi Ôn gia đến ý đồ hủy Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn ta còn thua tơi tả! Đôi lúc ta thực sự nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc có phải Lam gia thắng Ôn Húc là nhờ ta đến đó ở hợp phong thủy hay không á!" Kỉ Phi được đỡ dậy vẫn ha ha cười, xoa xoa cái lưng khốn khổ, may mắn hồi nãy kịp lăn xuống đất, né bớt phần nào uy lực của Tử Điện, nếu không bây giờ dám chắc cái lưng đã gãy đôi rồi
"...." Ngu phu nhân cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là thu lại Tử Điện, khẽ thi lễ rồi nói "Xin lỗi!"
"Không sao không sao! Ngu phu nhân người cẩn thận như vậy là rất đúng! Ban nãy nếu người không thu lại khí lực chỉ sợ ta đã sớm gãy lưng rồi!" Kỉ Phi xua xua tay, cười xòa đáp lời
"Được rồi, ngươi đừng nháo nữa, chúng ta nghiêm túc bàn chuyện của Ôn gia! Các ngươi đi ra ngoài hết đi!" Lam Khải Nhân nhắc nhở mấy môn sinh Lam gia, hiện tại trong sảnh chỉ còn lại những người đáng tin cậy nhất, ông lật mở một tấm bản đồ ra mặt bàn lớn ở giữa sảnh
"Bàn chuyện của Ôn gia?" Kỉ Phi khó hiểu hỏi, nếu bàn chuyện của Ôn gia thì kêu y vào làm giề? "Vậy để ta ra ngoài!"
"Ngươi đi đâu! Ở lại, chúng ta cần ngươi nói về bày binh bố trận trong Ôn gia!" Một vị tiền bối nhanh chóng giữ y lại
Lúc này, Kỉ Phi sực tỉnh, hay mắt y sáng như đèn pha, cái đầu mưu mô nhanh chóng nghĩ lí do
"Ây dô, ta kiến thức nông cạn, không biết Ôn gia đó bày binh bố trận kiểu gì, nhưng nếu các ngài muốn, ta và công tử có thể đi lấy cho mọi người!" Y mau miệng nói
"Ngươi và Mạnh Dao?"
"Đúng vậy! Chủ yếu là nhờ công tử nhà ta, trí nhớ của huynh ấy thực sự không phải dạng vừa, chỉ cần chúng ta thâm nhập Ôn gia, lấy được lòng tin của Ôn Nhược Hàn liền có thể biết được toàn bộ bí mật của hắn, chuyện này chỉ cần làm cẩn thận một chút liền được rồi!" Ở đây chỉ có hai vợ chồng Giang Phong Miên cùng các vị tiền bối Lam gia, họ có thể giữ bí mật, bây giờ nói ra cũng chẳng sao
"Ngươi chắc mấy phần?"
"Mười phần!" Kỉ Phi mỉm cười, lần này phải làm một cú thật lớn, tránh cho sau này khi công tử lên làm gia chủ Kim gia rồi lại có điều ra tiếng vào
Mặc dù biết rằng chuyện này không sớm thì muộn rồi cũng sẽ đến, nhưng quả thật không tránh khỏi có chút lo lắng
Thâm nhập Ôn gia, Xạ Nhật Chi Chinh chính thức bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro