Chương 13: Gây Khó Dễ

Nguỵ Vô Niệm kiên định nhìn những ánh mắt đang chằm chằm phóng tới, bên ngoài mặc dù thẳng lưng đón lấy nhưng bên trong sớm đã mất bình tĩnh rủa trên mắng dưới, lưng áo cũng sắp ướt nhẹp rồi.

A a a đừng nhìn nữa a!

Ngụy Vô Niệm rất lo lắng, bọn họ dường như cư xử không đúng lắm, ánh mắt đầy nóng bỏng kia là sao? Nàng nói gì sai ư?

Ngay lúc nàng sắp không chịu được muốn nhấc chân rời khỏi, một nữ oa thấp bé xông khỏi hàng ngũ, chạy ra ôm lấy cổ nàng. Nữ oa trông không lớn, vừa vặn cao hơn nàng chỉ một chút, trên mặt tiểu oa nhi đầy nước mắt.

Không chờ Ngụy Vô Niệm từ cái ôm bất ngờ tỉnh dậy, nữ oa đã khóc rống lên.

"Oa oa! Cuối cùng ta cũng có sư muội rồi! Còn là sư muội đáng yêu hoạt bát như vậy, hu hu"

Hả?

Một vị nam hài đứng gần thấy vậy, bước lên một bước, bạch sam nhè nhẹ quét tới, khuôn mặt anh khí cười tươi, trêu trọc nói: "Ây nha nhìn mọi người kìa, còn căng mặt làm gì. Học theo thập ngũ sư muội kìa, sớm muốn xông lên rồi"

Cái gì?

Ngôn Phương Dung vốn đang duy trì im lặng cũng lên tiếng, ôn hòa cười nhẹ: "Trát sư đệ nói vậy cũng không đúng lắm a, không nên căng thẳng quá nhưng vẫn đừng nên kích động nhiều, kẻo dọa sư muội"

Nam hài kia bị Ngôn Phương Dung chỉ trích, nụ cười cứng ngắc ngay khóe miệng, sắc mặt không tốt nói: "Vậy Ngôn sư tỷ không hài lòng sao?"

"Đương nhiên hài lòng, riêng ngươi là không"

Ngụy Vô Niệm nhìn tia điện phóng qua lại giữa hai người này, thấy những người khác trong đại trạch chả quan tâm, dường như đã quá quen.

Không khí bởi Ngôn Phương Dung và nam hài kia mở miệng mà hòa hoãn không ít, vài người hướng tới Ngụy Vô Niệm mở lời đều nhận được sự hiểu chuyện từ nàng.

Vị nam hài cùng Ngôn Phương Dung đấu võ mồm kia là Trát Dật, đứng thứ 9, nữ oa ôm lấy nàng gọi là Tiểu Nhã, đứng thứ 15, là đồ đệ nhỏ tuổi nhất.

Bão Sơn Tán Nhân vừa vặn tới giờ có 15 đệ tử, không tính những người đã xuống núi. Nàng tới đây là đứng thứ 16, đối với Tiểu Nhã lúc đầu ở đây bé nhất, mong muốn làm sư tỷ rất mạnh mẽ, Ngụy Vô Niệm đến đây không khỏi làm nàng ta vui mừng vì mong muốn được thực hiện.

Vì thế nàng ta ôm lấy Ngụy Vô Niệm chặt chẽ không buông, bên miệng nhỏ treo câu: "Sư muội"

Trát Dật thấy vậy, mở miệng trêu ghẹo: "Thất ngũ sư muội này, tiểu sư muội cũng không phải chỉ mình muội muốn, còn ôm chặt thế làm gì?"

Tiểu Nhã bối rối nhìn Trát Dật, lại nhìn Ngụy Vô Niệm trong lòng, mọi người đều muốn giao hảo tốt với tiểu sư muội mới đến này. Nhưng nàng chính là không muốn buông tiểu sư muội nha.

Chốc lát hốc mắt Tiểu Nhã bắt đầu hồng lên, bộ dạng sắp khóc, những người đứng ở đại trạch có lòng muốn bồng bế tiểu sư muội đáng yêu này nhưng cũng không dám làm Thất ngũ sư muội khóc. Một bộ mắt nhìn tâm, tâm nhìn mắt, sau đó chuyển oán giận lên người Trát Dật.

Trát Dật: ta có làm gì đâu? Trừng cái gì mà trừng.

Mọi người: đều tại ngươi! Mở miệng dọa Tiểu Nhã khóc! Bây giờ ngay cả bế tiểu sư muội còn không được.

Trát Dật bị vu oan, giận dữ rống: "Các ngươi đừng có mà ỷ đông hiếp ít! Ta cũng không tin các ngươi không muốn ôm tiểu sư muội!"

Ngôn Phương Dung dỗ nhẹ Tiểu Nhã, nhướn mày đẹp đẽ, bên môi nở nụ cười ủy mị: " Vậy Trát sư đệ là muốn ôm tiểu sư muội?"

"Ta...!"_ Trát Dật bất mãn hét lên, ánh mắt xem kịch của mọi người chiếu tới, hắn cuối cùng nhịn không được mặt đỏ đến tận mang tai, cúi đầu lí nhí.

"Ta...Đúng vậy! Ta muốn ôm tiểu sư muội!"

Vài tiếng cười trầm thấp phát ra, Trát Dật làm trò con bò nổi danh nhóm đệ tử, mặt dày tu luyện ngày càng vô sỉ. Chút cười nhạo này hắn vẫn đối được, mặt không chút quẫn bách nhìn thẳng.

"A? Muốn ôm? Không cho ngươi!"

Ngôn Phương Dung không hổ là khắc tinh Trát Dật, vài câu đã khiến mặt dày của hắn đỏ bừng lên, mắt trợn ngược đầy khó tin.

"Hahaha-" _ kì này mọi người không kiêng nể cười lớn, một chút cũng không cho Trát Dật thể diện.

"Haha, Trát sư huynh lại thua Bát sư tỷ rồi, đệ nói này Trát sư huynh, huynh nhiều lần cứ đấu võ mồm với sư tỷ đều không chút vinh quang nào. Sao cứ thích đâm đầu vậy? Không biết còn tưởng huynh như nương tử ghen tuông phu quân"

"Ngươi câm miệng!"_ Trát Dật triệt để vứt mặt mũi, hắn mới không cùng Ngôn Phương Dung hồ ly đó quan hệ đâu!

"Này này, hai vị muốn mắng muốn đấu thế nào cũng được, ta muốn tiếp xúc với tiểu sư muội"

"Đúng a! Muội cũng muốn, tiểu sư muội đáng yêu hớp mất tim ta rồi"

Ngụy Vô Niệm bất giác trở thành trung tâm của mọi người đại trạch. Ngôn Phương Dung và Trát Dật vẫn hăng say đấu võ mồm, nước miếng văng đầy. Không khí cũng theo đó nhộn nhịp lên.

Nhưng có vài người không nhìn nổi ồn ào đó.

"Hừ, kiêu ngạo như thế làm gì. Nhìn còn không biết tưởng ngươi là chủ nhân nơi này vậy!"

Tiếng ồn lập tức dừng hẳn, đám người quay sang nhìn người vừa phát ra tiếng nói đầy bất mãn. Ngụy Vô Niệm cũng theo đó nhìn tới, thiếu niên này mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn tú lại nhăn nhó khó chịu, một bộ nghiêm khắc.

Nàng phác giác ra Tiểu Nhã đứng cạnh nàng cả người căng cứng, ngay cả Ngôn Phương Dung và Trát Dật cũng ngậm miệng lại.

Ngụy Vô Niệm nhíu mày, bọn họ đối với nam tử này dường như có chút khép nép, lại có sự bất mãn nhưng không dám nói. Nam tử đó thấy đám sư đệ sư muội hiểu chuyện im lặng, khóe môi không tự chủ kéo ra nụ cười hèn mọn.

Sau đó, hắn chỉ tay vào Ngụy Vô Niệm, phát uy nói lớn: "Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ bản thân nhỏ tuổi nên muốn mạo phạm sư phụ! Ta ghét nhất người giả vờ giả vịt, ngươi tốt nhất là đừng sử dụng chiêu trò làm bộ làm tịch để lừa mọi người núi Hoa Phong này!"

"..."

Đối với nam tử chỉ thẳng vào mặt mình chế nhạo, Ngụy Vô Niệm hoàn toàn mắt lạnh nhìn hắn, ngay cả dung mạo non nớt cũng hiện ra khí tức cuồng bạo đè nén.

Nàng thản nhiên đối với ngón tay đang chỉ vào mũi mình, nhẹ nhàng nở ra nụ cười không đạt tới đáy mắt: "Ta khuyên ngươi, nên để ngón tay đó xuống đi"

Nam tử bị Ngụy Vô Niệm bình tĩnh nói, cũng ngượng ngùng bỏ tay xuống nhưng vẫn không bỏ ý nghĩ làm khó. Chỉ là nữ oa trước mặt hắn xuất ra khí thế cuồng bạo áp lực, lời nói khó nghe sắp ra khỏi miệng lặng lẽ nuốt xuống.

Ngụy Vô Niệm: "Ta ở đây mặc dù là bái Bão Sơn Tán Nhân thành sư, nhưng tuyệt đối không có ý định nhún nhường với người khác. Cho nên hi vọng vị sư huynh này, đừng cho ta là quả hồng mềm mà tùy ý bắt nạt"

"Nhìn ngươi cũng có chút hiểu biết, hi vọng sư huynh đây có thể nghe hiểu lời ta. Nếu không... sư muội ta đây cũng hết cách"

Nam tử nhiều lần phát uy trước mặt tân đệ tử, bị một nữ oa miệng còn hôi sữa uy hiếp trắng trợn như thế vẫn là lần đâu. Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nghiến răng muốn nói lại chỉ còn mỗi chữ: "Ngươi...!"

Ngụy Vô Niệm xem như không thèm để ý đến lửa giận của hắn, phất phất tay, bộ dáng thiên chân vô tà, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười ngây thơ, giọng nói trong trẻo đơn thuần nhưng lời nói chứa đầy gai nhọn:

"A? Còn có, ngươi là ai vậy? Ta không nhớ là có đắc tội với ngươi a"

Kỳ này mọi người trực tiếp cười lớn, còn có vài người nhỏ tuổi kích động ôm bụng lăn ra cười.

Lời này nếu như là người khác, chắc chắn là một câu hỏi thẳng thắn đơn thuần, nhưng bây giờ là rơi lên người Ngụy Vô Niệm vừa nói những lời kia. Quả thực chính là nói huỵch tẹt ra: ta không nhớ là từng đắc tội với ngươi, sao ngươi lòng dạ hẹp hòi mà gây khó dễ cho ta hoài vậy?

Trát Dật là tên đầu tiên lăn ra cười, nhìn thậm chí muốn cho dầu vô lửa mà lôi kéo huynh đệ khác cùng làm với mình. Ngẫm thấy bộ mặt muốn phát giận lên người tiểu sư muội của hắn, Trát Dật lập tức nở một nụ cười vô sỉ nói: "Ta nói này Lạc Du sư huynh, tiểu sư muội là thẳng thắn nói chuyện, muội ấy chính là còn nhỏ, lời oa nhi tuyệt đối không nên chấp nhặt a"

Trát Dật vươn tay xoa đầu Ngụy Vô Niệm, nhìn còn tưởng hắn là ca ca sủng nịch muội muội vậy.

Những người xung quanh lập tức bao che, Lạc Du mặt đen như đít nồi, ngay cả gân cũng nổi lên trán.

"Đều im cả đi!", Lạc Du trực tiếp phát hỏa: "Nha đầu thối! Ngươi..."

Xoạt!

Lời nói khó nghe của Lạc Du vẫn chưa phát hết, trước mặt đã có lưng người chắn lấy, thiên kiếm sắc vẫn luôn không được cho vào vỏ kiếm sắc bén đeo trên lưng.

Lạc Du theo bản năng muốn mở miệng mắng chửi, chợt nhớ ra trên núi Hoa Phong này những người chống lại hắn gần như không có, ngay cả Tam sư huynh là Lạc Văn Thiên cũng phải nể mặt. Duy nhất một người, hắn không muốn đụng tới.

Ngụy Vô Niệm nhìn góc bào xám tro quét lên mũi hài mình, lại nhìn thân ảnh cường tráng đối diện. Phải nói đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân đều là một bộ nam tử tuấn lãng cường tráng, nữ tử như họa uyển chuyển.

Như Ngôn Phương Dung mị hoặc ôn nhu, Trát Dật tuấn tú nhiệt tình, Tiểu Nhã nhu nhược chọc người thương, ngay cả tên Lạc Du độc mồm độc kia cũng có đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp.

Người chắn trước mặt nàng, khuôn mặt trong trẻo, tướng mạo tuấn lãng phủ băng sương, môi bạc mím lại. Điển hình một nam tử lạnh lùng!

Hắn chẳng nói chẳng rằng, tỉ mỉ quan sát Ngụy Vô Niệm, nàng cũng thẳng thắn đối lại ánh mắt hắn. Lạc Du bị chặn lời lại, mặc dù đối với người trước mặt có kiêng kị nhưng lửa giận khó tan, cuối cùng đành dùng giọng điệu khó chịu:

"Ngũ sư đệ, ngươi đây là muốn trở mặt?"

Ngụy Vô Niệm nâng mắt, người này cư nhiên là đồ đệ thứ 5? Nhìn khí chất cũng không thuộc dạng đệ tử bình thường.

Rõ ràng Lạc Du là đang nói hắn, vậy mà hắn trực tiếp xem như không nghe. Tao nhã vén y bào sang một bên, nhẹ nhàng khụy một gối xuống, đối với nữ oa nhi Ngụy Vô Niệm mặt đối mặt.

Mọi người xung quanh đều kinh hoảng không thôi, phải biết ngũ sư huynh lãnh đạm đối với sư phụ nhiều lúc còn không thèm cho mặt mũi, vậy mà đối với tiểu sư muội lại quỳ xuống!

Ngụy Vô Niệm cũng ngạc nhiên không kém, định mở miệng nói lại bị đối phương cướp lời.

"Ta là Sở Hàn"

          ◌⑅●♡⋆♡Ari Nii♡⋆♡●⑅◌

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro