Chương 21: Giang Yếm Ly

Cốc cốc

Ngụy Vô Niệm bật người ngồi dậy, đầu tóc bù xù nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa.

Nàng mở miệng, thanh âm khàn khàn:

"Ai vậy?"

Sáng sớm gõ cửa, có bệnh à!

Nếu là tên ngốc Ngụy Anh ta nhất định bằm mi ra bã!

Không biết vì sao trước khi gặp Ngụy Vô Tiện, nàng luôn mong nhớ tới hắn. Nhưng sau khi gặp rồi, một xíu mong nhớ kia liền biến mất tăm.

Nhìn cái khuôn mặt giống hệt nàng làm mấy chuyện vô sỉ, Ngụy Vô Niệm luôn có xúc động đè đầu Ngụy Vô Tiện đánh một trận.

Cầu đổi mặt!

"Là ta"

Ngoài ý muốn, bên ngoài truyền tới giọng nữ dịu dàng, Ngụy Vô Niệm lập tức mở cửa, nhìn cô nương xinh đẹp dịu dàng, mắt hạnh chứa đầy sóng nước, mày liễu má đào, cánh mũi trơn bóng xinh xắn, môi nâng lên nụ cười ôn nhu.

Cô nương mặc váy hồng nhạt xếp ly điểm hoa nhỏ, khoác ngoài là sa áo mỏng tím nhạt, tóc búi hai bên thành chùm nhỏ, còn lại thả dài như thác.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, mang theo vẻ đẹp như trong trẻo như hoa sen. Ngay lúc Ngụy Vô Niệm mở cửa, mắt đẹp hơi trợn to, vẻ mặt nàng ta ngay lập tức cứng ngắc.

Ngụy Vô Niệm thấy nàng kỳ lạ, hỏi:

"Sư tỷ, có chuyện gì sao?"

Giang Yếm Ly hồi thần, vẻ mặt trắng bệch, lắc đầu.

"Không... không có gì"

Sau đó lại cảm thấy không đúng, mình gõ cửa phòng người ta lại bảo không có gì sao lại được, lập tức giải thích.

Giang Yếm Ly: "Tỷ chỉ muốn nhìn muội một chút, muội ngủ chút nữa đi, tỷ đi trước"

Nói xong liền vội vã rời đi, Ngụy Vô Niệm nhìn bóng lưng có ý vị chạy trối chết của nàng ta, tay vân vê lọn tóc bù xù.

Nàng thầm thì: "Sư tỷ có chút lạ"

[Đương nhiên là lạ rồi, nàng ta khôi phục ký ức]

Trên trần nhà xé ra một lỗ hỗng, Thần Thời Không nhô đầu ra, tóc bị chổng ngược mà rũ xuống che đầy mặt cô ta, cộng thêm cái đống không gian bị cô ta xé toạc, y như hiện trường đóng phim kinh dị.

Cô không thể xuất hiện bình thường được sao?!

Muốn hù chết ma à!

Ngụy Vô Niệm lén lút vuốt ngược, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt không chút sợ hãi.

"Khôi phục ký ức là sao?"

[Nàng ta là vượt không nhân, chỉ là từ lúc sinh ra không có ký ức kiếp trước nên ta vẫn luôn không nói với ngươi]

"Bây giờ tỷ ấy khôi phục ký ức rồi, ta phải làm gì?"

[Loại bỏ nàng ta]

Ngụy Vô Niệm: "Theo lời ngươi nói tỷ ấy vốn sinh ra như một người ở thế giới này, nhưng khi khôi phục ký ức kiếp trước thì sẽ bị loại bỏ?"

[Đúng vậy], Cô ta đáp: [Ngươi là ngoại lệ duy nhất được sinh ra và mang ký ức kiếp trước, không có kẻ thứ hai]

Thần Thời Không lần đầu tiên nói cho nàng nghe về Vượt không  là những người từ nhiều không gian khác nhau xuyên không tới quyển tiểu thuyết 'Ma Đạo Tổ Sư'.

Vượt không nhân vừa có thể là khi xuyên qua mang cả thân thể và ký ức, cũng có thể chỉ là linh hồn xuyên qua.

Loại cả thân thể bắt buộc phải loại bỏ vì họ không hề tồn tại trong tiểu thuyết.

Còn loại linh hồn thì tùy ý, linh hồn xuyên qua sẽ 'mượn' dùng thân thể người, đôi khi sẽ có ký ức nhưng không làm gì cả, đôi khi lại ỷ mình biết được cốt truyện mà phá hoại.

Nếu là trường hợp thứ nhất có thể bỏ qua, nhưng Thần Thời Không ngại phiền liền trực tiếp muốn nàng loại bỏ hết.

Ngụy Vô Niệm cũng không tỏ vẻ lo lắng gì, chỉ bảo với Thần Thời Không muốn quan sát thêm.

Nếu tỷ ấy tiếp tục làm một "Giang Yếm Ly" theo tiểu thuyết thì nàng liền mặc kệ. Còn nếu tỷ ấy phá vỡ nguyên tắc tiểu thuyết thì tới phiên nàng.

Dù sao, lý do Ngụy Vô Niệm nàng tới nơi này cũng là vì loại bỏ Vượt không nhân mà.

_______________________________________

Sau khi biết Giang Yếm Ly là Vượt không nhân, Ngụy Vô Niệm thường bất động thanh sắc quan sát cử chỉ của nàng ta.

Bên ngoài Giang Yếm Ly rất bình thường, mặc dù hành động đối với Ngụy Vô Tiện có chút nhiệt tình thái quá.

Trái ngược với Ngụy Vô Niệm, mỗi khi Giang Yếm Ly gặp nàng, khuôn mặt nàng ta trắng bệch sợ hãi, cũng vội vã tránh né nàng.

Ngụy Vô Tiện huých vai nàng một cái, vẻ mặt tò mò.

"Muội chọc gì sư tỷ à?"

Dạo gần đây trời oi nóng đến phát bực nên Ngụy Vô Niệm không muốn để ý đến ca ca líu lo này, miệng ngậm kem nằm dài trên ghế, hàm hồ ừ một tiếng.

Ngụy Vô Tiện không hài lòng, ở bên cạnh thầm thì cả buổi.

"Quái lạ, sư tỷ đối với ta cũng quái lạ, còn đối xử rất tốt với con chim công đó"

Ngụy Vô Niệm nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm nói.

"Có gì lạ đâu, tỷ ấy lúc nào chả tốt bụng dịu dàng"

"Nhưng cũng quá tốt rồi! Nhìn họ cứ như tình lữ ấy!"

"???"

Ngụy Vô Niệm ngồi bật dậy: "Huynh điên à, con chim công kiêu ngạo đó có gì mà sư tỷ thích?"

Thấy muội muội cuối cùng cũng phản ứng với mình, Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói tiếp.

"Không phải hôm trước con chim công họ Kim đó vừa qua sao, hắn và sư tỷ đi dạo bên hồ, ta vừa vặn thấy sư tỷ hôn má hắn, còn muốn sinh con cho hắn!"

Ngụy Vô Niệm kinh ngạc:

"Huynh nói thật?"

"Tất nhiên, tên họ Kim đó nghe xong lập tức chạy bán sống bán chết kìa!"

"..."

Ngụy Vô Tiện lốp bốp kể thêm chuyện về sư tỷ quái lạ, mà chuyện hắn kể toàn là về bí kiếp tán trai của Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Niệm nghe mà nhức cả đầu, đút cây kem đang ăn dở vào miệng hắn rồi bỏ chạy.

"Ư ư, uội ờ a ới!"

Ngụy Vô Niệm vọt về phòng, đóng cửa thật chặt phòng ngừa con sâu mọt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Niệm: "..."

Cái mẹ gì thế này?

Rốt cuộc Vượt không nhân này tới để làm chuyện trọng đại hay tới để cua trai chứ?

Cốc cốc.

Ngụy Vô Niệm: "Ai vậy?"

Ngoài cửa truyền tới âm thanh của Giang Yếm Ly, nàng ta cầm hộp đựng canh, hơi nóng bốc lên vi vút.

Ngụy Vô Niệm mở cửa, nàng ta lập tức dịu dàng cười.

"Ta nghe nói muội sợ nóng nên hầm canh cho muội, ăn cho giải nhiệt nè"

"Cảm ơn sư tỷ"

Ngụy Vô Niệm nhận lấy, Giang Yếm Ly đưa canh xong cũng đi mất.

Tiếp đó Giang Yếm Ly thỉnh thoảng xuất hiện quan tâm khiến Ngụy Vô Niệm không hiểu gì, trước đối với nàng còn sợ hãi tránh né đủ kiểu, bây giờ bắt đầu quan tâm săn sóc.

Một ngày nọ, Ngụy Vô Niệm bị nóng đến không chịu nổi nữa bèn lôi cái ghế dài mà nàng hay nằm ra bên hồ, để dưới gốc cây to, nằm đó tránh nóng.

Giang Yếm Ly bỗng xuất hiện, tay cầm quạt quạt gió cho nàng.

Cả hai người câu được câu không trò chuyện, chủ yếu là Giang Yếm Ly nói, Ngụy Vô Niệm thỉnh thoảng đáp lại, ngay lúc nàng được quạt mát mơ hồ muốn ngủ, nàng ta liền hỏi.

"Muội có nhớ chuyện trước kia không?"

Ngụy Vô Niệm nói bằng giọng mũi: "Chuyện gì?"

"Chuyện cha mẹ muội, cả A Tiện nữa"

Lông mi Ngụy Vô Niệm khẽ run, nhưng như cũ không mở mắt ra.

"Lúc đó quá nhỏ, nhiều chuyện đã sớm không nhớ rõ"

Nàng đạm mạc đáp, Giang Yếm Ly nghe vậy thất vọng cúi đầu, không cam tâm muốn tiếp tục hỏi.

Nhưng người nằm trên ghế dài nhắm chặt mắt, hô hấp yếu ớt, bộ dáng đã ngủ say.

Giang Yếm Ly ngồi cạnh nàng một hồi, tay quạt gió không ngừng lại, thẩn thơ rất lâu.

Tay nàng ta vuốt mái tóc rối bời trên trán Ngụy Vô Niệm đi, lộ ra cái trán trơn bóng.

"Giống quá"

Nàng ta khép mắt, áp chế đáy lòng đầy xao động.

"Thật giống Niệm Niệm"

Giang Yếm Ly đứng dậy rời đi, người nằm trên ghế cũng không có một tia động tĩnh nào. Đến khi bóng dáng nàng ta khuất sau lối đi, tiểu cô nương chậm chạp mở mắt, trong đôi mắt thập phần tỉnh táo không hề buồn ngủ.

Niệm Niệm?

Nhiều năm như vậy, thật sự rất lâu rồi nàng mới nghe hai từ đó.

Ngụy Vô Niệm nhớ lại những lần đứng từ xa nhìn nàng ta, phát hiện mọi hành vi của Giang Yếm Ly đều mang tới cho nàng sự quen thuộc từ xương cốt.

Đôi mắt nàng ta đối với nàng cũng rất dịu dàng, nhưng nhiều hơn là ân hận.

Săn sóc quan tâm nàng như thể muốn thông qua Ngụy Vô Niệm mà tưởng nhớ một người.

Nhưng nàng ta muốn tưởng nhớ tới ai?

Trước đó Ngụy Vô Niệm thường tự hỏi như vậy.

Xem ra, nàng đã biết được đó là ai, Giang Yếm Ly là ai.

"Thì ra là vậy"

Nàng lầm bầm, tán cây trên đầu bị gió thổi vang lên âm thanh xào xạc. Tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên thân thể nàng.

"Đúng là thế sự vô thường"

Trước giờ chỉ là nghi ngờ, bây giờ nghe Giang Yếm Ly gọi như vậy, nàng đã rõ ràng.

Không có lời từ biệt, không có lời hẹn gặp, lại không ngờ tái ngộ ở đây.

Trong lúc nàng quan sát Giang Yếm Ly, nàng ta cũng âm thầm thăm dò nàng. Chỉ sợ nàng ta đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, biết nàng là 'phần tử' không nên có trong quyển tiểu thuyết này.

Giang Yếm Ly chứa ký ức hai đời, ngoài trừ việc muốn sinh khỉ con cho con chim công Kim Tử Hiên ra thì không làm gì quá trớn.

Ngụy Vô Niệm hiện tại chưa muốn đụng tới nàng ta, Thần Thời Không cũng lười quản.

Mà với tính cách ương ngạnh kiên cường của người đó, phá vỡ thiết lập dịu dàng của 'Giang Yếm Ly' chỉ là điều sớm muộn.

Ngụy Vô Niệm đứng từ xa, trong mắt chất chứa hỗn loạn, nắm tay buông ra rồi thả xuống.

Cứ như vậy, xuân tới thoi đưa, thoáng chốc Ngụy Vô Niệm đã mười lăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro