Biết
" Dung nhi ta thấy con và Giang Trừng khá thân thiết, con thấy thế nào?" Nhan Kỳ nhìn y, y quay đầu ko có ý nói liền đi về phía cửa.
" Dung nhi, con..." Nhan Kỳ thật cảm thấy lạ, từ khi nào y trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng như thế?
" Ta đã nói ta ko hề có ý định kết thân sớm" Y vô cảm dừng lại 1 chút rồi lại tiếp tục bước đi.
" Đợi đã, Y Liễu ngươi ra ngoài trước đi ta có chuyện muốn nói với y" Nhan Kỳ đột nhiên nhớ ra thứ gì đó. Y Liễu gật đầu rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Y nhìn Nhan Kỳ, đôi mắt Nhan Kỳ nhìn y 1 cách lạ lẫm.
" Ta ko chắc nhưng.... ngươi là ai?" Nhan Kỳ nhìn y.
"Người nghĩ thế nào thì cho là thế đi!" Y lạnh lùng.
" Dung nhi của ta là 1 nữ nhi hiền thục, yếu đuối, và tốt bụng, còn cô nương quá đỗi mạnh mẽ, lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn" Nhan Kỳ nhớ tối qua y có thấy gì đó lạ nên đi ra xem, y liền thấy Nguyệt Dung cô bẻ 1 cành hoa mà dùng làm ám khí. Nguyệt Dung trước kia đến con kiến còn ko dám làm tổn thương nó, chứ đừng nói là tấn công, giết người.
" ... " Y nhìn Nhan Kỳ. Lòng chẳng hề lay động, có thể nói y có khả năng giấu diếm cảm xúc của mình rất tốt. Khi nhìn y luôn có gương mặt vô cảm, khó ai có thể nắm bắt được cảm xúc thật của y.
" Trả lại Nguyệt Dung cho ta" Nhan Kỳ nghiêm nghị.
"Nếu ta trả lại, y cũng ko sống lại" Nguyệt Dung cô nhìn y đang ngạc nhiên, 2 mắt trợn lên.
"Ý cô nương là y đã..."Y
" Ta xuyên lúc y chết" Nguyệt Dung
".. Vậy cô có gặp y ko?" Y như suy sụp, đứa con gái của y.
" Có, trong mơ"Nguyệt Dung
"T..Ta có thể gặp y ko?" y nhìn, Nguyệt Dung cô suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu.
"Thật sao?" Y mừng rỡ
" Ta ko chắc, nếu có chỉ trong mơ" Nguyệt Dung cô xoay người đi ra ngoài.
" Ng.."Nhìn bóng dáng của cô, y thấy nó ....lẻ loi và vô cùng cô đơn.
" Tiểu thư" Y Liễu nhìn thấy y liền chạy ra, y nói mệt rồi vào phòng nghỉ ngơi. Nếu cô ta vào giấc mơ của ông ta thì cô có thể ngủ giấc rồi.
Y vào phòng liền cởi áo ngoài nằm lên giường mà ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mơ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Ta Hận Con"
"Tại sao chị lại làm thế?"
"Chỉ vì cô, chỉ vì cô khiến nhà tôi tan nát"
"Cô đúng là sao chổi"
"Đáng lẽ tôi ko nên sinh cô ra"
"Đáng lẽ chị ko được tồn tại trên cõi đời này"
" Dừng lại...dừng lại đi" cô ôm đầu, trong mơ câu nói liên tục ám ảnh cô, bao vây lấy cô ko cho cô đến 1 con đường thoát, cảnh máu me chém giết nhau liên tục. Và cuối cùng cô sợ nhất.
" Hàn Nguyệt Dung tại sao cô lại sống? Tất cả đều mất đi vì sao vậy? Bởi vì .... nó là vật cô muốn bảo vệ. Cô là 1 người vô dụng"
Chỉ Hi nhìn cô tay giơ khẩu súng ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro