Đàn tranh

( Bài Nguyệt Dung đánh Cẩm Lý Sao )

Y định sẽ đánh nhưng nghĩ lại hãy để tối ra chỗ khác không lại gây phiền phức mất. Y cất cây đàn đi, bản thân nghĩ nên xem xung quanh nhà 1 chút.

"A ...tiểu thư" vừa định ra khỏi phòng thì nhìn thấy Y Liễu giật mình đỏ mặt, thấy lạ y nhìn nha hoàn của mình chằm chằm.

"Tiểu thư có ... gì sao?" Y Liễu đã đỏ càng đỏ hơn ấp úng nhìn y.

"Ngươi thích ai rồi?" cô nhìn là biết y muốn y tìm hiểu ai cho y rồi. Có lẽ lúc trước y có Chỉ Hi làm bạn nên...... Là bạn....là bạn có lẽ chỉ y nghĩ vậy. Tâm lòng chợt đau nhói, nuốt ko trôi nước bọt y liền quay lại với Y Liễu

"Sao tiểu thư.....biết?" Bị nói trúng tim đen y liền giật mình đỏ mặt nhìn y

" Nói" Y ko thích nhiều lời.

"Dạ là..là..Giang công tử" Y Liễu giật mình nói

"Giang Trừng?" Y nhìn

"....dạ.." y Liễu cúi sát mặt xuống, y nghĩ gì đó ,rồi kệ, đó là chuyện của Y Liễu ko nên đụng vào vẫn hơn.

"Tiểu thư"y ngó lên 1 chút,thấy y cũng ko quan tâm nên đỡ lo lắng hơn mà đi theo y. Y cùng nha hoàn xem xét xung quanh nhà thân chủ, y bỗng phát hiện ra 1 bụi hoa hồng đỏ vô cùng đẹp.

"Ô đây ko phải là hoa hồng mà ca ca tiểu thư tặng tiểu thư đây sao?"Y Liễu ngó lên thì đập vào mắt bụi hoa hồng đỏ rực.

" Y Liễu ngươi có biết tại sao hoa hồng có gai ko?" Y nhìn đám hồng hỏi Y Liễu tay chạm nhẹ lên cánh hoa hồng đẫm máu, Y Liễu liền suy nghĩ 1 hồi lâu nhưng lại không ra.

"Thật sự tiểu nhân ko biết" Vì nó quá yếu đuối. Y lắc đầu ko có gì rồi đi tiếp cho hết buổi chiều.

Đến tối mọi chuyện như thường gần đến canh 2( gần 21h tối) y liền thay bộ y phục màu trắng rồi khoác áo choàng màu đen, ngó xung quanh liền nhẹ nhàng nhảy qua bức tường cao 2m mà chạy về phía rừng tre phía mộ mẫu thân của thân chủ. Y đến đó nhanh chóng rồi đứng cạnh cây hoa mận ở 1 chỗ khuất tầm nhìn, hoa mận nở hoa tím nhạt vô cùng đẹp. Cởi bỏ chiếc áo choàng đen tuyền, y gấp lại gọn gàng rồi ngồi xuống gốc cây. Tay miết qua dây đàn 1 chút, đôi bàn tay trắng nõn thon dài của y bắt đầu gảy từng nốt nhạc thanh thoát, y nhẹ lấy hơi rồi vừa gảy vừa cất lên giọng hát trầm lắng, đượm buồn. Đôi mắt y vừa nhớ đến từng kí ức đau đớn mà y từng trải qua, đôi mắt chứa đầy cảm xúc khó nói, cả trái tim của y. Nó đau lắm! Y nhớ lại những ngày cùng mẹ nấu ăn,cùng cha chơi xích đu, cùng Mộc Nhi gấp hạc giấy, cùng Chỉ Hi đánh bài hát Cẩm Lý Sao,..

"Soạt.. soạt có ai v...." Có tiếng người y theo phản xạ y xoay về sau, đôi mắt ko tự chủ mà rơi xuống ko gian 1 giọt nước tinh khiết trong suốt vô cùng hiếm hoi. Đôi mắt lạnh lùng của y nhìn chăm người phía sau chợt nhận ra rằng y đã rơi lệ, y xoay lại vị trí mà nhanh lau đi giọt nước mắt.

"Ko biết Giang Vãn Ngâm công tử giữa đêm vào đây có chuyện gì?"y lên giọng hỏi, ko biết Giang Trừng đã thấy y khóc chưa.

"......... T..Ta đi dạo chợt nghe thấy tiếng đàn hát nên.." Y nhìn Nguyệt Dung 1 lúc lâu,rồi nói

"Giang Trừng công tử có thể giữ bí mật hôm nay được ko?"Y

"T..Được, ta sẽ giữ bí mật" Y nhìn Nguyệt Dung thoáng cái, dưới ánh trăng tròn, liệu Nguyệt Dung có thấy y đỏ mặt ko?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro