Liệu..
Y lặng lẽ bước chân nhẹ nhàng rảo bước đến 1 nơi lần đầu y tới đây, Nhan gia, nhìn khuôn mặt vô cảm của y liệu ai có biết trong tâm trí y nó rối bời như đống dây len rối, khó tháo được ra. Y nhớ lại cảm giác lúc Nhan Giang Kỳ nói tên y
" Nguyệt Nguyệt"
Cái cảm giác lạ lẫm, nó vừa vui, vừa buồn, nó vừa đau, nó vừa mệt mỏi. Bao cảm xúc lẫn lộn lại khó phân biệt. Cứ thế chẳng mấy chốc y đã đặt chân đến Nhan gia. Y bỗng thấy...........vui.
" Nguyệt Dung con xem nhà mới của chúng ta này!"
Y nhìn qua từng góc nhà, từng chút 1. Y nhớ có lần cha đã dẫn y đến 1 ngôi nhà màu trắng tinh đẹp đẽ, y cùng Mộc Nhi chạy khắp nhà tuy nó chưa hoàn thành. Nó vui lắm!
" Ta...Ta xin lỗi"
Ừm đúng rồi, chính căn nhà đó, chính đó là nơi..... c...cha mẹ cùng Mộc Nhi mất. Đúng vậy! Đôi mắt lạnh lùng của y sớm tạo 1 tầng xương mỏng. Y đau quá! Đủ rồi, y ko muốn mắt y rơi lệ! Y ghét yếu đuối,cơ thể y quay chuyển lưng mà đi.
" Nguyệt Nguyệt, con tới sao?" Đúng lúc Nhan Giang Kỳ đi ra, nhìn thấy y ông cười hiền. Y có chút giật mình quay lại nhìn, cơ thể theo cảm tính mà gật đầu đồng ý. Y cùng Nhan Giang Kỳ vào đại sảnh uống trà nóng với khí hậu lạnh lạnh của mùa thu.
" Con thấy thế nào? Có thoải mái ko?" Ông gạt nhẹ nắp cốc trà, khói nghi ngút, vậy là mùa thu đã đến rồi, cây trong vườn thay 1 màu lá đỏ vàng đẹp mắt. Y gật đầu rồi nhấp nhẹ ngụm trà nóng lắng nghe ông nói.
" Ta mong con có thể tận hưởng được nó, dù chỉ là chút. Tình cảm gia đình nó ấm áp lắm!" Ông nhìn y mà cười nhẹ, ông mong y có thể sống tốt cả phần của Nhan Nguyệt Dung nữa. 2 người cùng nhau nói chuyện 1 hồi lâu cho đến gần tối. Y thấy chút lạ, đây là lần đầu tiên y được nói chuyện với chính thân phận của mình, chẳng phải là ai khác, ko khí nói cũng ko hề lạnh lẽo như trước.
" Để ta gọi người đưa con về!" Ông lo lắng nhìn y, phận nữ nhi mà đi tối thì rất nguy hiểm, tuy vậy nhưng y lại lắc đầu. Lễ phép, y cáo lui xin về. Ông suy nghĩ rồi cũng ậm ừm ko lo lắng nữa.
" Ha" y thở hắt ra hơi thở ủy mị lạnh lẽo, bàn tay mò thanh kiếm mà y vừa lấy. Có vẻ như có người để y thí nghiệm rồi.
" Chào cô nương, đã tối rồi ta đưa nàng về nhà nhé!" 1 đám ko sợ chết đến chặn đường y, khoảng tầm 20 tên, có vẻ Vương Kiều ko ngu ngốc như y nghĩ, vậy càng tốt thôi!
"Woa, cô nương lần này thậy đẹp!"
" Ừm, thật vô cùng xinh đẹp!"
" Như vậy thật có hứng thú"
" Sủa xong chưa?" y lạnh lùng rút 2 thanh kiếm Tử kiếm và Thiên kiếm ra, độ bóng của kiếm ko tồi, nó như phát sáng khi y rút từ bao kiếm ra, độ sắc khá tốt.
" ...N.. Nàng thật là, chơi với kiếm ko tốt đâu" 3 tên đầu lao lên cầm theo 1 thanh đao, 1 kiếm 1 gậy gỗ. Đôi mắt y đen ngầu lại, chân trái lùi 1 bước hạ gối xuống, y liền thế bật lên nhanh nhẹn đáp trả. 1 đứt đầu, 1 chẻ đôi và cuối cùng mất nửa thân. Máu bắn lên tung tóe xung quanh đó, trang phục xám trắng xanh của y cũng ko tránh bị vấy bẩn màu đỏ tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro