Tan biến và cảm xúc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mơ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Chúng ta nói chuyện với nhau lần cuối được ko?" Nhan Nguyệt Dung mỉn cười nhẹ, y có chút thay đổi rồi, may quá!

" Ừm" y lạnh lùng, Nhan Nguyệt Dung cùng y nói chuyện trên trời dưới đất, bao nhiêu chuyện vui, câu đố, ký ức của nhau mà nói ra hết. Y nhìn Nhan Nguyệt Dung nói ko ngừng nghỉ, lòng nhớ đến Chỉ Hi. Chỉ Hi đã từng nói rất nhiều lúc 2 người mới quen.

" Đừng nhớ đến y nữa!" Nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của y, Nhan Nguyệt Dung liền lấy hai bàn tay thon dài ấm áp mà áp vào 2 má của y nâng khuôn mặt ấy lên. Nhan Nguyệt Dung mỉn cười dịu dàng. Y có chút bất ngờ, 1 người như y liệu có nên được cư xử dịu dàng thế này ko? Ko đáng mà!

" Hàn Nguyệt Dung, ta từng rất ghen tị với ngươi, tại sao ngươi có thể mạnh mẽ như vậy? Nhưng ta đã hiểu tại sao ngươi lại mạnh mẽ như vậy" Y đưa đôi mắt lạnh màu máu nhìn đôi mắt của Nhan Nguyệt Dung, đừng làm vậy, nếu ko y sẽ mềm lòng mất.

" Đừng " Y có chút hất nhẹ tay Nhan Nguyệt Dung ra. Bất chợt nhận được cái ôm ấm áp, lại câu nói đó, khiến y ngay tức khắc sợ hãi:

" Nguyệt Nguyệt, chị làm tốt lắm!"

" Mộc nhi" y mở to đồng tử máu, nhìn ra phía sau, Nhan Nguyệt Dung từ từ biến mất, đôi môi vẫn giữ nụ cười nhẹ, đôi mắt đọng chút nước mắt long lanh.

" Đi rồi à?" Y thở dài nhìn Nhan Nguyệt Dung vẫn ôm y đầu y gật nhẹ. Y mạnh tay đẩy Nhan Nguyệt Dung ra rồi ôm chặt vào lòng, Nhan Nguyệt Dung bất ngờ trước hành động của y nhưng rồi cũng ôm chặt y mà khóc to.

" Nguyệt Nguyệt ta xin lỗi, đáng lẽ ta ko nên ghen tỵ với ngươi làm gì! Ta xin lỗi!" Y để cho Nguyệt Dung khóc ướt đẫm 1 mảnh áo mà cũng ko nói gì. Y đã từng ghen tỵ Nhan Nguyệt Dung vì có 1 gia đình, 1 quá khứ ko tăm tối như y. Y nhìn cơ thể Nhan Nguyệt Dung biến mất trong hư vô mà chút đau lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trở lại ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Bạch quận chúa đây, ko may trúng phải xuân dược, mất máu khá nhiều nhưng ko nguy hiểm đến tính mạng" Thái y đắp chăn ngay ngắn cho y liền quay ra nói với Bạch Hạo. Hắn cảm thấy đau nhói, hắn sợ rằng y lại bỏ đi 1 lần nữa. Thở dài rồi cho thái y lui, bản thân ngồi cạnh y, bàn tay to của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của y.

" Nguyệt Dung liệu nàng có biết ta yêu nàng như thế nào ko? Ta chính là đơn phương nàng 10 năm rồi! Là 10 năm rồi! Hôm đó, nàng như biến thành 1 người lạ vậy, đến chính ta cũng ko nhận ra" Hắn nhớ có 1 tháng hắn phải vào cung làm việc chính sự, đến lúc quay về, chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy đến Nhan Gia 1 mình hỏi xem y như thế nào? Nhưng lại gặp y đi ngoài đường, lạnh huyết , ánh mắt lúc trước hắn nhớ là đôi mắt xanh nước, nó trong lành như mặt nước trong veo, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ, tính cánh thì đôi chút rụt rè. Nhưng lúc đó đôi mắt y lạnh lùng như băng, tính cách lại vô cảm, nó như là 1 ai khác vậy. Nhưng hắn lại không hề ghét, ngược lại hắn lại ngày càng thích y hơn. Tuy hắn thích y đến thế, rốt cuộc 2 người lại là huynh muội. Tại sao lại thế?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro