Thân phận
" Ta là con gái của Nhan gia" y
"Nhan gia? Ko phải, năm đó là gia thất chúng ta bị loạn nên mẫu thân mới đưa nàng cho Nhan Giang Kỳ để ko gây nguy hiểm cho nàng." Bạch Hạo nói, khuôn mặt nhíu lại nói sự thật.
" Tại sao ta phải tin ngươi?" Y
"Được, chúng ta cùng về Nhan gia làm rõ mọi chuyện" Bạch Hạo liền kéo y theo mình hướng về Nhan gia.
" Cho ta gặp Nhan chủ" Bạch Hạo nói với 1 người hầu trong nhà, hắn nhẹ nhàng nhưng lời nói kèm chút vội vã, tên hầu thấy vậy cũng gật đầu vâng dạ mở cửa chạy vào báo tin, y liền bị Bạch Hạo kéo vô trong, vào thư thất chính của Nhan Gia.
" Có c..... Bạch vương gia" Phụ thân y bước vô, nhìn thấy người kia liền to mắt nhìn.
" Nhan chủ chào"Bạch Hạo chắp tay, thấy vậy y cũng chắp tay lễ phép.
" Ko ko, là ta phải chào mới đúng, Vương gia người đến đây là chuyện năm xưa sao?" Vậy là có thật à?
" Đúng, thật cảm ơn Nhan chủ đã che chở cho Nguyệt nhi bao nhiêu năm qua" Bạch Hạo chắp tay cảm tạ.
" Ko có gì, giúp được Bạch vương gia là phúc của tiểu nhân" Đôi mắt ông có chút buồn khó tả, y liệu có biết rằng Nhan Nguyệt Dung cô ta đã kể lại hết quá khứ của y và nhờ ông 1 điều duy nhất, nó giống như di thư của Nhan Nguyệt Dung.
// Phụ thân, làm ơn người chăm sóc thật tốt cho y. Làm ơn hãy cho y cảm nhận sự ấm áp của gia đình y đã quá đau khổ rồi! //
" Vậy là tốt rồi! Ta thấy y cũng đã lớn, nên có lẽ ta sẽ đón y trở lại Vương phủ" Bạch Hạo nhìn y rồi nhìn Nhan Kỳ.
" Vâng, thế thì tốt hơn" Nhan Kỳ cười khổ nhẹ. Y có biết khi nhìn thấy quá khứ của y thì ông đau như thế nào ko? Tại sao ông lại đau đớn như vậy? Liệu có phải là do y cùng tên với Nguyệt Dung? Ko phải mà là nó, đôi mắt của y.... có lẽ vậy, nó vô cùng buồn bã, nó vô cùng đau đớn khi chính tay phải giết em gái, và nó vô cùng cô đơn. Ông hi vọng khi y xuyên đến đây thì sẽ có cuộc sống tốt hơn.
"..." Y nhìn ông, đừng làm vẻ mặt như vậy, y ko cần sự thương hại, 1 người như Nhan Nguyệt Dung thì kể lại quá khứ y cho ông ta là đương nhiên. Có vẻ như cô ta nhiều chuyện quá nhỉ?
" Ta biết ngươi sống cùng Nguyệt Dung nhiều năm rồi thì chuyện cách xa cũng là đáng buồn!" Như nhìn thấy biểu hiện đó Bạch Hạo bình tĩnh khuyên nhủ.
" À vâng ko sao, Nguyệt D....à ko Nguyệt Dung quận chúa miễn sống tốt là được" Cái cách gọi này ông thật sự ko quen, nhưng cũng cố nói.
" Thật đúng là ta tin tưởng đúng người. Được rồi, Nguyệt Dung ta về thôi!" Bạch Hạo nhìn y ôn nhu nói.
" Ta nói với Nhan chủ 1 câu đã" Y, Bạch Hạo thấy thế cũng gật đầu ra ngoài. Y đi đến trước Nhan Kỳ mà nói 1 câu vô tình và tàn nhẫn, kèm chút ám khí cảnh cáo:
" Dừng việc xen mũi vào chuyện người khác đi, nếu ông không phải là người tốt với thân chủ thì ta cũng ko giữ lại mạng của ông làm gì."
Y Liễu nhìn sự việc sợ hãi đứng 1 góc, được lệnh thì chạy theo y vào Vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro