Tiến quân (1)

"..Giang Trừng" 

" Ta đây." Hắn hồi hộp nghe câu trả lời, trong lòng chỉ mong nàng nói nó đẹp

" Ta thật sự cảm ơn, nó rất đẹp!" Y nhẹ nhàng tiến đến trước mặt hắn, đôi môi cong lên ý cười

" vậy là tốt rồi, Nguyệt Dung ta thích nàng, cho nên khi nào mệt mỏi, hãy nhớ, nàng có ta, được chứ?" Hắn vui vẻ ôm trọn y vào lòng ôn nhu nói

" ..Ukm" y nhắm mắt thư dãn gật đầu, y vẫn còn hắn, vẫn cong người thích mình

.

.

nhưng nếu.. hắn giộng như họ.. thì sao?

Đôi mắt y chợt giật mình mở mắt, nhẹ nhàng đẩy hai người để giữ khoảng cách nhất định, y đã mất nhiều hi vọng lắm rồi, y không muốn hi vọng nữa, nó đáng sợ lắm.

" Nguyệt Dung, vào đây nào!" Hắn kéo y vào trong  ngôi nhà nhỏ xinh kia, thâm tâm cũng biết y đang nghĩ gì, hắn chẳng hề muốn y tổn thương, y đã quá đau lòng rồi.

" Ukm" y thuận theo hắn bước vào trong, trong phòng tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ của sen hồng và trộn lẫn mùi thức ăn, nhìn chiếc bàn nhỏ được Giang Trừng bày biện hoa, thức ăn mà y có chút vui vẻ.

" Nàng mệt rồi, mau ngồi xuống ăn đi!" Hắn đẩy nhẹ y xuống chiếc ghế gần đó rồi múc thức ăn ra, Giang Trừng có khả năng nấu ăn khá tốt, hắn học không ít món ăn để nấu cho y

" Đây là canh củ sen, và cả kẹo hồ lô do ta làm, ta mong là nàng thích" Canh củ sen thơm mùi hương sen mà khi bước vào y ngửi thấy, cây kẹo hồ lô có màu đỏ tươi của táo và màu bóng loáng của lớp đường bên ngoài, thật sự cả hai đều rất tuyệt.

" Cám ơn" y gật đầu nhận bát canh mà từ từ thưởng thức, mùi vị vẫn chẳng khác xưa chút nào, vẫn thơm ngon như hồi y cùng hắn dạo chơi ở Liên Hoa Ổ 1 năm trước vậy, chỉ một năm trôi qua thôi mà đã bao nhiêu chuyện kinh hoàng xảy ra, đúng là ám ảnh thật.

" Ngon chứ?" Giang Trừng hắn vui vẻ ôn nhu hỏi

" Tuyệt lắm!" Y nhẹ gật đầu, tay nâng thìa canh đưa nhẹ vào khoang miệng mà hắn cho rằng trong đó chắc chắn sẽ rất ngọt mùi sen

" ta thích nàng" Hắn đột nhiên nói ra làm y có chút giật mình, khuôn mặt ấm dần có lẽ rằng nó bắt đầu đỏ lên, hắn nghĩ gì vậy chứ? Sao tự nhiên..

" T..Ta biết rồi!" Thấy y có chút lúng túng tay cũng có hơi run run, hắn liền che miệng nín cười trong lòng thầm hét lên y thật đáng yêu.

Thấy hắn cười vậy, y chợt muốn trốn đi chỗ nào, đôi môi nhỏ đẹp đẽ cắn lại có chút xấu hổ, nơi đây thật sự.. quá xấu hổ rồi!

Bầu không khí ngại ngùng tăng lên, nhưng ai trong căn nhà nhỏ đó đều thật sự hạnh phúc... nhưng liệu sự hạnh phúc tiếp theo này có thể xảy ra bao lâu?

Y trở về Bạch Vân Yên Thế như thường mang chút không khí vui vẻ xung quanh, đi tập luyện một chút rồi lại đi dạy cho các cô nương trù nghệ xong thì mọi thứ vẫn vẫn như sự sắp xếp của mọi ngày, chẳng chút thú vị nào.

Bao ngày tháng trôi qua, Bạch Vân Yên Thế ngày càng lớn mạnh, càng vững chắc hơn, lòng căm thù vua cũng ngày càng được củng cố khiến ai ai đều căm hận nhưng lại có suy nghĩ tiến bộ, thay vì vội vàng chống trả thì lại biết sử dụng cơ hội luyện tập mà đánh chắc thắng lớn.

" Nghe rõ đây, đã 3 năm khổ luyện trải qua, ta nghĩ ai ai cũng đã mạnh mẽ, giỏi giang, nay thời cơ chín muồi, chúng ta đã có thể chống cả triều đình. Với khẩu khí: Giết vua.."

" Dân lành!" tiếng hô giòn giã vang động cả một vùng hoang lớn, ngọn lửa như bùng cháy trong mỗi trái tim mọi người. Bạch Hạo cười tự tin, trên thân mang áo giáp do chính Nguyệt Dung y may mà hắn như bung trào sức mạnh, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn về phía xa xa là cung đình của tên vua chết tiệt ấy đang vui vẻ cùng bao cung nữ mà hắn căm hận vô cùng.

" Bạch Hạo, đủ rồi, chuẩn bị xuất phát!" y lạnh lùng quay lưng về phía hàng nghìn quân do y tập luyện 3 năm qua, trên người mặc một bộ y phục trắng đen đơn điệu nhưng toát lên vẻ bí ẩn khó tìm, nhìn bóng lưng đầy lạnh lùng ấy mà Bạch Hạo có hơi câm nín, y luôn khiến người khác cảm thấy khó gần.

" Được!" Hắn dắt một thanh đao ở hông rồi đi qua hàng giáo mà cầm theo lấy một thanh giáo vững chắc trông vô cùng dứt khoát.

" Lên ngựa!" Hắn hô lên, tất cả mọi người dứt khoát đồng đều lên lên ngựa, chỉ đợi tiếng trống mà cùng nhau tiến lên.

" Nguyệt Dung, muội ổn chứ?" Hắn nhìn y trên lưng hắc ngựa khỏe khoắn, hai hông dắt hai thanh kiếm  xung quanh còn tỏa ra ít hắc khí đáng sợ.



" Ta ổn!" Y nhẹ nhàng, tay đặt lên hai thanh kiếm khổ luyện bao lâu mới tạo ra 2 loại vũ khí bậc nhất, thanh kiếm do chính máu y luyện thành và một loại khác nữa, loại đó để sau dùng mới thú vị.

" Tùng..tùng ..tùng" hồi trống vang lên, tiếng thúc ngựa vang động cả vùng, tất cả đếu lao lên điên cuồng, cả nghìn quân tiến về phía kinh thành hay chính xác hơn là Đông Cung nhọn nhịp tiếng hát.

" Bạch Nhân Lương, chúng ta cùng chơi nào!" Đôi mắt ánh lên tia giết người, giục ngựa chạy băng qua từng hàng cây, tiếng gió nổi ầm ầm lên như cổ vũ cả đoàn giành lại thanh bình cungc như để cổ vũ sự trả thù của y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro