2. Đèn kéo quân.

Tác giả: 冬涬大磨叽
Dịch: Ngộ

---

Sinh lão bệnh tử, thế sự vô thường. Tiền Thác và Đằng Thụy Vũ đã quen với những chuyện sống chết, nhưng vẫn không khỏi bùi ngùi.

Ngày hôm ấy, sau khi chứng kiến một cuộc chia ly, hai người cùng im lặng quay về nhà. Mỗi người một nỗi lòng riêng, chẳng nói chẳng rằng kết thúc bữa tối. Cuối cùng, Đằng Thụy Vũ không chịu nổi nữa, đi ra ban công ngắm sao trời.

Tiền Thác là người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cậu. Gió đêm hơi lạnh, anh lấy một tấm chăn, khoác lên người Đằng Thụy Vũ từ phía sau, kéo cậu ngồi xuống chiếc sô-pha nhỏ ở ban công, ngắm sao cùng với cậu.

Tại sao anh không mở lời hỏi trước ư? Vì anh đang đợi, đợi người yêu của anh nghĩ thông. Anh muốn cho người yêu của mình thời gian, không dẫn dắt mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Dường như Tiền Thác có khả năng đoán trước tương lai. Không lâu sau, Đằng Thụy Vũ chậm chạp mở miệng.

"Tiền Thác... anh có sợ cái chết không?"

"Bắt đầu từ cái lúc lựa chọn nhập ngũ, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc hy sinh rồi."

"Vậy nếu là em thì sao?" Nếu như người đi trước là em thì sao?

"... Chưa từng nghĩ tới." Bàn tay đang nắm lấy tay Đằng Thụy Vũ của Tiền Thác vô thức siết chặt. "Anh hy vọng chúng ta có thể ra đi một cách bình thường, lặng lẽ, không có gì phải tiếc nuối."

Khóe miệng Đằng Thụy Vũ hơi giương lên, có vẻ chỉ trong nháy mắt ấy cậu đã nghĩ thông rồi. Sợ cái gì chứ, chỉ cần có thể ở bên anh ấy đến đầu bạc răng long thì còn gì để tiếc nuối nữa.

Đằng Thụy Vũ chậm rãi vuốt ve ngón tay Tiền Thác, đặt tay mình vào tay anh, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón đan chặt.

"Nghe nói con người sau khi ra đi sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, nếu như em có đi trước, mỗi tối anh sẽ ngồi ở ban công trò chuyện với em chứ?"

Tiền Thác im lặng, đến khi Đằng Thụy Vũ gãi nhẹ vào lòng bàn tay, anh mới chậm rãi trả lời.

"Tại sao cứ phải là em ra đi trước thế?"

"Bởi vì em biết anh sẽ không đi trước đâu, anh không nỡ để em phải khó chịu." Đằng Thụy Vũ cố chấp bắt bí Tiền Thác.

"Em thật là..." Tiền Thác khẽ cười, không còn gì để nói.

Đằng Thụy Vũ biết đối với Tiền Thác thì đáp án này khó mà trả lời được, không cần làm khó anh thêm nữa.

Tiền Thác chợt ngả đầu vào vai Đằng Thụy Vũ, giọng nói của anh bên tai cậu được phóng đại lên mấy lần.

"Biết đèn kéo quân không?"

Tiền Thác không cho Đằng Thụy Vũ thời gian để trả lời.

"Nếu như cái ngày chúng ta không thể không chia ly thật sự đến, anh mong em đi trước, để anh ở lại thu dọn mọi thứ rồi bất chấp tất cả chạy đến với em.

"Ồ, thế là anh muốn em ra đi trước hả?" Đằng Thụy Vũ cố ý kiếm chuyện.

Tiền Thác cắn nhẹ lên má Đằng Thụy Vũ, hai tay giữ chặt không cho cậu chạy thoát, hai người náo loạn một hồi.

"Đừng quậy nữa, nghe anh nói."

"Nếu như giờ phút ấy thật sự tới, trong đèn kéo quân của anh chắc chắn đều là em. Không thể phủ nhận rằng em đã chiếm giữ gần như là toàn bộ cuộc sống của anh, vậy nên mỗi một bức tranh trên đèn kéo quân của anh đều là hình ảnh em."

"Đối với anh, em là bắt đầu, cũng là kết thúc."

"Em là ánh hào quang soi sáng khởi đầu của anh, cũng là ánh chiều tà đáp xuống đánh dấu kết thúc."

Hốc mắt Đằng Thụy Vũ dần đỏ lên.

Đối với anh là thế, chẳng nhẽ em thì không ư?

"Sao anh dám chắc sẽ không hối hận cho đến giây phút cuối cùng?"

"Chắc chắn là có, nhưng anh sẽ cầu nguyện có thể bù đắp vào kiếp sau."

Đằng Thụy Vũ nghịch ngón tay Tiền Thác trong vô thức, đợi anh nói tiếp.

"Nuối tiếc lớn nhất hẳn là không gặp được em sớm hơn." Nếu như gặp em sớm hơn chút nữa, biết đâu lại tránh khỏi được những chuyện xảy ra sau này.

Đằng Thụy Vũ cảm thấy ngoài mặt anh người yêu nhà mình không giống kiểu người sẽ cô đơn lẻ bóng, muốn hỏi xem trước khi gặp mình, anh ấy có... ừm... lịch sử đen tối nào không.

"Trước khi gặp được em, anh đã từng yêu ai chưa?" Đằng Thụy Vũ nhìn thẳng vào mắt Tiền Thác, đợi anh trả lời.

Tiền Thác suy nghĩ kỹ càng vấn đề này.

"Lúc còn trẻ chưa từng nghĩ tới, em cũng biết lúc nhỏ anh sống như nào đấy, hơi sức đâu mà nghĩ tới mấy chuyện yêu đương. Hơn nữa anh là một người tùy duyên, không cưỡng cầu."

Tiền Thác nhìn lại Đằng Thụy Vũ, hai người đối mặt với nhau, Tiền Thác khẽ nhếch môi.

"Trừ em ra."

Trừ em ra, người mà anh liều mạng dùng toàn bộ sức lực để giữ lấy.

"Anh từng nghe một câu nói, rằng "em là bông hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi bạc màu của anh", em hiểu không?"

"Dạ."

"Đối với anh mà nói thì không có cuối cùng, chỉ có duy nhất."

Tiền Thác hôn nhẹ lên trán Đằng Thụy Vũ, như đang đóng dấu hết thảy lời hứa của mình.

"Em là bông hồng duy nhất trên mảnh đất cằn cỗi bạc màu của anh."

Cái tên Tiền Thác này có phải bị ngốc không vậy, không biết là lời hứa ấy không thể tùy tiện trao cho người khác sao? Đằng Thụy Vũ vừa giận vừa cảm động.

Tiền Thác lau đi giọt lệ trên mắt Đằng Thụy Vũ, bọn họ hiếm khi được thảnh thơi thế này, ngày hôm nay như trút được mọi nỗi lòng, hai trái tim sẽ không bao giờ tách ra nữa.

"Đừng khóc nữa mà Thụy Thụy, anh sẽ đau lòng."

"Ai mượn anh nói nhiều thế làm gì!"

"Không phải là do em hỏi trước sao?"

Thấy được sự trẻ con của Đằng Thụy Vũ, Tiền Thác cảm thấy tất thảy tối nay đều đáng giá.

Đằng Thụy Vũ bất ngờ bật dậy, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tiền Thác. Anh bế cậu lên, đi về phòng ngủ.

Chẳng mấy chốc, hô hấp của Đằng Thụy Vũ dần trở nên gấp gáp, Tiền Thác chầm chậm mở mắt, dùng đôi mắt mình từng chút từng chút một phác họa lại người yêu của mình, cứ thế hết lần này đến lần khác.

Nói như này cũng không sai, nghề nghiệp của hai người họ khá đặc biệt, tương lai lại vô định, nhưng biết làm sao bây giờ? Chỉ có thể cẩn thận góp nhặt từng chút những kỷ niệm, để sau này trong hồi ức toàn là hình bóng của đối phương, cũng coi như không còn gì để tiếc nuối nữa.

Không biết Đằng Thụy Vũ đang lẩm bẩm cái gì, Tiền Thác ôm cậu vào lòng, yên lòng đi vào giấc ngủ.

Hoa lạ nở chốn sương mờ, kéo quân xoay chuyển, cuộc đời quẩn quanh.

END.

Đèn kéo quân ở đây gốc là Tẩu mã đăng 走马灯, mọi người có thể tìm hiểu sự tích về chiếc đèn này trên Google, khá dài nên mình không tiện trích dẫn.

走馬燈,燈馬走,燈熄馬停步
Tẩu mã đăng, đăng tẩu mã, đăng tức mã đình bộ.
(Đèn kéo quân, quân kéo đèn, đèn tắt quân ngừng đi.)   飛虎旗,旗虎飛,旗捲虎藏身
Phi hổ kỳ, kỳ phi hổ, kỳ quyển hổ tàng thân.
(Cờ bay hổ, hổ bay cờ, cờ cuộn hổ ẩn mình.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro