Hoàn

Couple ít fan, không phải ai cũng ship nên lưu ý trước đọc nha.
___________________________

Sư Muội chỉ nhớ rõ, cuối cùng Hoa Bích Nam đã nhẹ nhàng hôn thoáng một cái trên mắt y.

Trong mắt của hắn có nước mắt, màu vàng, làm đau nhói tim Sư Muội.

Tại sao... Hắn rơi lệ... Rõ ràng hắn là một người kiên cường đến như vậy...

Sư Muội rất muốn thay hắn lau đi nước mắt, nhưng cổ họng chính mình lại nghẹn ngào, thậm chí ngay cả tay cũng không nâng nổi...

A Nam...Đừng khóc…Đừng khóc…Lòng ta đau quá...

Thật sự muốn nói cho hắn biết...

Khóe môi Hoa Bích Nam có chút cong.

"Minh Tịnh…Thời gian của ta đã đến rồi."

Thời gian... Cái gì mà tời gian đã tới …

Nước mắt Sư Muội cuộc trào rơi xuống trong tích tắc.

"Minh Tịnh… Trần thế rất tốt...Ta biết rõ, vì sao ngươi lại thích..."

"Nhưng đáng tiếc, ta không thể cùng ngươi nhìn nó. "

Chỉ một câu nói như vậy, mọi âm thanh đều tịch.

Đời trước khi cáo biệt, nói chung cũng là như thế.

Chỉ là tại sao sau này chúng ta mới hiểu rõ tâm ý lẫn nhau...

Rõ ràng… Chúng ta thật vất vả mới ở cùng nhau...

Tại sao

Sư Muội khóc đến thương tâm, nước mắt mơ hồ cả đôi mắt. Trong mơ mơ màng màng, y được người ôm vào trong ngực. Hai tay của người nọ thật có lực, cứ như vậy chăm chú ôm, nên cái gì cũng không cần sợ hãi.

"A Nam..." Sư Muội khẽ mở miệng, tất cả âm thanh đều có chút khàn khàn.

"Sao lại khóc…Thấy ác mộng ư. " Hoa Bích Nam lo lắng ôm người bên gối, vừa rồi cảm thấy  được y mất tự nhiên mà run rẩy, hắn liền đoán được vài phần. Mắt hắn nhìn nước mắt màu vàng trên lông mi người còn động lại, tâm hắn khẽ động, liền cúi đầu hôn lên.

Thận trọng, tựa hồ sợ lại quấy nhiễu y, như hồ điệp nhẹ nhàng hôn đóa hoa.

"...Ta ở đây. " Hoa Bích Nam không tự chủ được ôm càng chặt, người trong ngực nhẹ nhàng run rẩy như cũ, có lẽ bị dọa không nhẹ. Hoa Bích Nam nhẹ nhàng vuốt Sư Muội, một đường dọc theo đầu sờ đến phía sau lưng, tóc của người kia tinh tế mềm mại, vuốt ve lên liền không dời  tay được.

Muốn an ủi y, nói cho y biết, không cần phải sợ, bất luận xảy ra chuyện gì, mình cũng ở đây.

" ...... Ừm..." Hơn nửa ngày Sư Muội mới chậm chạp thấp giọng nói: "Ta lại mơ tới... Lúc kia... Ta rất sợ hãi khi ngươi sẽ rời xa ta..."

Hoa Bích Nam bất đắc dĩ đem Sư Muội tựa vào trong ngực mình, ôn nhu nói: "Ta ở đây...Ngươi nghe…"

Sư Muội nghiêng lỗ tai, nghe thấy tim người nọ rõ ràng, thình thịch, thình thịch…

"Nó...Đang nói cái gì? " Sư Muội mở trừng hai mắt, lông mi còn ướt át và mềm mại.

"Nó đang nói...Ta yêu ngươi. " Hoa Bích Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, trong con ngươi xuất hiện một mảnh ánh sáng nhu hòa.

Sư Muội nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt lập tức hiện một mảnh ửng đỏ. Y dùng thanh âm trầm thấp mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được nói một câu: "Ta cũng yêu ngươi. "

"Cái gì? " Hoa Bích Nam nhẹ nhàng nâng đầu Sư Muội đang thẹn thùng cúi thấp lên, nhìn ánh mắt của y, cười hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần. "

"…Không nói. " Sư Muội thấy hắn trêu cợt mình, cũng cười không chịu nói, hắn lại chiếm được tiện nghi.

Con ngươi Hoa Bích Nam ôn nhu phảng phất một trì xuân thủy, thần sắc ái mộ bị vò nát như một vịnh ngân hà. Hắn cúi đầu hôn cánh môi đỏ tươi của Sư Muội, kỹ càng triền miên dây dưa với nó, cho đến khi hai người hô hấp đã có chút dồn dập, mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Hoa Bích Nam thở dốc nói: "Nếu không phải ngày mai là ngày đại hỷ của hai chúng ta… Tối nay nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay..."

"...Đại hôn? " Con ngươi Sư Muội hiện lên một tia thần sắc không xác định.

" Ách... Cái gì, việc này ngươi cũng có thể quên? " Hoa Bích Nam vừa tức lại cảm thấy buồn cười,  hung hăng ôm y trong ngực, hôn đến càng phát ra táo bạo thô nặng.

"Ta... Ta chỉ là... Có chút… Không dám tin… " Lời nói của Sư Muội bị đứt quãng theo khe hở phát ra, bị khiêu khích toàn thân mềm nhũng, thật sự là có chút chống đỡ không được.

"Đêm mai...Ngươi làm sao cũng trốn không thoát đâu. " Hoa Bích Nam mỉm cười, rồi lại cảm thấy phương thức trừng phạt như này khác nào phạt luôn cả mình, cảm nhận sâu sắc vật ở hạ thân đã làm cho hắn thập phần khó chịu, không biết sao người trong ngực cứng đầu cứng cổ lại đáng yêu, hắn muốn ngừng mà không được.

Thật là muốn chết cực kỳ. Trong lòng Hoa Bích Nam thầm mắng một tiếng, vẫn là dùng chăn mền che kính đồng nghiệp của mình, muốn hắn phải ngủ thật ngon, ngày mai sẽ rất bận rộn.

....

Đại hôn, nhưng bây giờ không coi là đại hôn gì.

Không khách quý chật nhà, không phụ mẫu bên cạnh.

Chỉ một phòng cưới màu đỏ, một đôi bích nhân mặt mày tươi cười.

Sư Muội là trùm khăn voan, khóe môi y khẽ cười, nhưng mà thế nào cũng đều che giấu không được.

Trong lòng hai người họ đều là vui sướng, là chờ mong, phấn khích.

Trang sức màu đỏ điểm xuyết cho Sư Muội, kiều diễm xinh đẹp. Y là mỹ nhân, mỹ nhân được bao bọc bởi sắc thái tươi đẹp, mang một sự kiều mỹ khác nhau.

Hai người họ sinh ra đã giống nhau, nhưng một người trong mắt là ánh nắng xuân thiên, một người trong mắt là giá lạnh mùa đông.

Mùa đông qua thì có mùa xuân đến ấm áp.

Nhất bái thiên địa, bọn hắn bái hoàn toàn chính xác là thiên. Thế nhưng thiên hạ này, còn có chỗ cho bọn họ dung thân?

Nhị bái cao đường, cao đường ở đâu...Cuối cùng chẳng qua là hai cái ghế trống không. Một cái để cho mẫu thân họ, một cái cho Sở Vãn Ninh. Phụ thân của họ, họ không muốn mời.

Phu thê giao bái, hai người bọn họ trán đụng trán, cùng nhau an ủi đau nhức của cả hai.

Đây là bái đường thành thân, tất cả cũng đều kết thúc.

Sau này bất luận như thế nào, hai người bọn họ đều dắt tay nhau cùng đi.

Sinh tử đều không quên.

Kết thúc buổi lễ, thời điểm nhấc khăn voan, khóe mắt Sư Muội lần nữa ướt át. Y ôm Hoa Bích Nam, ghé vào lỗ tai hắn mỗi chữ mỗi câu nói: "Ta yêu ngươi. "

Sau này chào đón hai người, là thâm tình triền miên bao bọc, năm tháng dài tốt đẹp liền từ nơi đây bắt đầu, kéo dài đến nơi hai người đều nhìn không thấy.

Cánh môi được bao lấy không kiêng nể gì, giống như là đóa hoa mềm mại khao khát được mưa móc tắm gội, tia nước nhỏ theo khe hở chảy xuôi qua, da thịt một mảnh lại một mảnh nhuộm lên màu đỏ xinh đẹp.

Trần trụi cũng tốt, quần áo tầm đó kỹ càng cọ xát thanh âm cũng thế, đều như xuân tằm kỹ càng nhấm nuốt lá dâu bình thường. Đem vật thể ôn nhu lấp đầy khe hở, dần dần xâm nhập tìm kiếm, người ôn nhuận như ngọc, người nóng hổi nhễ nhại. Ngay cả đầu ngón tay cũng bao bởi sắc thái đặc biệt, người run rẩy rất nhỏ, cũng giống như là giúp va chạm lần này tăng thêm sắc thái.

"… Ha a .... Ưm..." Âm thanh giữa răng không rõ, hơi thở gấp gáp bị gián đoạn bởi những động tác liên tục không ngừng, sợi tóc tán loạn trên giường, giống như hai người này cùng nhau dây dưa không rõ. Thân ảnh đều trùng điệp, cần dùng lực đạo bao nhiêu mới có thể cho hai người cực hạn tự nghiệm... Tại ánh đèn nhỏ trong phòng, đèn cầy đỏ sau màn ấm, chập chờn không rõ. Cảnh sắc trước mắt đều mông lung, lệ quang lấp lánh, đổ mồ hôi mỏng. Triền miên thoải mái đến tận cùng.....

Một hồi mây mưa, hai người đều mệt đến xụi lơ.

Hoa Bích Nam nhẹ nhàng vén tóc Sư Muội ra sau tai, lộ ra hai gò má ửng đỏ vì thở hổn hễn, rồi nhẹ nhàng hôn người đang híp mắt, cười nói: "Mệt rồi thì ngủ đi...Ta ôm ngươi."

Sư Muội gật gật đầu, hắn biết rõ rằng mình đúng là rất mệt.

Cảm giác giống như sóng biển bình thường mãnh liệt mà đến. Y nhìn nụ cười của Hoa Bích Nam dần dần mơ hồ, trong cổ họng bỗng nhiên xuất hiện một chút cảm giác nghẹn ngào.

"Ngủ đi...Tỉnh ngủ...Sẽ quên hết tất cả. "

"...Vô luận là cái trần thế nào, ta đều yêu ngươi. "

Y nghe thắy hắn nói như vậy.

Lại lần nữa mở mắt, nước mắt Sư Muội đã thấm ướt băng vải trước mắt, hắn nhẹ nhàng đem bình sứ trong tay để lại trên khay chứa đồ, buông thỏng con ngươi, nói: "Thuốc này... Đích xác rất thần kỳ. "

Người bán thuốc giữ im lặng, lẳng lặng đưa cho y một cái băng vải mới sạch sẽ, đợi y nói cảm ơn, mới nhẹ giọng cười nói: "Nếu như thuốc này hiệu quả tốt, ngươi cũng đã gặp người muốn gặp ở trong mộng, tại sao không dứt khoát cầm lấy một lọ này lấy đi? Ngươi cảm thấy giá của cái này mắc quá sao? "

"Không phải… Chẳng qua là bất luận thuốc này có thể dệt cảnh trong mơ chân thật cỡ nào, cuối cùng đều là giả, đều phải tỉnh lại, ta hà tất sa vào mộng giả, tăng thêm vô vọng thống khổ..." Sư Muội cười khổ nói: "Có điều, ngươi luyện được thuốc này xác thực rất tốt… Cùng người nọ... cũng có thể so được một chút..."

"Như vậy sao, vậy cũng có chút đáng tiếc, không phải ai ta cũng có thể cho tốt thuốc tốt như vậy." Người bán thuốc ôm lấy tay nhìn y, con ngươi màu nâu nhạt có chút lộ ra vẻ tâm tình không nhìn thấu.

"Vậy ngươi có lẽ nên giữ nó cho người càng cần hơn nữa. Thầy thuốc chúng ta, muốn chủ ý trị bệnh cứu người, làm việc thiện tích đức bao nhiêu tiền tài đều không đổi được…Là một phần nhân tâm. " Sư Muội nói.

"Vậy sẽ như ngươi mong muốn."

Người bán thuốc không hề nhiều lời, nhìn Sư Muội sửa sang lại thoáng đội một cái mũ rộng vành lụa trắng, ôn nhu như cũ cáo biệt mình, hắn không nói chuyện nhiều, chẳng qua là nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại.

Bóng lưng Sư Muội cô độc như trước, nhưng y thẳng người mà đứng, nhìn năm tháng tương lai thong dong cùng hướng tới. Hắn muốn thay thế người kia đi chuộc tội, dùng nhiệt huyết một đời, đổi một phần an tâm. Hai người bọn họ rất giống nhau, nếu là có điều muốn làm, trong nội tâm suy đoán hết thảy mọi thứ, đều không thể thay đổi.

Tình cảm, cũng giống như vậy.

Hoa Bích Nam yên lặng đem bình sứ trên khay chứa đồ cầm lên, ngón tay thon dài xem thân bình, nhếch môi cười một cái : "Xem ra về sau loại mộng này, chỉ có thể tự bản thân ta mơ. "

Tiền đồ sáng lạng, không cần đắm chìm, mà ta chỉ muốn nhìn ngươi an bình yên tĩnh, thong dong tự nhiên, vậy là đủ rồi.

Những lời kia chưa bao giờ là giả, nhưng mà kết quả là, ta không có mặt mũi nào đối mặt với ngươi, ngươi không cần nhớ lại ta. Chỉ như vậy mà thôi.

Hắn cười có chút thê lương.

Ngẩng đầu nhìn mây mù lượn quanh núi xa xa, giống như trời muốn mưa.

                  - Đồng nhân hoàn.-
------------------------------------------------------------------------------------
Đã edit lại ngày 16/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro