Chương 1: Trong bóng đêm
Canh ba, trời đêm trên cao treo lên mặt trăng sáng vằng vặc, kéo xuống những tia sáng nhảy múa, để lại dấu chân bạc rung rinh trên con sông trải dài.
Naoe bước lên từ con sông ấy, cả người dính nước ướt nhèm, quần áo tóc tai dính sát người. Gió đi ngang thổi qua như tiếng rì rầm, chạy khắp lỗ chân lông và xương cốt là hơi thở giá rét ăn sâu đến tận cùng. Em nhanh chóng tiến về hướng căn nhà gỗ xập xệ gần đó. Khi em đi, dưới chân để lại vệt đất ẩm, kéo thành nét mực đen nguệch ngoạc trên nền đất.
Naoe bước vào căn nhà ba gian, hướng tới lò lửa sưởi ấm để giữa nhà, tay cầm... một cái chân.
Em lôi theo xác của một thiếu niên đồ đen với cái đầu loang lổ máu. Chàng bất động, có thể xem là đã chết. Nhưng Naoe thoáng nghe thấy tiếng đập tim nhẹ thênh, dù chỉ là khoảnh khắc mong manh.
Naoe thả cái chân kia xuống sàn gỗ ẩm mốc, tiếng kêu nặng nề vang lên giữa nhà. Em lấy khăn lau mình cho nước không thấm vào da. Rồi em đi gom thêm ít củi, đốt cho ngọn lửa đỏ cam càng lớn.
Ánh sáng từ ngọn lửa chẳng thua gì mặt trăng tỏ rõ ngoài kia. Hơi nóng của nó nhanh chóng sưởi ấm Naoe, nhưng da thịt trên người chàng trai nằm cạnh bên vẫn lạnh vô cùng.
Khuôn mặt của thiếu niên trắng tái, xinh đẹp và tinh xảo. Nhìn thanh tú đến thế mà hốc mắt hắn lại trống rỗng, trông vừa tàn bạo vừa kì dị.
Naoe cầm con dao vốn dùng để mổ bụng cá, em rạch áo trên người hắn ra, để lộ nửa thân trên của chàng trai — đầy vết thương và vết bầm chồng chéo — em đan hai tay vào nhau, ép lên giữa khuôn ngực hắn.
Giữa canh ba chỉ còn tiếng dế kêu ri ri cùng mạch nước chảy rầm rì, đủ thứ loại tạp âm không rõ tên vang vọng trong đêm.
Căn nhà ở giữa vùng hoang, le lói chút sáng qua ô cửa sổ. Ngọn lửa từ than củi bập bùng lấn át bóng tối, in cái bóng đen dài của em, lộ sống lưng cong, mái tóc khô xơ còn hơi ướt và đôi mắt đục ngầu như gỗ mun — giờ chúng đang rực rỡ như đá hổ phách nhờ có tia sáng rọi vào. Em nhìn chăm chú khuôn mặt phía dưới.
Mạch đập trên cổ rất yếu, người không còn ý thức, lồng ngực bằng phẳng im ắng. Naoe ấn lên tim hắn, ấn liên tục, liên tục...
---
Trong nước thực sự rất lạnh lẽo, mọi thứ xẩm tối, giống như bị nuốt vào một cái hố.
Tuy không còn mắt để nhìn, Uchiha Shisui vẫn biết quanh mình chỉ có màu đen đặc. Hắn từ bỏ mạng sống bằng cách chìm vào trong bóng tối hư vô.
Cái chết là lựa chọn duy nhất.
Đó là suy nghĩ tàn nhẫn. Nhưng chính hắn đã bị ép phải lui vào bước đường cùng.
"Shisui!"
Tiếng kêu đứt quãng, giọng Uchiha Itachi nhuốm sự bi thương, cam chịu, bất lực,... Cậu ta tận mắt chứng kiến hắn gieo mình xuống đáy vực, chìm vào dòng sông, bị áp lực nước chà đạp y hệt quái vật thuỷ triều xâu xé.
Đau và lạnh, tâm trí trì trệ của hắn chỉ còn truyền tới hai cảm xúc này, còn lại nửa người đã chết.
Shisui ra đi trong im lặng, buông bỏ hết tất thảy, chôn mình cùng mớ toan tính, âm mưu kinh khủng, và cả mặc cảm tội lỗi, hối hận để về với sông Tam Đồ.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi em — Có lẽ Shisui đã thì thầm như thế, nở một nụ cười buồn từ giã.
Hắn chỉ còn con mắt đỏ láy với những hoa văn kỳ dị phức tạp ấy, để lại, nó thay hắn chứng kiến mọi thứ, thay hắn bảo vệ mọi thứ, thay hắn trả hết tội trạng.
Shisui mất đi ý thức và hơi thở, chìm vào một giấc ngủ sâu, dường như là vĩnh viễn.
---
*Ảnh từ Ending 1 Naruto — Wind của Akeboshi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro