Chương 38: Ngọn lửa nhỏ nơi tử chiến - Không gục ngã không dập tắt (2)

- Sasuke của em bị sao thế? - Kayoko thì đã ngồi bật dậy.

Kayoko nheo mắt lại, cô bắt đầu nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt trên cơ thể Sasuke. Làn khói tím bao quanh cậu, mỗi nhịp thở của cậu dường như tạo ra một sự rung chuyển nhỏ trong không gian, như thể một sức mạnh đen tối đang khuấy động trong cơ thể Sasuke, ép buộc cậu phải chịu đựng. Kayoko có thể cảm nhận được sức mạnh dồn nén bên trong Sasuke, nhưng không giống như mọi lần, lần này có gì đó rất khác, một sự biến hóa nguy hiểm mà cô chưa từng chứng kiến.

Neji ngồi cạnh cô, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng lẫn sự tập trung. Cậu không nói gì, nhưng rõ ràng có sự hiểu biết về tình hình này, điều mà Kayoko có thể cảm nhận qua mỗi cử động và ánh mắt của anh. Còn Tenten thì vẫn còn đang tái xanh mặt mày và nép vào giữa Kayoko và Neji như tìm chốn nương thân an toàn.

Lúc này Kayoko vẫn tiếp tục quan sát,  trái tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy vết ấn trên cổ Sasuke bắt đầu lan ra. Từ vị trí ban đầu, nơi ba dấu ấn hình móng vuốt bốc lên, nó dần lan rộng ra, như những sợi dây đen ngầm thấm vào da thịt, kéo dài xuống tận tay chân cậu. Cả cơ thể Sasuke giờ như được bao phủ bởi một làn sóng đen tối, chúng tỏa ra một thứ năng lượng khó hiểu và cực kỳ nguy hiểm.

Sasuke đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực của Sharingan bừng lên, nhưng không phải một ánh nhìn bình thường. Ánh mắt của Sasuke lúc này giống như một con thú hoang đang bị dồn vào đường cùng, đầy sát khí và không thể kiểm soát. Đôi mắt đỏ như lửa dấu hiệu của một cơn giận dữ và đau đớn mà Sasuke không thể nào kìm nén được.

Kayoko thầm nuốt một ngụm nước bọt, bất giác rùng mình. Cô nhận ra rằng sức mạnh đang trỗi dậy trong Sasuke không phải là sức mạnh mà cậu có thể tự kiểm soát được, mà là sức mạnh mà tên Orochimaru vừa giở trò trên người cậu.

—---------Tâm thức Sasuke—---------

Con quái vật đó nói đúng, chính mình là kẻ yếu đuối. Mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giết chết ba mẹ.

Rồi mình lúc nào cũng chỉ có thể đứng sau em ấy làm cái bóng của em ấy. Mình để em ấy gánh vác quá nhiều. Em ấy mạnh hơn mình rất nhiều nhưng mình chẳng thể nào tiến bộ thêm được. Nhìn em ấy ngày càng mạnh mẽ. Em ấy cũng là Uchiha giống mình nhưng lại không cần Sharingan mà vẫn ngạo nghệ với khả năng của em ấy. Mình thua kém em ấy nhiều như vậy. Thì sao có thể chiến thắng được hắn.

Để rồi mình luôn để em ấy dẫn đầu, mình chỉ có thể đứng sau mà không bảo vệ được em ấy. Rồi phải đứng trơ mắt nhìn em bị đau, nhìn em bị giày vò rồi biến mất trước mặt mình.

"Ngươi cần sức mạnh!” Là ai đó?

"Cái ngươi cần là sức mạnh! Uchiha Sasuke!”

Phải! Cái ta cần là sức mạnh. Để giết hắn và trả thù cho mọi người và bảo vệ em ấy.

Kayoko…

—----------kết thúc tâm tưởng—--------------

Trong không khí tĩnh lặng, Sasuke đứng giữa trận chiến, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí. Mỗi động tác của cậu đều chứa đựng sự quyết tâm và phẫn nộ không thể che giấu. Xung quanh cậu, ba ninja làng Âm Thanh đang cố gắng đe dọa và kiểm soát tình hình, nhưng trước mặt Sasuke, họ chỉ như những con mồi bị dồn vào góc.

Lúc khí áp của sát khí từ Sasuke mạnh tới nổi làm không gian xung quanh như muốn bị cuốn trôi đi. Kayoko phải đứng ra giữ kết ấn phong độn để tạo kết giới bật ngược lại nó bảo vệ Neji và Tenten phia sau mình.

Quay trở lại trận chiến, Ino nhanh chống tháo chạy thoát khỏi cơ thể Kin từ lâu, cô ả ấy cũng đã ngất xỉu. Còn mỗi Zaku dám cả gan lao tới, tay vung về phía Sasuke, với ý định sử dụng sóng âm thanh của mình để đẩy lùi cậu. Tuy nhiên, Sasuke chỉ nhìn Zaku với ánh mắt lạnh lẽo, đôi chân hắn khẽ di chuyển, nhanh như chớp, trước khi vung tay. Cánh tay của Zaku bị bẻ gãy với một tiếng "rắc" rõ ràng, khiến hắn ngã quỵ xuống đất trong cơn đau đớn dữ dội. Sự đau đớn đó không làm Sasuke dừng lại, ánh mắt của cậu vẫn không thay đổi, không có lấy một chút cảm xúc.

Xử lý xong Zaku Sasuke định tấn công Dosu,  Tuy nhiên… Từ phía sau, Sakura run rẩy tiến đến. Cô đã chứng kiến mọi chuyện, từ ánh mắt biến đổi của Sasuke, đến sự hung bạo mà cậu trút lên đối thủ. Bàn tay nhỏ bé của Sakura khẽ run, nhưng vẫn dứt khoát vươn ra, ôm lấy Sasuke từ phía sau.

- Sasuke… - Cô thì thào nói - Dừng lại đi… Đủ rồi…

Giữa làn sát khí ngùn ngụt như lưỡi dao đang gồng lên chực chém, vòng tay nhỏ bé ấy chạm đến cậu nhẹ như cánh hoa đào mong manh, nhưng lại nặng tựa ngàn tấn đá đè lên tâm trí đang điên loạn. Sakura ôm lấy cậu từ phía sau, mỏng manh và dễ tổn thương đến mức chỉ một cử động nữa thôi, Sasuke có thể xô ngã cô như vứt một cánh hoa.

Nhưng cậu không làm thế.

Hơi thở cậu dồn dập, đôi tay đang siết chặt nắm đấm cũng dần buông lỏng. Cái tên cậu thầm gào trong tâm thức vẫn vang vọng là Kayoko. Nhưng người đang ôm cậu lúc này lại là Sakura. Không phải Kayoko. Không phải ánh nhìn cương nghị nhưng đầy mạnh mẽ của nàng ấy mà lại là hơi ấm mềm yếu nhưng chân thành đang cố cứu vớt phần người còn lại trong cậu.

Phía xa, Kayoko đã ngừng kết ấn. Gió nổi lên, lùa mái tóc dài màu đen như trời đêm của cô tung bay. Ánh mắt cô nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn người mình yêu lại bị một cô gái khác ôm ấp ban đầu có chút chua xót đó. Nhưng nhìn cậu bị dày vò bởi nguyền ấn mà mất đi lý trí, cô càng đau lòng hơn.

Bất ngờ, như định mệnh an bày, Sasuke quay đầu, thì đã bắt gặp ánh nhìn đó. Tim cậu như bị bóp nghẹt.

Chính ánh mắt ấy của nàng… Không lên án, không trách móc, nhưng là ánh mắt của một người từng tin tưởng cậu vô điều kiện, luôn bên cạnh động viên cậu cổ vũ cậu. Dãy nguyền ấn trên người Sasuke dần thu lại.

Thấy Kayoko Sakura cũng dần buông lỏng vòng tay đang ôm Sasuke mà thẫn thờ nhìn về phía cô ấy.

- Kayoko… Cậu… Cậu còn sống!

Bấy giờ Kayoko đã bắt đầu cười tít mắt rồi đáp.

- Tớ còn sống nhăn răng đây nè!

Kayoko tung tăng bước lại chỗ họ, cô vỗ vai Sasuke mà khen ngợi.

- Mọi người làm tốt lắm!

Bất ngờ, Kayoko đã bị một vòng tay mạnh mẽ siết chặt. Kayoko sững người trong khoảnh khắc ấy bởi cánh tay đang ôm lấy cô, siết chặt đến mức gần như khiến cô nghẹt thở, là của Sasuke. Cậu vùi mặt vào hõm cổ cô, không nói lời nào. Vai cậu run nhẹ. Cảm giác ấy không phải là run vì giận hay vì sát khí bạo phát… mà là run vì cơn xúc động bị dồn nén quá lâu.

- Kayoko… - Sasuke thì thầm, giọng khàn đi như tiếng gió giữa đêm đông -  Là em thật ư? Em còn sống…

Cô cứng đờ người một lúc, rồi khẽ khàng nâng tay lên, ôm lấy lưng cậu. Giọng cô nhẹ nhàng:

- Ừ, em còn sống. Và còn thở nguyên con không xước mẻ luôn. Với… Em có xem mọi người chiến đấu nảy giờ á.

Trong giây phút đó, bao nhiêu cơn gió, tiếng xào xạc, tiếng rên rỉ từ phía những kẻ địch, cả ánh nhìn sững sờ của Sakura hay sự ngạc nhiên đến choáng váng của những người khác tất cả đều tan biến.

Chỉ còn hai người họ.

Sasuke siết chặt cô như sợ buông ra là cô sẽ tan biến lần nữa. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm ấy, giọng nói ấy tất cả đều kéo cậu về khỏi bờ vực của bóng tối.

- Đừng rời xa anh nữa… - Cậu gần như thì thầm trong vô thức.

Kayoko vỗ lưng như an ủi Sasuke rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra rồi khuyên nhũ.

- Lát mình ôm tiếp! Giờ em bận tra tấn người rồi. Chờ em chút nha!

Kayoko cười nhăn nhở, như thể vừa xoa dịu trái tim của Sasuke, vừa nhắc nhở tất cả rằng cô vẫn là chính mình vẫn nghịch ngợm, bướng bỉnh và đầy khí thế như ngày nào.

Sasuke lặng đi một thoáng, nhưng rồi khóe môi cậu cong nhẹ, như một vết nứt đầu tiên trên bức tường lạnh lùng cậu dựng suốt bấy lâu. Cậu khẽ gật đầu.

- Ừ… Anh chờ.

Kayoko quay người lại, ánh mắt thoáng chớp lên một tia sắc lạnh. Bước chân cô không còn tung tăng nữa, mà dứt khoát, mạnh mẽ như một sát thần trở lại từ địa ngục. Mỗi bước đi là một luồng khí áp quét qua mặt đất, khiến cát bụi bay mù. Vừa đi Kayoko vừa khởi động khớp cổ và tay, đôi mắt cô lúc này đùng đùng sát khí và bắt đầu thi triển nhẫn thuật.

- Mộc độn! Ma đằng xuất thổ chi thuật!

Kayoko vừa kết ấn xong và đâm Kunai xuống mặt đất thì một dây leo khổng lồ phá đất trồi  lên trói lấy toàn thân tên Dosu làm hắn chưa kịp thi chuyển nhẫn thuật. Những dây leo này vừa dày vừa cứng trói chặt tới nổi hắn không thể nào nhúc nhích được.

Dosu vùng vẫy trong vô vọng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và giận dữ. Những dây leo to lớn và thô ráp như thân rễ cổ thụ trồi lên từ lòng đất, quấn chặt lấy tứ chi hắn, siết mạnh đến mức gần như bẻ gãy cả cánh tay. Âm ba từ thiết bị phát thanh trên tay hắn chưa kịp phát ra thì đã bị một nhánh dây leo quấn chặt lại, khiến âm thanh chỉ vang lên một tiếng "rè" ngắn ngủi rồi tắt ngúm như chưa từng tồn tại.

- Khốn kiếp! Con nhỏ này… - Dosu nghiến răng ken két, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Kayoko đang tiến lại gần. - Ngươi… ngươi đã làm gì? Sao ta lại không cảm nhận được chakra?

Kayoko không đáp. Bóng cô đổ dài lên người Dosu, đôi đùng đùng sát khí trên nụ cười xinh xắn như thiên thần đang nở ra tươi cười với hắn.

- Anh đẹp trai! Tụi mình tâm tình chút nha?

Kayoko từ từ tiến lại, càng đến gần gương mặt xinh như búp bê càng tối sầm lại. Nụ cười như thiên thần biến mất trái vào đó là sát khí của La Sát Nữ Vương đã tỏ ra nghi ngút dọa cho Dosu phải rùng mình co rúm lại. Kayoko dùng tay siết chặt cằm Dosu, âm trầm hỏi.

- Các ngươi và Orochimaru đang có âm mưu gì với Sasuke của ta? Nói!

Kayoko dùng ánh mắt lạnh buốt đầy sát khí, như một kẻ đã đánh giá hết tất cả những con bài trong tay và chuẩn bị kết liễu đối thủ.

Bấy giờ đôi mắt Neji nhìn theo mọi động tĩnh của Kayoko. Cậu không thể không thừa nhận sức mạnh của Kayoko. Cô ấy không còn là cô gái tinh nghịch ngày nào, mà giờ là một chiến binh, là một người mà không ai có thể xem thường. Nhưng trong lòng Neji, dù đã hiểu được sự mạnh mẽ của cô, một cảm giác khó chịu vẫn không thể xua đi được. Cái cảm giác rằng cô ấy quá gần Sasuke, và cái thứ tình cảm ấy vẫn khiến cậu không thể thoải mái.

Sasuke, đứng từ xa, nhìn Kayoko với ánh mắt đầy cảm xúc. Mỗi bước đi của cô đều khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Cảm giác bảo vệ, cảm giác người bên cạnh luôn là chỗ dựa khiến cậu không khỏi cảm động. Nhưng, cùng với sự bảo vệ ấy là một gánh nặng mà cậu không thể thả lỏng. Cậu cảm nhận rõ rằng, Kayoko không phải là người dễ bị tổn thương, nhưng chính bản thân cậu lại luôn cảm thấy có gì đó thiếu sót, không đủ mạnh để bảo vệ cô như cô đã bảo vệ mình.

Sakura đứng gần đó, trái tim cô như thắt lại. Cô nhìn Kayoko, cảm nhận sự thay đổi trong cô, sự lạnh lùng và mạnh mẽ mà trước đây cô chưa từng thấy. Điều đó khiến Sakura tự hỏi liệu mình có đủ sức mạnh để đứng cạnh họ không, liệu cô có thể bảo vệ được những người mình yêu thương như Kayoko bảo vệ Sasuke và mọi người.

Shikamaru đứng một bên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đầy suy nghĩ. Kayoko quá mạnh mẽ và khi đối mặt với cô, cậu không thể không cảm thấy sự bất an. Nhưng cậu cũng biết, trong một thế giới như thế này, đôi khi người mạnh nhất lại là người có thể giúp họ thoát khỏi nguy hiểm. Cậu im lặng quan sát, biết rằng trong những lúc như thế này, việc giữ yên lặng là cách tốt nhất.

Chouji cảm thấy xúc động trước sự mạnh mẽ của Kayoko. Cô ấy luôn là người bảo vệ những người thân yêu ⁷và điều đó khiến Chouji cảm thấy tự hào. Cậu nhận ra rằng sự mạnh mẽ không chỉ đến từ sức mạnh cơ bắp, mà còn là từ tình cảm, từ cái cách mà Kayoko luôn đặt mọi người lên trên hết.

Ino, đứng cạnh Chouji, cảm nhận sự ngưỡng mộ nhưng cũng không khỏi lo lắng. Cô biết Kayoko là một người rất mạnh, nhưng không thể không cảm thấy sự lạ lẫm trước sự thay đổi trong cô. Mặc dù cô không quen biết Kayoko nhiều, chỉ nhớ rằng từng nghe tin đồn Kayoko đã đánh bại Neji trong một trận đấu, nhưng giờ đây, nhìn thấy Kayoko đối đầu với kẻ thù với sự lạnh lùng và quyết đoán như thế, Ino không khỏi cảm thấy mình có chút thua kém. Cô băn khoăn không biết liệu bản thân mình có thể mạnh mẽ như vậy không, có thể làm được như Kayoko bảo vệ người mình yêu thương.

Còn về phần Dosu hắn chỉ có thể run rẩy và dùng âm thanh trầm đục của mình mà thành thật khai nhận.

- Bọn ta nhận lệnh từ Orochimaru để ám sát Uchiha Sasuke. Còn về hắn đang âm mưu gì thì làm sao mà ta biết được. Ngươi có tra tấn ta cũng vô dụng thôi…

Kayoko dùng đôi mắt tinh tường nhìn thẳng vào mắt Dosu thấy dường như có vẻ hắn    không nói dối nên đã quyết định dừng lại.

Tuy nhiên lúc này, toàn thân Dosu run rẩy từng hồi như bị rút cạn khí lực. Mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, lăn dài trên thái dương và nhỏ giọt xuống cằm hắn. Dây leo Ma Đằng siết chặt lấy cơ thể không cho hắn nhúc nhích, nhưng thứ khiến hắn khiếp sợ không phải là sự trói buộc đó mà là ánh mắt Kayoko.

Đôi mắt ấy không phải ánh mắt của một thiếu nữ ở tuổi vừa mới chập chững vào đời, mà là của một con dã thú đã đánh hơi được máu, ánh mắt sắc như lưỡi dao như muốn cắt sâu vào linh hồn hắn. Hắn cảm thấy như bản thân đang đứng trước tử thần thật sự. Tim đập loạn xạ, cổ họng khô khốc. Trong khoảnh khắc ấy, Dosu thấy rõ hình ảnh bản thân mình bị nghiền nát dưới gót chân của cô gái ấy.

Hắn há miệng muốn phản kháng, nhưng từng từ thốt ra đều run rẩy, nghẹn ngào, không còn chút khí thế của một ninja làng Âm Thanh.

- Ng… Ngươi mau thả ta… Ra…

Trong thâm tâm, hắn tự nhủ: “Mình chỉ đang đối mặt với một đứa con gái… Sao lại đáng sợ đến vậy?” Nhưng lý trí gào thét rằng đây không phải là một thiếu nữ bình thường mà là một con quái vật mang hình hài thiên thần.

Sau đó ánh mắt đầy sát khí của Kayoko dần thu lại. Cô cười tít mắt bằng nụ cười đáng yêu như thiên sứ sao băng rồi ôm chầm lấy Dosu và…

"Chụt!”

Kayoko đã đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn và dùng chất giọng mềm mại trong trẻo nói.

- Vậy mới ngoan! Bé mới thương nhiều nè!

Sau nụ hôn nhẹ nhàng của Kayoko, không khí xung quanh bỗng chốc lắng lại một cách kỳ lạ. Tất cả mọi người đứng xung quanh, từ Neji, Sakura, Shikamaru, cho đến Chouji, Ino đều ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt. Cả bầu trời như ngừng thở, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, vờn những đám mây mỏng manh trên không.

Dosu ngơ ngác, đôi mắt hắn vẫn còn ngập tràn sự hoang mang và sợ hãi, nhưng khi cảm nhận được cái chạm nhẹ từ Kayoko trên má mình, hắn chỉ kịp há hốc miệng trong sự bối rối. Mọi thứ xung quanh dường như đã ngừng chuyển động. Lúc đầu, hắn tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi cái môi mềm mại của Kayoko chạm vào da mặt mình, hắn cảm thấy toàn thân mình như bị đông cứng.

Từng giây trôi qua, mắt hắn mở to hơn, miệng hắn há ra như một con cá mắc cạn, nhưng không thể thốt lên lời. Chẳng ai nói được rằng một kẻ thù của Kayoko, như Dosu, lại có thể cảm thấy chính mình trở nên ngốc nghếch như vậy chỉ vì một nụ hôn nhẹ. Trái tim hắn đập loạn xạ, nhưng không phải vì sự kích thích của chiến đấu, mà vì sự bối rối cực độ. Hắn, một ninja làng Âm Thanh, lại bị một cô gái tấn công không phải bằng nhẫn thuật mà bằng nụ hôn.

- Ngươi… Ngươi… - Dosu run rẩy.

Mặc khác ngay khoảnh khắc Kayoko đặt một nụ hôn lên má Dosu dù chỉ là “chụt” nhẹ như muỗi đốt thì không khí xung quanh lập tức bốc khói. Sasuke, người từ nãy đến giờ vẫn đứng khoanh tay rất cool ngầu, ánh mắt dõi theo từng bước đi của Kayoko đầy trầm tĩnh, bỗng nhiên đứng hình.

Mí mắt cậu giật giật. Khóe môi co rút.

Tĩnh mạch bên thái dương nổi phồng lên như sắp nổ. Cậu siết chặt nắm đấm đến mức nghe rõ tiếng “rắc rắc” của đốt tay. Mọi khí chất Uchiha lạnh lùng, điềm tĩnh trong tích tắc bị xé toạc bởi một thứ gọi là “ghen lồng ghen lộn”.

“Cái gì vừa xảy ra vậy!”

Cậu gần như xẹt điện tại chỗ, mắt mở to đến mức tưởng sắp thức tỉnh Sharingan bằng tức giận.

“Kayoko dám hôn thằng khác trước mặt bạn trai mình!”

Không kịp suy nghĩ, Sasuke bước phăm phăm tới, luồng khí đen sì từ người cậu bốc lên như thể đang phát động “Hắc Hỏa độn - Đốt ghen chi thuật”. Cát bay tung tóe theo mỗi bước chân vì chakra bùng nổ trong vô thức. Trán cậu nhăn như nếp áo cũ, giọng rít lên như gió lạnh thổi qua nghĩa địa.

- Kayoko… Em… Vừa… Làm… Cái gì đó!

Trong khi đó, Neji đứng từ phía xa, mắt Bạch Nhãn mở to như ống kính đang zoom cận cảnh full HD không che, sau khi chứng kiến toàn bộ nụ hôn oan nghiệt ấy. Cơ mặt cậu co giật, ngực phập phồng, khí trắng từ lỗ chân lông phả ra như nồi cơm điện bị mở nắp giữa chừng.

“Cái quái gì vậy! Hôn…Hôn!”

Lúc này cái con người vừa gây ra rắc rối Kayoko vẫn cười thật tươi đầy vô tội. Cô quay lại, nở nụ cười rạng rỡ với Sasuke, giọng ngân nga.

- Sasuke à…

Nhưng nhìn sát khí nghi ngút của Sasuke mà Kayoko cũng chẳng dám ngụy biện thêm câu nào mà chỉ có thể cười trừ. Còn Sasuke lúc này đã nổi máu xung thiên. Bấy giờ Chouji và Shikamaru đã giữ lấy cậu ta lại kẻo không lại có án mạng xảy ra.

- Sasuke! Bình tĩnh đi! - Chouji toát cả mồ hôi.

- Thiệt tình nhỏ này gan thiệt dám hôn má trai lạ trước mặt bồ mình tỉnh bơ như vậy. Thật phiền phức! - Shikamaru thốt lên đầy ai oán.

Mặc khác ở nơi gần đó, Neji cũng đang bốc hỏa và muốn giết người như Sasuke nhưng đã bị Tenten giữ lại.

- Neji à… Bình tĩnh đi!

Sakura và Ino vẫn còn đang bàng hoàng và ngơ ngác trước cơn ghen của hai tên con trai. Một bên là bồ Kayoko một bên được xem là anh trai mưa của Kayoko. Họ vừa tức cho Sasuke mà cũng vừa cạn lời cho tình huống này.

- Đây có được tính là lăng nhăng không? - Ino mắt chữ O mồm chữ A và hóa đá.

- Chứ còn gì nữa… - Sakura gằn giọng đáp.

Còn về phần Dosu? Hắn chỉ muốn có cái hố nào đó cho hắn chui xuống ngay lập tức. Dù con bé trước mắt có đáng sợ như ma nữ hay xinh đẹp như thiên thần. Nhưng hắn mà không trốn ngay thì sẽ bị hai tên kia nghiền nát ngay lập tức.

- Làm ơn… Làm ơn thả ta ra… Ta hứa sẽ đưa quyển trục ngay…

Sau khi Kayoko thu lại dây leo thả Dosu ra, hắn liền đặt quyển trục "Địa Thư” xuống đất, rồi nhanh chống đỡ lấy đồng đội mình. Trước khi rời đi hắn có quay lại nhìn Kayoko thì thấy con bé vừa gieo rắc cơn ác mộng ngọt ngào vào đời hắn đang cười tươi nha hoa vẫy tay chào hắn.

- Gặp lại anh sau nhá! Anh trai làng Âm Thanh!

Nói rồi Kayoko còn trao cho hắn một nụ hôn gió làm cho Dosu dựng hết cả tóc gáy. Hắn không còn đủ sức mà chạy, chỉ có thể lết đi như một cái bóng sống dở chết dở, ôm đồng đội như ôm di ảnh mà thoát khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khi bọn Ninja làng Âm Thanh tháo chạy,  Kayoko vẫn cười hắc hắc đầy thích thú mà chống nạnh nhìn về các bạn mình.

- Thấy chưa! Từ nay về sau là tên đó sẽ tởn tới già mà không dám kiếm chuyện với chúng ta nữa.

Sasuke lúc này đã vùng ra khỏi Shikamaru và Chouji mà nắm lấy vai Kayoko lắc lắc.

- Lúc nảy! Em làm trò gì vậy hả! Sao dám hôn thằng khác trước mặt tôi…

Trong lòng Kayoko khi này cũng đã bắt đầu gợn sóng vì trò nghịch dại của mình.

"Ấy chết! Lần này khó dỗ rồi…”

Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro