Chương 43: Vòng thi thứ 2 kết thúc (3)
- Mình tới rồi nè…
Trước mặt họ chính là một tấm bảng khổng lồ có khắc chữ như sau.
"Không có Thiên thì hãy tranh thủ thời cơ để có tri.
Không có Địa thì hãy băng qua cánh đồng để mưu cầu lợi.
Nếu sở hữu cả Thiên lẫn Địa con đường nguy hiểm sẽ trở nên an toàn.
Đây chính là bí mật của… bí mật và nó sẽ dẫn lối cho bạn.”
Kayoko nhíu mày chăm chú nhìn vào tấm bảng trước mặt, mắt hơi híp lại suy tư một lát rồi quay sang các bạn, giọng đầy chắc chắn:
- Xác định luôn là bảo tụi mình mở hai quyển trục ra rồi.
Nghe Kayoko nói vậy, tất cả ngay lập tức thực hiện theo mà không hề nghi ngờ. Naruto và Sakura cùng cẩn thận mở trục, nhưng chưa kịp nhìn rõ bên trong đã phát hiện dấu ấn triệu hồi. Hai người hốt hoảng giật mình, vội vàng ném quyển trục, rồi bật người lùi lại chạy đi, ẩn mình phía sau Kayoko và Sasuke theo bản năng.
"Bùm!"
Một vụ nổ nhỏ vang lên, khói trắng bốc cao che khuất tầm nhìn. Tim Kayoko bất giác đập nhanh hơn, bàn tay siết chặt kunai theo phản xạ, chuẩn bị đối phó. Nhưng khi làn khói dần tan, một bóng dáng quen thuộc hiện ra giữa màn sương mỏng, vẻ mặt quen thuộc ấy vẫn điềm nhiên, cánh tay khoanh trước ngực đầy tự tin và nụ cười hiền lành luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.
- Chào các em, lâu rồi không gặp!
Kayoko sững lại một chút, đôi mắt vốn sắc lạnh bỗng chốc ánh lên niềm vui sướng, rạng rỡ như ánh bình minh sau một đêm dài căng thẳng. Quên mất bản thân vẫn đang dìu Sasuke, cô nhanh chóng đặt cậu vào vòng tay Naruto mà không nói lời nào, rồi lao thẳng về phía trước.
- Thầy Iruka!
Kayoko vui mừng hét lớn, rồi chẳng chút do dự nhảy lên ôm chầm lấy người thầy cũ, bế bổng anh lên khỏi mặt đất. Gương mặt cô ngập tràn hạnh phúc, sự thân thiết ấy tự nhiên như một đứa trẻ lâu ngày gặp lại người thân, hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường.
Iruka bị bất ngờ, đỏ mặt ngượng ngùng, hai tay luống cuống đưa ra rồi vội vã bật cười nhẹ nhàng, khẽ vỗ đầu Kayoko đầy trìu mến.
- Này, Kayoko! Thầy lớn rồi mà, bỏ thầy xuống trước đã!
Mọi người đứng phía sau, kể cả Sasuke vẫn đang dựa vào vai Naruto, không ai nén nổi nụ cười khi chứng kiến cảnh tượng này. Ai cũng hiểu rõ, người khiến một Kayoko luôn mạnh mẽ và kiêu hãnh bỗng trở nên trẻ con thế này chỉ có thể là thầy Iruka mà thôi.
- Nhớ thầy quá chừng luôn á thầy… - Kayoko vừa đặt Iruka xuống vừa cười tươi rói, hai tay vẫn không chịu buông khỏi vai thầy, ánh mắt long lanh như một đứa trẻ nhỏ lâu ngày gặp lại người thân yêu.
Iruka bật cười, lòng ngập tràn ấm áp khi nhìn cô học trò ngày nào giờ đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ nguyên tính cách nhí nhảnh, bướng bỉnh. Anh xoa đầu Kayoko, khẽ nói:
- Thầy cũng nhớ em lắm, Kayoko. Nhưng em mà cứ ôm thầy kiểu này, Sasuke sẽ ghen mất đấy!
Kayoko giật mình quay phắt lại phía Sasuke. Cậu đang dựa vào Naruto, ánh mắt vẫn sắc lạnh như mọi khi, nhưng nơi khóe môi đã nhếch lên một nụ cười nhẹ như làn gió thoảng qua. Kayoko khẽ bĩu môi.
- Ghen gì chứ! Đây là thầy Iruka mà!
Naruto bật cười ha hả, khoác vai Sasuke.
- Đúng đó! Thầy Iruka là người dễ thương nhất làng Lá mà!
Sasuke quay sang liếc xéo Naruto, giọng lành lạnh:
- Dễ thương tới mức Kayoko sẵn sàng bỏ tôi qua một bên để nhào tới ôm luôn ấy.
Kayoko nghe vậy lập tức đỏ mặt, mắt chớp chớp rồi hất hàm thách thức.
- Sasuke, anh đang ghen luôn với thầy Iruka đấy à?
Sasuke khoanh tay trước ngực, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ.
- Ai bảo tôi ghen chứ? Cứ tự nhiên mà ôm đi. Dù sao…
Thấy thái độ của Sasuke, Iruka đã đỏ mặt ngượng ngùng, vội vã đẩy Kayoko ra rồi xoa xoa gáy.
- Được rồi, được rồi! Thầy chỉ đến đây để thông báo kết quả thôi mà!
Iruka vừa nói vừa nhìn tấm da cọp trên người Kayoko mà rùng mình.
- Các em à… Vòng thi Chunin vừa qua. Mấy em đã đậu cả rồi…
Iruka vừa dứt lời, cả bốn người lập tức nhao nhao lên. Naruto là người đầu tiên nhào tới ôm chầm lấy Iruka, cười toáng lên.
- Đậu rồi! Tớ đậu rồi! Tớ đã đậu rồi!
Kayoko cũng không kém phần phấn khích, cô quay sang Sasuke đang dựa vào Naruto, đôi mắt sáng rực lên.
- Này, nghe thấy không? Tớ đã nói là chúng ta sẽ đậu mà! Hứ, ai bảo lo lắng chứ!
Sasuke khoanh tay trước ngực, cố tỏ ra bình thản nhưng khóe môi vẫn không giấu được nụ cười nhẹ. Cậu hất cằm, giọng lơ đãng.
- Ai lo lắng chứ? Tôi chỉ đang nghĩ xem ai đó đã ôm Iruka-sensei đến mức suýt đè chết thầy thôi.
Kayoko đỏ bừng mặt, định phản pháo thì Naruto đã vỗ vai cô một cái rõ mạnh.
- Thôi nào, Kayoko! Mà… Sasuke, cậu có chắc không ghen không đấy? Mặt cậu đỏ như trái cà chua luôn kìa!
Sasuke ngay lập tức giật tay Naruto ra, quay mặt đi nơi khác. Nhưng cả Kayoko và Naruto đều có thể nhìn thấy lưng cậu hơi run lên. Iruka mỉm cười nhìn ba đứa trẻ, lòng ngập tràn tự hào và ấm áp. Những đứa trẻ ngày nào còn vụng về và bất ổn, giờ đây đã trưởng thành hơn, tự tin hơn. Đôi mắt anh dịu dàng nhìn Kayoko, Sasuke và Naruto, cảm giác như thời gian trôi nhanh như một cơn gió thoảng qua.
- Thầy tự hào về các em. Cả ba đứa đã làm rất tốt! Nhưng… - Iruka ngừng lại, ánh mắt thoáng trầm ngâm - Nhưng… Như vậy vẫn chưa kết thúc đâu. Các em vẫn còn vòng 3 đấy.
Khi ấy thầy Iruka liền nhìn lên tấm bảng có những dòng chữ kia mà hỏi.
- Các em nghĩ gì về những dòng chữ này. Em thấy sao Kayoko. - Iruka không hiểu sao lại nhìn vào Kayoko trong số bốn người họ.
Kayoko ngước lên nhìn tấm bảng, đôi mắt nheo lại suy tư. Những dòng chữ kia không chỉ là một lời nhắc nhở mà còn ẩn chứa thông điệp quan trọng. Cô đưa tay vuốt nhẹ lớp da cọp đang khoác trên vai, đôi mắt ánh lên tia cương quyết.
- Thưa thầy cái này là theo em nghĩ rằng "Không có Thiên thì hãy tranh thủ thời cơ để có Tri” nghĩa là khi một ai đó không có thiên phú thì phải tranh thủ thời cơ rèn luyện tri thức. “Không có Địa thì hãy băng qua cánh đồng để mưu cầu lợi” nghĩa là bản thân nếu sinh ra không có cơ sở hoàn hảo về sức khỏe thể trạng thì phải băng qua cánh đồng vượt núi nghìn sông để bản thân được cải thiện. Còn phần để trống là "nhân” chữ nhân viết trong hai quyển trục ạ. Nếu sở hữu cả Thiên lẫn Địa thì nó sẽ dẫn lối bạn dẫn đến thành công và con đường an toàn.
Ngẫm một lúc Kayoko liền nói tiếp.
- Đó chính là thứ mà một Trung Nhẫn phải có để dẫn dắt cấp dưới và tổ đội của mình, vừa để dẫn dắt tổ đội mình hoàn thành nhiệm vụ và đảm bảo được sự an toàn cho thành viên trong đội qua tầm nhìn và sự lãnh đạo của họ.
Iruka đứng lặng người nhìn Kayoko, đôi mắt anh khẽ rung lên. Trước mặt anh, cô bé Kayoko năm nào từng nghịch ngợm phá phách giờ đây đang bình tĩnh và sáng suốt giải thích ý nghĩa sâu xa của những dòng chữ trên tấm bảng.
Người thầy đầy tâm huyết ấy đã hít sâu một hơi, cảm giác tự hào dâng lên như làn sóng tràn ngập lồng ngực. Anh chưa từng nghĩ rằng Kayoko đứa trẻ từng dùng nhẫn thuật 'Hỏa Độn - Đốt mông chi thuật' để chọc phá các giám thị lại có thể suy nghĩ chín chắn và trưởng thành đến vậy.
Trong đôi mắt Kayoko, không chỉ là sự tự tin mà còn là ánh nhìn sắc bén của một người đã từng trải, đã từng đối diện với vô vàn khó khăn và thử thách. Iruka nhận ra rằng Kayoko không còn là đứa trẻ tinh nghịch ngày nào, mà giờ đây đã là một Ninja đầy bản lĩnh và khí chất. Anh nuốt khan, trái tim bỗng se lại.
- Kayoko... - Iruka khẽ gọi tên cô, giọng anh mang theo chút nghèn nghẹn. Cô bé ấy đã từng bước vượt qua những tổn thương, mất mát, để giờ đây có thể đứng đây, bình tĩnh giải thích về ý nghĩa thực sự của những dòng chữ này như một người lãnh đạo thực thụ. Anh cúi đầu xuống, đôi tay nắm chặt lại.
"Người thầy này... đã bỏ lỡ bao nhiêu bước trưởng thành của em rồi nhỉ?" Iruka thầm nghĩ, lòng chợt dâng lên cảm giác vừa hối hận vừa xót xa. Nhưng bên cạnh đó là sự tự hào không thể che giấu.
Tuy nhiên Kayoko không ngừng lại ở đó mà tiếp tục thẳng thắn nói.
- Em thì không thích và chẳng đồng quan điểm với mấy cái chữ này chút nào. Em nghĩ thế này, trên đời này đâu phải ai sinh ra đã có thiên phú hay cơ sở hợp với hoàn cảnh sống. Với cả dù có thiên phú hay cơ sở hợp với hoàn cảnh thì bản thân mình cũng nên tìm tòi và học hỏi không ngừng chứ ạ. Vì đời chẳng bao giờ cho không ai điều gì cả. Kể cả ông Trời cũng vậy, ổng cho mình món quà bất ngờ thì bản thân mình cũng phải gặp chuyện gì đó "ôi thật hết hồn thôi”.
Kayoko đang nói đúng hơn là về bản thân mình, tự dưng lại có thứ sức mạnh đáng sợ giờ phải học cách kiểm soát nó để không làm hại người khác. Rồi hiện thực cô vốn là một Uchiha lưu lạc. Thiên phú hay cơ sở vậy, ai mà thèm cô sẵn sàng cho luôn. Chứ bản thân cô vừa phải che giấu thân phận vừa phải kiểm soát cái thứ sức mạnh đáng sợ tiềm ẩn để không làm hại người vô tội. Tiếc là Iruka cũng khômg hiểu Kayoko đang nghĩ như vậy.
Iruka thoáng sững người khi nghe Kayoko tiếp tục lên tiếng. Anh ngỡ ngàng nhìn cô, đôi mắt Kayoko giờ đây ánh lên sự bất cần pha chút ngang tàng. Cái cách cô nói, cái giọng điệu vừa mỉa mai vừa cay đắng ấy như mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Iruka. Anh cảm nhận rõ sự bất mãn, sự u uất và cả nỗi đau sâu kín trong từng lời nói của cô. Cô gái nhỏ này rõ ràng đang chống đối không chỉ những lời dạy trên tấm bảng mà còn là cả thế giới bất công mà cô đang phải đối mặt.
Rồi Iruka hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại cảm xúc. Anh biết Kayoko không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật của mình. Cô bé ấy luôn mạnh mẽ, luôn giấu đi những điều sâu kín đằng sau vẻ ngoài ngỗ nghịch và bướng bỉnh. Nhưng hôm nay, giữa khung cảnh tĩnh lặng này, cô đang nói ra những gì mình thực sự nghĩ, và điều đó khiến Iruka cảm thấy lo lắng. lruka nuốt khan, cố nén lại cơn xót xa trong lòng.
- Kayoko...- Iruka gọi tên cô lần nữa, lần này giọng anh không còn nghẹn ngào mà chỉ còn lại sự trầm ấm và dịu dàng.
Kayoko lại tiếp tục nói, cô nhướng vai lắc đầu rồi bĩu môi.
- Nói chứ! Dù bất kỳ ai cũng vậy, không nhất thiết là Thượng Hạ hay Trung Nhẫn. Ngay cả khi người bình thường lúc nào cũng phải nỗ lực để chiến thắng bản thân mình để mưu sinh hay bảo vệ điều gì đó. Nó là phải nên có thôi. Chứ nếu ỷ lại và Thiên thời Địa phú mà không tự phát triển bản thân hay học hỏi mà nhìn ra thế giới rộng lớn này thì cũng chỉ mãi là "ếch ngồi đáy giếng” mà thôi ạ.
Nghe từ "ếch ngồi đáy giếng” của Kayoko mà khóe môi Iruka giật giật. Còn cả đội 7 thì muốn cạn lời với cô. Kayoko không ngừng lại mà vẫn tiếp tục nói, lại còn diễn tả hành động theo lời nói một cách tự nhiên.
- Chỉ là nhiệm vụ của Trung Nhẫn và Thượng Nhẫn thì nó vẫn là khó khăn hơn vì phải có trí lẫn tài và tầm nhìn để dẫn dắt đội nhóm. Tuy nhiên…- Kayoko vỗ ngực "bịch” "bịch” rồi nói tiếp. - Kẻ nào hay khứa Thượng Nhẫn hay Trung Nhẫn nào dám vỗ ngực xưng tên, nói mình có Thiên Phú hay Địa Lợi mà không chịu phát triển bản thân thì nó nên ở nhà luôn cho rồi. Khỏi cần làm Ninja chi cho mắc công rồi báo cả tổ đội. Cả đống mạng người treo trên lưỡi katana bự chảng á! Đùa hổng có vui!
Iruka đứng đó, mắt trợn tròn, miệng há hốc. Anh cứ nghĩ Kayoko sẽ kết thúc bài phát biểu đầy triết lý của mình bằng một câu kết đậm chất thiền hay chí ít là một câu nói sâu sắc, nhưng không... Cô bé đã phang thẳng vào mặt cả đám bằng một câu kết "ếch ngồi đáy giếng" và "katana bự chảng".
Nghe xong bài diễn thuyết hùng hồn kèm theo hiệu ứng âm thanh của Kayoko làm người thầy giáo tận tụy phải nuốt khan, tay quệt mồ hôi trên trán. Đầu óc anh như vừa bị ném vào một cơn lốc xoáy, không biết nên cười hay nên khóc. Kayoko, cô bé này thực sự có cách riêng để truyền đạt triết lý của mình theo phong cách chẳng giống ai.
“Ôi trời đất ơi... Kayoko... Sao em có thể biến một bài giảng sâu sắc thành một màn diễn thuyết cà khịa như vậy chứ?” Iruka thầm nghĩ.
Sakura đứng bên cạnh, hai tay bóp chặt lấy vai, mặt méo xệch. "Cái... cái con nhỏ này... Nó đang diễn thuyết hay đang giảng đạo lý kiểu giang hồ vậy trời?Thầy Iruka chắc sắp ngất rồi!" Cô liếc mắt sang Iruka, thấy thầy đang đứng như tượng đá, khuôn mặt xanh lè như bị sốc nhiệt.
Naruto thì khỏi phải nói, cậu ta cười như được mùa. Naruto ôm bụng, ngửa mặt cười ha hả.
- Ha ha ha! Kayoko, cậu đúng là số dách! Tớ thích cách cậu nói lắm! 'Ếch ngồi đáy giếng', 'katana bự chảng'... Ôi trời ơi, cười chết mất!
Còn Sasuke, mặt cậu đen thui như đáy nồi, hai tay khoanh lại, đôi mắt nheo lại như thể đang nhìn một con sinh vật ngoài hành tinh.
"Kayoko đúng là Kayoko! Sao lúc nào cũng nói chuyện kiểu 'động trời' không vậy. Cô ấy có biết mình đang cà khịa cả giàn Trung nhẫn và Thượng nhẫn không?”
Iruka sau vài giây cạn lời thì đã tằng hắng chút dặn dò cả nhóm.
- Các em này! Bây giờ thời gian vẫn còn dài vòng thi chưa kết thúc. Các em hãy chờ ở đây nhé. Nhớ rằng vòng ba này là mỗi cá nhân các em sẽ phô diễn tài năng của mình. Nên các em hãy cố gắng thật nhiều nhé. Thầy lo lắng nhất là em đó Naruto.
Naruto khi ấy liền tự tin nói.
- Thưa thầy! Từ ngày em nhận được cái băng đeo trán này từ thầy thì em không còn là một cậu nhóc rắc rối để thầy và đồng đội phải lo lắng đâu nữa ạ.
- Ờ… Cậu nhóc không rắc rối mà phá làng thôi à! - Kayoko cà khịa.
Naruto nổi quạu mà trừng mắt với Kayoko.
- Vậy đứa nào bày trò cho tôi quậy cùng thế?
- Thôi nào! Hai em!
Iruka khẽ tằng hắng rồi nhìn sang Kayoko đang cười trêu tức Naruto.
- Kayoko! Thầy cũng lo cho em lắm đấy! Dù em được xem là mạnh nhất trong số Genin nhưng em lại có cái tính ngang tàng hết phần thiên, cộng thêm cái mỏ Trời ơi đất hỡi. Rất là dễ gây tai họa và gây thù chuốc oán!
Iruka vừa nói xong thì Kayoko liền nghe tiếng cười khanh khách của Naruto thì cô liền quay sang lườm cậu. Nhưng thay vì chửi hay đấm Naruto, Kayoko liền tặng cậu một nụ hôn gió.
. . .
Một phút phẳng lặng đã qua, Naruto sợ hãi hét toáng lên. Thầy Iruka thì giật giật lông mày, Sakura thì giật khóe môi. Còn Sasuke thì đen mặt chuẩn bị phát hỏa.
- Kayoko… Cậu cậu…- Naruto dựng hết cả lông.
Kayoko khi ấy liền nở một nụ cười tinh nghịch trên môi.
- Tớ hả! Ai bảo nói mỏ tớ Trời ơi nên tớ làm cái gì đó ngọt ngào thôi mà. Không muốn hả! Để tớ lấy lại nhá.
Nói rồi Kayoko tiến gần chu định hôn má Naruto thì ngay lập tức Sasuke đã chầm chậm bước đến và… "Bốp” "bốp” cậu cho mỗi đứa một cái gõ vào đầu rồi đứng giữa hai người bọn họ. Lúc này Iruka còn chưa hết kinh ngạc với hành động vừa rồi của Kayoko mà khóe môi giật giật.
“Con nhỏ này toàn làm những chuyện làm người khác phải hoảng đến xanh mặt.”
Còn Sakura thì vừa mới hết hóa đá đang câm lặng tại chỗ.
"Giờ phút này còn chọc nhau được!”
Sau khi thầy Iruka dặn dò xong và chuẩn bị rời đi thì.
- Thầy ơi!
Iruka vừa quay lại thì đã thấy Kayoko đang tiến đến gần mình, tay cầm một tấm áo choàng da cọp khổng lồ, lông xám tro dày cộm và còn ánh lên vẻ bóng loáng của lớp da tươi mới.
- Em tặng thầy á! Da cọp thật đó ạ! Không phải pha kè đâu ạ. Em hết thi vòng hai nên em hết làm nữ chúa rừng được rồi ạ.
Thế là Iruka đứng chết trân, mắt trợn tròn như hai cái đĩa, hàm dưới như rớt xuống sàn. Từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán, tay anh run run chạm vào lớp da cọp dày và nặng.
- Cái... Cái này…
Lúc này Iruka nuốt khan, mũi anh khẽ phập phồng vì cái ùi tanh tanh ngai ngái của da thú đập thẳng vào mũi anh. Đôi mắt Iruka mở to hơn cả mắt cá chết của Kakashi, miệng anh lắp bắp.
- Đây... Đây là cọp xám... Cọp xám tro... Cái con cọp to nhất vùng Rừng Tử Thần mà em...
Kayoko vẫn vô tư gãi đầu, cười hì hì như thể vừa tặng thầy cái bánh mì.
- Dạ đúng rồi! Nó to khủng khiếp luôn á thầy! Mà em xử đẹp nó ngày hôm qua nên da còn mới lắm. Một xiên là chết ngắt thôi nên không ảnh hưởng tới chất lượng da ạ. Thầy thử mặc xem! Ngầu lắm luôn á!
Iruka đứng đó, cả người đông cứng như tượng đá, mặt tái xanh như vừa nhìn thấy... hồn ma con cọp xám đang đứng ngay sau Kayoko.
- Một... một xiên là chết ngắt… - Iruka lắp bắp, đôi mắt giật giật liên hồi.
Trong lòng người thầy tận tụy lúc này tràn ngập sự hoảng sợ tột cùng.
“Cái gì? Xiên! Con cọp xám khổng lồ đó mà bị con nhóc này xiên một phát là chết tươi á? Con nhóc này là quái vật hay sao!”
Mùi da cọp ngai ngái vẫn xộc thẳng vào mũi Iruka. Anh hít vào mà cảm giác như vừa nuốt phải cả bầy ruồi chết, mặt xanh lè như lá chuối. Tay anh run run sờ lên tấm da dày cộm, còn ấm ấm và bóng loáng như vừa được lột ra ngày hôm qua.
- Kayoko... Em... em tự tay săn nó sao? - Giọng Iruka run run, đôi mắt đầy kinh hãi như vừa nghe Kayoko thú nhận đã tiêu diệt cả một đội quân khổng lồ.
Kayoko gật đầu rồi tiếp tục ngây thơ vô số tội kể chiến công.
- Thầy tin không từ khi em khoác nó về tới tận đây thì ứ có một khứa nào tới kiếm chuyện với đội em để cướp quyển trục ạ?
Iruka khẽ nuốt nước bọt, tuy anh không nói ra nhưng trong lòng bắt đầu gợn sóng.
"Đố ai mà dám động vào! Tụi nó còn cần mạng mà em… Con cọp lớn là hung thần của rừng mà em còn dám xiên cái cho chết vậy cái mạng tụi nó như thế nào…”
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro