Chương 3: Học viện làng Lá
Chương này cho bạn @uzumaki_loki như đã hứa nha >~<
-----------------———•••———-----------------
Trong phòng bếp bận rộn, một người phụ nữ tóc vàng mang tập dề giản dị, đôi tay thoăn thoắt của bà cẩn thận để những lát trứng cuộn vào hộp cơm bento đầy màu sắc. Mebuki gói hộp bento lại để lên bàn nhìn về phía cầu thang hô lớn.
"Sakura! Đến giờ đi học rồi! Mau lên đi con!"
Người đàn ông ngồi vào bàn cầm tờ báo với tách cà phê trên tay liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường.
"Con bé lại trễ nữa cho coi" Kizushi nhấp một ngụm cà phê thở dài.
Tiếng bước chân vội vã từ cầu thang vang lên. Một cô bé mặc một chiếc váy màu xanh biếc phủ kín bằng những họa tiết cánh hoa nhỏ chạy xuống cầu thang vội vàng ngồi xuống bàn ăn. Những cánh hoa rải rác trên chiếc váy cô rung rinh theo từng cử động của cô như những bông hoa tung bay trong gió.
Mebuki vuốt chùm tóc đang vểnh lên của Sakura rồi giúp cô bé thắt bím tóc hai bên.
"Ăn từ từ thôi nào Sakura"
"Vâng!" Hai má của Haru à không là Sakura phồng lên như một con sóc nhỏ. Tốc độ tiêu diệt bữa sáng của cô bé dần chậm lại, Sakura ăn nốt miếng bánh mì còn lại rồi nhìn đồng hồ trên tường. Đôi mắt xanh lục của cô bé mở to ra vội vàng bưng ly sữa lên uống hết trong một ngụm rồi đeo ba lô chạy ra cửa.
"Sakura! Đừng quên cơm trưa chứ con!" Mebuki vội vàng chạy đến trước cửa đưa hộp cơm cho cô bé.
"Vâng! Con đi đây!" Sakura chạy về cầm lấlấy hộp cơm vẫy vẫy tay với hai người.
"Khoan đã Sakura! Con quên lau–"
Mebuki thở dài nhìn Sakura với vệt sữa trên mép môi vội vàng chạy đi ra khỏi cửa.
"Con bé này, lúc nào cũng hấp tấp như vậy hết"
Sakura chạy một mạch đến trường, cô bé thở hổn hển chạy vào lớp học rồi ngồi vào chỗ của mình thở phào một cách nhẹ nhõm.
"Reng reng"
Thật may khi cô bé vào ngay khi tiếng chuông thứ hai reo lên. Sakura ngồi trên ghế điều chỉnh lại hơi thở của mình, bỗng cô bé nghe một tiếng khúc khích.
Hôm nay là ngày thứ 4 cô nhập học ở lớp Chồi của học viện ninja ở Konoha.
Sau khi thấy phản ứng kịch liệt của Sakura đối với phải đi học mẫu giáo thì ba mẹ cô bé đã nhân nhượng và không bắt Sakura nhập học lớp Mầm, nhưng sau khi bọn họ thấy được mức độ phá hoại cô bé có thể gây ra trong căn phòng của mình thì cuối cùng Sakura cũng bị ép buộc đi học lớp Chồi.
Sakura thở dài, chỉ là cô bỏ nhầm một ít thuốc vào trong công thức thôi. Không ngờ việc đó lại biến nguyên căn phòng của cô trở thành một bồn tắm chứa đầy bong bóng.
Trở về việc học lớp Chồi...
Sakura lại thở dài nhớ lại mình đã chật vật như thế nào để đến cái lớp Chồi này.
Sau khi từ chối lời đề nghị đưa đến trường của ba mẹ thì Sakura tự mình chậm rãi đi bộ đến trường. Nhưng đi đến nữa đường thì cô phát hiện, mình lạc đường mất rồi. Thế là cô phải hỏi đông hỏi tây để tìm học viện đó.
Sau khi tìm đúng đường thì cô lại bị một con chó nhắm tới.
Sakura chống cằm nhìn xung quanh, cô bé hơi hối hận vì cái tính tự lập của mình.
Và rồi cô bé đã phải chạy thục mạng để trốn khỏi cái nanh vuốt của con chó to lớn đó.
Thêm nữa là những đứa bé ở đây không thân thiện chút nào. Sau khi thấy cái trán rộng của cô bé thì bọn chúng lại bắt đầu nhắm vào nó.
Nếu không phải cô muốn giữ hình tượng dễ thương đáng yêu của mình thì chúng nó đều phải thay răng sớm hết rồi.
"Hihi nhìn cô ta kìa"
"Hahahahaha"
Sakura quan sát thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình thì thầm rồi che miệng cười trộm. Cô khẽ liếc nhìn bạn ngồi cùng bàn cũng cười đến khóe miệng cong lên thì tự hỏi.
Sao ai cũng cười hết vậy, có gì buồn cười sao?
Sakura tự hỏi liệu tóc mình có dựng đứng lên như buổi mới nhập học hay không, cô sờ sờ bím tóc hai bên rồi nhìn cái váy được ủi thẳng tắp của mình.
Sakura cảm thấy quần áo và tóc tai của mình hôm nay rất chỉnh chu và tươm tất.
Sao bọn họ lại nhìn cô cười nhỉ? Sakura bối rối nghĩ.
Sakura sờ sờ cái mái ngố của mình hơi thất thần. Chắc bọn chúng lại cười cái tóc mái của cô bé rồi.
Mặc dù cô bé cảm thấy trán của mình cũng rất đẹp nhưng nếu tóc mái có thể giúp cô bé bớt phiền phức một chút thì cô cũng không ngại thử kiểu tóc mới này.
"Được rồi, cả lớp trật tự nào! Mọi người lấy sách ra và ôn tập để chuẩn bị cho thực tập hôm nay" Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Mọi người im lặng lấy sách ra bắt đầu ôn tập. Sakura cũng nghiêm túc cúi đầu nhìn cuốn sách trước mặt mình bỗng cô cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu mình.
Sakura ngước mặt lên nhìn cô giáo với mái tóc xù đeo mắt kính cận dày trước mắt. Cô giáo nhìn bọt sữa trên mép môi của Sakura như một chòm râu của ông lão thì nhẹ nhàng nhỏ giọng nói "Em có một ít... bọt sữa ở đây"
Cô giáo chỉ vào mép môi của mình.
Sakura ngẩn người ra sờ mép môi của mình rồi vội vàng dùng tay lau đi vệt sữa đó nhỏ giọng cảm ơn cô giáo đã nhắc nhở.
Cô giáo nhìn Sakura cúi đầu xuống như một con đà điểu thì vỗ vỗ đầu cô bé rồi đi về bục giảng.
Sakura cúi đầu từ từ che mặt lại, lòng bàn tay của cô bé cũng không che được khuôn mặt đang đỏ lên một cách nhanh chóng. Từ khe hở giữa các ngón tay của cô bé, màu đỏ rực như một quả cà chua chín lan rộng từ má đến tai và cổ.
Sakura đang cảm thấy rất xấu hổ, sao cô lại có thể mắc một sai lầm lớn như vậy!
Đến giờ ăn trưa, Sakura ôm hộp bento của mình ngồi dưới gốc cây yên tĩnh thở dài một hơi "Mình không thích trường học chút nào hết. Sao mình phải đi học với đám nhóc này chứ"
Vẻ mặt cô bần thần nhìn những bông hoa dại màu vàng trên bãi cỏ. Sakura đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào bông hoa đó.
Cô lại nhớ người thân của mình, Sakura tự hỏi không biết bây giờ Jan và hai bé mèo đang như thế nào.
Đôi mắt cô khẽ cụp xuống che dấu đi sự u buồn bên trong. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tóc cô rối đi đôi chút.
Sakura vỗ vỗ mặt mình để vơi đi nỗi buồn. Cô bé mở hộp bento ra nhìn bữa cơm đặc sắc bên trong. Đôi mắt cô bé sáng rực lên nhìn cơm được nắn thành hình một chú gấu nhỏ đang nằm gối đầu ngủ say trên những lát trứng cuộn. Xung quanh chú gấu được bao bọc bởi những trái cà chua bi nhỏ và cà rốt được khắc thành hình đóa hoa nhỏ.
"Dễ thương quá đi mất" Sakura ôm mặt không nỡ động thủ vào hộp cơm đáng yêu này.
Sau một hồi tranh đấu thì cô bé cũng quyết tâm phải phá hỏng giấc ngủ ngon lành của bé gấu này. Sakura chắp tay lại thở ra một hơi.
"Itadakimasu!"
Đôi mắt Sakura nheo lại vui vẻ hưởng thụ bữa trưa ngon lành của mình bỗng cô nghe một tiếng ọc ọc vang lên.
Sakura dừng lại giữa chừng, nhìn xuống bụng mình.
"Ọc ọc" Tiếng động kia lại vang lên lần nữa.
Sakura hơi bối rối nhìn xung quanh, nhưng rõ ràng nơi đây chỉ có cô mà thôi. Để chắc chắn mình không bị hoang tưởng, Sakura cầm hộp cơm bento đứng dậy bắt đầu đi xung quanh khu vực này.
"Ọc ọc"
Cô bé dừng lại nhìn về phía đằng sau thân cây.
Cậu bé với mái tóc vàng sáng đang ngồi ôm bụng trên bãi cỏ quay đầu lại. Đôi mắt xanh biếc va vào mắt cô. Vẻ mặt cậu bé hơi giật mình khi thấy có người ở đây.
Sakura chớp mắt nhìn cậu bé, không chắc cậu ấy là ai. Mặc dù cô bé nhớ được tên của những người đã gặp nhưng khi họ đứng trước mặt thì Sakura lại không thể liên kết được tên với khuôn mặt của họ. Tâm trí cô cứ trống rỗng khi nhìn mặt của mọi người.
Đó cũng là lý do tại sao cô bé không có một người bạn nào bên người. Sakura không thể nhận ra được họ là ai.
Biểu cảm của cậu bé ngại ngùng khi thấy Sakura nhìn chằm chằm cậu.
"Xin lỗi... mình làm phiền cậu rồi hả?"
Sakura lắc đầu, cô nhìn tay cậu bé trống trơn thì hỏi "Cậu quên đem bữa trưa rồi hả?"
Cậu bé há miệng định nói gì đó, nhưng trước khi cậu kịp trả lời thì bụng cậu lại kêu to lên thể hiện cơn đói của mình. Cậu che bụng mình lại ngại ngùng gãi gãi đầu nhe răng cười nói "Cậu đừng để ý không sao đâu, mình quen rồi. Một chút thì sẽ hết à!"
Sakura chớp mắt nhìn cậu bé tỏ vẻ mình không hề đói bụng chút nào. Cô nhìn bữa trưa đang ăn dang dở của mình rồi ngồi xuống kế bên cậu bé nói "Nếu cậu không ngại thì có thể ăn cùng với mình"
Cậu bé xấu hổ lắc lắc đầu tỏ vẻ không cần "Không, không sao đâu. Thật ra thì mình cũng không đói–"
"Ọc ọc ọc"
Lần này bụng cậu lại kêu to mấy lần trước.
Sakura phì cười nhìn gương mặt cậu bé bắt đầu đỏ lên. Cô bé nhẹ nhàng đẩy hộp cơm bento về phía cậu bé.
"Không sao đâu, dù sao thì mình cũng no rồi. Cậu ăn giúp mình nhé"
Cậu bé cúi đầu nhìn hộp cơm con gấu chỉ vơi đi một chút thì gãi gãi đầu "Cậu có chắc là đã no không vậy, mình thấy còn nhiều đồ ăn lắm đó"
"Ừm, cậu cứ ăn đi, mình còn nhiều đồ ăn lắm"
Sakura lấy bịch nho trong túi ra giơ lên trước mặt cậu bé. Cậu bé thấy cô bắt đầu ăn nho thì cậu mới động đũa.
Hai người bọn họ ngồi cùng nhau dưới gốc cây lặng lẽ chia sẻ bữa ăn.
Sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng, cậu bé ngại ngùng đưa hộp cơm lại cho Sakura. Cậu bé ngượng ngùng xoa gáy, mặt cậu hơi ửng hồng nói "Cảm ơn vì đã chia sẻ bữa trưa với mình. Cơm của cậu ngon lắm á"
Sakura mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy hộp cơm từ tay cậu bé "Nếu cậu thích lần sau có thể tới đây ăn cùng mình"
Đôi mắt cậu bé sáng lên, vẻ mặt rạng rỡ nhìn cô hỏi "Thật sao? Mình có thể ngồi đây với cậu hả?"
Sakura nhìn cậu bé vui vẻ như vậy thì gật đầu.
Khi cậu bé định nói điều gì đó thì tiếng chuông trường đột nhiên reo lên.
"Reng reng"
Tiếng chuông vang vọng khắp sân. Sakura bật người dậy, nhận ra mình sắp muộn cho tiết học tiếp theo. Cô vội vã chào tạm biệt cậu bé "Mình đi trước nhé!"
Trước khi cậu bé kịp nói thêm điều gì, Sakura đã chạy về phía lớp học. Cậu bé đứng đó hơi thất vọng nhìn hai bím tóc hồng của cô biến mất sau góc tường.
"Mình còn chưa biết tên cậu ấy nữa" Cậu bé cúi đầu lẩm bẩm.
.:.
"Nhẫn thuật là kỹ thuật cần thiết để trở thành một ninja nữ, nhưng nếu thiếu sự tinh tế của người phụ nữ thì các em sẽ rất khó để có thể giả dạng thành một người phụ nữ bình thường để trà trộn vào quân địch. Cho nên bài học hôm nay của chúng ta sẽ là cắm hoa, bây giờ mọi người hãy chọn những bông hoa mình thích nhất đi nào" Cô giáo đứng trước sân cỏ nghiêm túc giảng dạy.
"Vâng!" Các học sinh reo hò lên bắt đầu lựa chọn những đóa hoa cho họ.
Sakura nhìn vườn cỏ rộng lớn toàn những bông hoa xinh đẹp bắt đầu lựa chọn. Sau một hồi, cô bé ngồi trên bãi cỏ nhìn những đóa hoa đủ sắc màu trong tay thở dài "Mình đúng là chẳng hợp với những việc như thế này chút nào"
Bỗng có một lực kéo tóc Sakura từ phía sau làm cô bé ngã xuống đất. Sakura quay người lại phía sau vẻ mặt nhăn lại nhìn ba đứa trẻ đứng sau lưng.
Cô bé tóc tím nhe răng nhìn cô giễu cợt "Hôm nay còn thắt bím đi học cơ à. Mày đang cố trở nên xinh đẹp đó hả, đồ trán vồ!"
Sakura nheo mắt lại nhìn đứa trẻ trước mặt. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lại chuẩn bị giáng một cú đấm vào mặt của đối phương.
Bỗng ba bông hoa màu trắng được ném vào miệng của cô bé tóc tím làm cô bé mất thăng bằng ngã ra sau.
"Ami-chan!" Hai đồng bọn đứng kế bên vội vàng đỡ cô bé dậy.
"Chà, xin lỗi nha, tôi còn tưởng cậu là lọ cắm hoa cơ chứ!"
Sakura hơi ngẩn người ra nhìn cô bé tóc vàng nhạt chống nạnh bước đến.
"Ino!" Ami tức giận nhìn cô bé tóc vàng nhạt.
Ino cầm bông hoa màu tím trong tay nói "Hoa phụ tử là loại hoa có độc đó, cho nên cậu nhớ phun nó ra trước khi phát tán đó"
Ino nhìn Ami mặt mày xanh lét phun ba bông hoa ra rồi vội vàng chạy về hướng phòng y tế của học viện thì cười lớn.
"Hahaha, chỉ có rễ mới có độc thôi! Hahahaha! Đồ ngốc!"
Sakura ngẩn người ra nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Ino nhìn cô bé tóc hồng vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô thì cười tươi giơ tay ra "Cậu là Haruno Sakura có đúng không? Mình là Yamanaka Ino, cậu có muốn làm bạn với mình không?"
"Ino? Yamanaka Ino? Cậu muốn làm bạn với mình sao?" Sakura chỉ vào chính mình.
"Ừm!"
Sakura vẻ mặt bừng sáng lên nhìn Ino.
Hai người ngồi trên đám cỏ lựa chọn những bông hoa. Ino ngồi kế bên Sakura vừa hái hoa vừa thắc mắc nhìn cô bé.
"Sao bọn họ lại nhắm vào cậu vậy Sakura-chan"
"Bởi mình có vầng trán rất cao" Sakura vén cái trán rộng sau tóc mái của mình nói.
"Ừm trán của cậu đúng là rộng thiệt" Ino điểm điểm vào cái trán của Sakura.
Ino nhìn Sakura cười ngây ngốc thì thở dài, cô bé lấy dây ruy băng màu đỏ trong túi ra đưa cho Sakura.
Khi nhìn thấy Sakura vào hôm khai giảng thì Ino đã muốn làm quen với cô bé rồi, món quà này cô bé cũng đã chuẩn bị khá lâu. Hi vọng Sakura sẽ thích.
"Tặng cho mình sao?" Sakura ngơ ngác nhìn ruy băng trong tay.
"Ừm!" Ino giúp cô vén tóc mái lên an ủi "Không phải ai cũng có một vầng trán rộng như cậu đâu! Đừng có mà tự ti vì điều đó nữa nha!"
Đôi tay thoăn thoắt của cô bé nhanh nhẹn buộc cái nơ lên đầu của Sakura. Ino hài lòng nhìn cái nơ rực rỡ trên đầu Sakura "Bây giờ cậu cũng là một bông hoa rồi đó!"
Sakura cười vui vẻ nhìn Ino, cô bé nhẹ nhàng sờ sờ lên cái ruy băng trên đầu.
Thật tốt quá cô bé cuối cùng cũng có bạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro