Chương 6: Những chú hươu đáng yêu

Tiếng chim líu lo vang vọng qua những tán cây. Một cô bé tóc vàng nhạt mặc chiếc áo màu vàng chanh hai dây và quần đùi nhìn về cô bé mặc chiếc váy màu xanh lục có những cánh hoa nhỏ màu hồng đang bước tới liền vẫy tay.

"Sakura-chan!"

Cô bé tóc hồng nhìn hai người đang đứng ở đằng xa thì chạy bước chậm đến.

"Chà hôm nay cậu tới sớm nhỉ!"

"Hì hì" Sakura cười toe toét nhìn cô bé.

"À quên nữa, giới thiệu với cậu đây là bạn của tớ, Nara Shikamaru. Hôm trước cậu cũng gặp rồi đó" Ino chỉ vào cậu bé đang đứng kế bên mình nói.

"Chào cậu Shikamaru, tớ là Haruno Sakura! Rất vui được gặp cậu!"

Shikamaru nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô bé trước mặt mình rồi nắm lấy nó.

"Chào cậu Sakura"

Ino nhìn hai người đã làm quen với nhau thì gật đầu, cô bé nhìn Sakura líu ríu như con chim hoàng anh nhỏ.

"Nhà Nara chuyên môn nuôi dưỡng hươu đó. Tớ đã đem sẵn thức ăn rồi, một lát nữa tụi mình sẽ đút cho tụi nó ăn! Những con hươu đó dễ thương lắm luôn đó! Lúc trước tớ..."

Đi được một khoảng đường thì cuối cùng đến sau núi nơi những con hươu trú ngụ.

"Woa" Đôi mắt Sakura mở to ra.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp, chiếu lên những đàn hươu đang nằm nghỉ ngơi dưới đất. Những con hươu khác đang gặm cỏ một cách từ tốn, còn một nữa đang chạy nhảy vui đùa với nhau. Đôi mắt của chúng nhìn những vị khách mới đến kèm theo sự tò mò.

"Nè, cậu cho nó ăn đi, à khoan đã. Shikamaru!"

Ino đưa một ít bánh mì cho Sakura rồi quay sang nhìn Shikamaru đang đứng ở bên kia nói chuyện với người canh giữ hô lớn.

"Gì?" Shikamaru vẻ mặt nhăn nhó nhìn Ino.

"Cậu qua đây nói với những con hươu này đi. Tớ sợ nó sẽ tấn công Sakura đó"

"Chậc, tớ đã nói với tụi nó trước rồi" Shikamaru bước đến gần hai cô bé dẫn đường "Cứ cho tụi nó ăn đi, không sao đâu"

Nghe Shikamaru nói vậy Ino liền đưa miếng bánh mì của ra, những con hươu thấy miếng bánh liền vây quanh lại cô bé.

Sakura cũng học theo cô bạn mình đưa miếng bánh ra, vẻ mặt cô bé mong chờ nhìn những chú hươu.

Nhưng không biết tại sao khi bọn chúng thấy cô bé liền lập tức quay đầu chạy về phía sau. Sakura ngẩn người đứng đó nhìn các chú hươu co lại thành một đàn cách xa mình 10 mét.

"Tụi nó hình như đang rất sợ cậu đó Sakura"

Shikamaru nghiêng đầu nhìn đám hươu suy nghĩ. Cậu bé quay đầu nhìn đôi mắt ngập nước của Sakura thì sờ sờ ót mình.

Ino vội vàng an ủi cô bạn bé nhỏ của mình.

"Không sao đâu, có lẽ, có lẽ đám hươu này ăn no rồi. Chúng mình sẽ đi tìm đám hươu khác!"

"Sao vậy, những chú hươu này không chịu ăn bánh mì à?"

Người đàn ông có vết sẹo trên má phải bước đến gần đám nhóc.

"Chú Shikaku!" Ino nhìn người đàn ông đi đến đứng cạnh vỗ vỗ đầu của Shikamaru.

"Ino đó à, còn con chắc là bạn mới của Shikamaru nhỉ?" Ba Shikamaru, Shikaku vỗ vỗ đầu Ino rồi ông quay sang nhìn cô bé tóc hồng mỉm cười hỏi.

"Vâng, con là Haruno Sakura" Cô bé cúi đầu chào Shikaku.

Ông mỉm cười vỗ vỗ đầu cô bé rồi nhìn miếng bánh mì trên tay của cô bé khẽ cười "Nó không chịu ăn bánh mình của con à"

"Vâng" Sakura cả người ủ rũ gật đầu.

"Chà, để chú kêu đám khác đến. Chắc đám này ăn no mất rồi cũng nên. Maru! Karu! Lại đây nào!" Shikaku huýt sáo một tiếng.

Hai con hươu to lớn chậm rãi bước đến. Shikaku xoa xoa bộ lông mượt mà của hai chú hươu rồi quay sang bảo Sakura "Nào, Sakura con cho chúng ăn đi"

Sakura gật gật đầu cô bé vẻ mặt chờ mong đưa miếng bánh mì của mình ra.

Hai con hươu ngửi miếng bánh mình rồi bỗng chúng nó lùi về phía sau và chạy trối chết. Shikaku nhìn hai con hươu trưởng thành chạy về phía đám hươu đang co lại thành một cục ở đằng xa thì khẽ gãi gãi sống mũi của mình.

Ông quay đầu nhìn Sakura đôi mắt bắt đầu ngập đầy nước thì vội vàng nói "Chắc tụi nó sợ người lạ đó mà, đợi chú an ủi chúng nó một chút rồi con hãy cho nó ăn nhé"

Shikamaru khẽ bĩu môi trước sự xạo xự của ông ba nhà mình. Mấy con hươu này mà sợ người lạ mới lạ đó! Có những người tự ý xông vào nó còn cắn người ta đến mất dép nữa mà, người lạ phải sợ bọn nó mới đúng.

"Shikamaru, con dẫn bạn mình đến căn lều đằng trước nghỉ ngơi trước đi, ba có để một ít bánh ngọt ở trên bàn đó"

Shikamaru vỗ vỗ đầu đứa con trai của mình, thấy gương mặt đầy sự khó chịu của cậu khi được ông sờ đầu thì Shikaku cười mắng "Mau đi đi"

Ba người ngồi trên chiếc lều được làm bằng tre vây quanh cái bàn nhỏ.

Sakura không có chút sức sống nào cả người ủ rũ nói "Mình đáng sợ đến như vậy sao"

Ino khẽ xoa đầu cô bé an ủi "Không sao đâu, Sakura-chan. Đợi một lát nữa tụi nó đói thì sẽ ăn bánh mì của cậu thôi"

Shikamaru cầm bịch bánh mình mà Sakura dùng để đút hươu lên. Cậu bé nhìn bao bì của bịch bánh rồi bỏ một miếng bánh vào miệng.

Shikamaru nhìn Sakura không chút sức sống thì nói "Bánh mì có chứa tỏi"

Sakura ngẩng đầu nhìn cậu bé.

"Vậy thì sao?" Ino không hiểu nhìn Shikamaru.

"Đám hươu khá sợ mùi của nồng như tỏi, cho nên bọn nó không ăn bánh của Sakura là đúng rồi"

Sakura đôi mắt mong chờ nhìn Shikamaru, cậu bé khẽ sờ ót mình quay đầu sang chỗ khác nói "Chúng ta đổi bánh mì vị khác thì chúng nó sẽ ăn thôi"

Và đúng như Shikamaru nói, khi bọn họ đổi bánh mì vị khác thì đàn hươu bắt đầu vây quanh Sakura.

Gương mặt Sakura bừng sáng lên nhìn chú hươu con ăn miếng bánh mì trong tay mình.

"Nó ăn rồi kìa! Shanarooooo"

Shikamaru nhìn cô bé tươi cười nhìn mình thì khóe miệng cậu khẽ cong lên. Cậu bé đút tay vào túi vẻ mặt thỏa mãn bắt đầu cập nhật thông tin cho cô bé.

"Những con hươu này được gia tộc Nara của tớ độc quyền nuôi dưỡng, nhìn chúng nó dễ thương vậy thôi chứ tụi nó dữ lắm đó.

Nếu có người nào cố gắng xâm nhập vào khu rừng này thì sẽ bị tụi nó tấn công ngay lập tức. Cho nên nếu cậu có muốn đến nữa thì nói với tớ, tớ sẽ dẫn cậu đến"

"Vậy chúng có bao giờ tấn công cậu chưa Shikamaru" Sakura tò mò nhìn cậu bé hỏi.

Shikamaru lắc đầu nói "Chúng nó sẽ không tấn công người của nhà Nara"

Shikaku nhìn tụi nhỏ vui vẻ trò chuyện thì mỉm cười rồi ông dời mắt nhìn sang đứa con trai của mình. Shikamaru đang chăm chú nhìn cô bé tóc hồng, ông nhìn bộ dạng khá là năng nổ của cậu bé thì lông mày khẽ nhướng lên.

Ba người cho hươu xong thì trời cũng đã tối đen cho nên Shikaku đã hộ tống hai cô bé về nhà.

Trên đường về, Shikamaru nhìn ông bố của mình hỏi "Ba, những cuốn sách nhà mình có quan trọng lắm không?"

Ông khẽ nhướng mày lên trước câu hỏi của cậu bé "Sao con lại đột nhiên có hứng thú với đám sách nhà mình chứ?"

"Thì, thì con chỉ hỏi chơi thôi mà. Ba nói đi chứ"

"Hừm..." Shikaku sờ sờ cằm mình vẻ mặt suy tư nhìn cậu bé.

"Những quyển sách đó được truyền lại từ tổ tiên của nhà Nara, ừm con cũng có thể coi nó là vật bảo truyền của nhà chúng ta"

"Vậy à" Shikamaru cúi đầu lẩm bẩm.

"Nhưng mà..."

Shikaku ngước mắt nhìn ông bố nhà mình đang nhe răng nhìn mình nói "Nếu như con muốn dẫn bạn về xem những quyển sách thì cũng được. Chỉ cần đừng phá hỏng nó là được"

"Thật sao?"

"Ừm"

Shikamaru nghe được câu trả lời thì hài lòng, cậu bé đút tay vào túi gật đầu.

Shikaku nhìn vẻ mặt vui mừng không giấu được của Shikamaru thì vỗ đầu cậu bé.

"Ba đừng vỗ đầu con chứ, lỡ con không cao được nữa bây giờ!"

Shikaku nhìn mặt cậu bé nhăn nhó như vậy thì cười mắng "Đúng là hết chuyện thì hết cha con luôn"

.:.

Trong khuôn viên trường mầm non làng Lá, ánh chiều tà chiếu lên hai bóng dáng nhỏ nhắn.

"Sakura-chan? Cậu tìm mình có việc gì sao?"

Sakura nhìn cậu bé có búi tóc đút tay vào túi đứng trước mặt mình ngại ngùng nói "Ừm, mình nghe Ino nói nhà cậu có rất nhiều sách về thảo dược và y dược..."

Shikamaru vẻ mặt chăm chú nhìn cô bé đang xoắn xuýt cả lên, trên má đỏ hồng một mảng.

"Đúng là nhà mình có rất nhiều sách"

Sakura gật gật đầu nhìn cậu bé, hai bàn tay cô bé nắm chặt lấy nhau từ tốn hỏi "Ừm, vậy, vậy mình có thể đến nhà cậu để mượn những quyển sách đó không?"

Shikamaru nhìn vẻ mặt căng thẳng của của cô bé thì cậu như một ông cụ non sờ cằm ngẫm nghĩ rồi đôi mày cậu bé hơi nhăn.

Sau một giây, cậu bé gật đầu cái rụp. Shikamaru nhìn hai mắt cô bé sáng rực lên nhìn mình thì đuôi mắt cậu cũng cong lên.

Nhà Nara,

"Con về rồi đây"

"Shikamaru về rồi hả con, ồ, còn cô bé xinh xắn này?" Người phụ nữ tóc đen mặc tạp dề từ trong bếp bước ra.

"Chào cô, con là Haruno Sakura, rất vui được cô!" Sakura cúi đầu chào người phụ nữ.

"Ấy là nhà Haruno đó hả, nào mau vào đi" Mẹ Shikamaru, Yoshino, cong mắt lên cô bé nhỏ nhắn lễ phép chào mình.

"Sakura đi thôi, mình dẫn cậu đi xem sách nhà mình"

"Con xin phép ạ"

Yoshino vẻ mặt không thể tin được nhìn theo bóng lưng của Shikamaru "Thằng bé này, đời nào lại thích sách như vậy chứ"

"Woa, nhà cậu có nhiều sách thật đó Shikamaru"

Sakura mở to mắt ra nhìn căn phòng chứa đầy những kệ sách. Cô bé nhìn những tấm bảng treo trên kệ sách ghi chú từng loại sách: y dược, thảo dược, hươu, vân vân.

Cô bé đưa tay ra lấy một quyển sách dưới tấm bảng y dược ra. Nhìn lớp bụi bám bên trên cô bé thổi nhẹ một cái.

Sau khi lật mấy trang thì Sakura sửng sốt đóng quyển sách lại quay sang hỏi Shikamaru "Đây là sách gia truyền nhà cậu đó cho tớ đọc có được không đó?"

"Không sao đâu, dù sao thì nó ở trên kệ sách này thôi cũng chẳng ai thèm nhìn. Nhưng mà chắc là không thể cho cậu mượn được rồi" Shikamaru ngáp một cái nói.

Sakura cầm quyển sách khác mở ra xem, sau khi đọc một hồi thì đôi mắt cô bé sáng bừng lên, giọng điệu cô bé tràn ngập mong chờ nói.

"Shikamaru nè"

"Hửm?"

"Tớ có thể thường xuyên đến đây đọc sách được không vậy?"

Shikamaru đôi mắt cô bé chứa đầy vụn sáng mong chờ nhìn mình, tay cậu đút vào túi rồi gật đầu.

"Ừm, được chứ"

"Cậu là tốt nhất luôn đó, Shikamaru!" Sakura vui mừng ôm Shikamaru một cái thật chặt.

Sau đó cô bé lấy cuốn sách trên kệ xuống bắt đầu hành trình của một con mọt sách.

Shikamaru đứng hình ở đó như bức tượng, gò má cậu bé bắt đầu đỏ lên một cách nhanh chóng. Cậu bé ho nhẹ một cái, rồi để hai tay sau lưng như một ông cụ non lẽo đẽo theo sau cô bé.

"Shikamaru, nhà cậu có sách về thuốc trị thương không?"

"Có chứ, để tớ tìm giúp cậu"

Trong màn đêm không một ngôi sao, khi mọi người vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, một căn phòng ở tầng hai vẫn còn đang sáng.

Vẻ mặt Sakura hơi khẩn trương nhìn viên thuốc hồng phấn lắng bóng trên tay mình rồi bỏ nó vào miệng.

Vị ngọt ngào và thanh mát lan tỏa ra khắp khuôn miệng của cô. Một luồng năng lượng bắt đầu tỏa ra từ viên thuốc làm ấm cả cơ thể của cô bé.

Đôi mắt Sakura sáng lên, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên.

"Thành công rồi!!!"

"Sakura! Giờ này còn chưa ngủ nữa!"

"Con, con ngủ ngay đây!"

Sakura ôm chiếc gối ôm của mình lăn qua lăn lại trên giường cười khúc khích. Cuối cùng cô bé cũng thành công rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro