07
Trong nháy mắt mỹ cảm hoàn toàn tan vỡ.
Thanh niên nguyên bản dung nhan hoàn mỹ vô khuyết xuất hiện vết rách, khóe miệng lúng túng hướng về phía trước, mặt co quắp: “Hả ~?”
Natsume tiến lên trước một bước, bước tới gần thanh niên tóc bạch kim này, đối phương vô thức lui về phía sau môt bước, sau lưng ánh sáng pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Có chút tái nhợt, có chút quẫn bách, rất đẹp.
Thế nhưng trên mặt lại treo nghi hoặc “ngươi làm sao biết ta là ai”.
“Nyanko-sensei…” Thiếu niên thở dài một hơi, “Đừng làm rộn ~”
Thiếu niên giơ ngón tay nhỏ nhắn trắng bóc lên, cuối cùng đặt ở khóe miệng thanh niên, trong nháy mắt tiếp xúc, cảm thấy có chút lạnh.
Thiếu niên tên Natsume này, vẫn không hề có độ ấm nào.
Tựu như cùng thanh niên được gọi là “Nyanko-sensei”, coi như chỉ có tiếp xúc nho nhỏ, vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương.
Điều này khiến cho Natsume càng thêm xác định hắn chính là Nyanko-sensei.
“Nyanko-sensei là đồ ngốc sao.”
Phảng phất là mang theo cưng chiều vô tận cùng nhàn nhạt bất đắc dĩ.
“Hạt dưa vừa ăn xong còn dính ở khóe miệng này.”
Thiếu niên chạm vào khuôn mặt tái nhợt như bạch nguyệt của thanh niên, gạt hạt dưa xuống.
Sau đó là cười nhạt một tiếng, cẩn thận nhìn khuôn mặt đối phương.
“Thì ra bộ dáng của Nyanko-sensei là thế này.”
Rất là bất đắc dĩ.
Coi như là thoát khỏi cơ thể của mèo, nhưng vẫn không trốn được cái tên gọi buồn cười kia.
“Này ~ bây giờ…”
Thời điểm ta ở hình dạng con người.
“Nên gọi tên ta đi.”
Pháo hoa bao trùm cả bầu trời khiến khuôn mặt thanh niên trở nên có chút loang lổ, không đoán được.
Natsume hơi cúi đầu, động lông mi.
Giống như lúc trước không chịu tin đó chính là Nyanko-sensei.
Lần này, Natsume tin.
Nyanko-sensei là một yêu quái rất rất rất rất lợi hại.
Nếu không… không có khả năng biến thành con người đẹp đến vậy.
Nếu không… không có khả năng khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Và, mỉm cười.
Natsume cuối cùng vươn tay, chạm vào mái tóc bạch kim của hắn. Cứ như lời nguyền mềm mại trượt vào lòng cậu, không gỡ ra được.
“Nyanko-sensei, quả nhiên vẫn gọi Nyanko-sensei là được rồi.”
Trong con ngươi Madara ở hình dáng con người, khoảnh khắc thiếu niên cười, toàn bộ màu xanh của mùa hè bỗng chốc bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro