Chap 7: Bóng Tối Đang Tới Gần

Trời đã tối, những ngọn đèn trong dinh thự lấp lánh nhưng không thể xua tan cảm giác u ám trong lòng Lila và Nobita. Họ tiếp tục công việc điều tra mà Ngài Gerard đã giao phó, từng hồ sơ và tài liệu về gia tộc được mở ra, nhưng manh mối vẫn chưa thực sự rõ ràng.

“Có quá nhiều nghi ngờ,” Nobita nói, mắt chăm chú vào một tập hồ sơ. “Tất cả những người trong gia tộc này đều có những mối quan hệ phức tạp. Chúng ta không thể biết được ai đang nói thật và ai đang che giấu điều gì.”

Lila ngồi lặng im, tay cô mân mê một tấm hình cũ của gia đình. Bức hình chụp từ nhiều năm trước, khi cô còn nhỏ. Đôi mắt cô ánh lên nỗi buồn. “Gia đình chúng ta từng rất gắn bó,” cô thở dài. “Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Có lẽ những mâu thuẫn ngầm đã tồn tại từ lâu mà ta không hề nhận ra.”

Nobita đặt tay lên vai cô, ánh mắt đầy sự chia sẻ. “Đừng quá căng thẳng. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Tôi sẽ giúp cô, Lila. Dù thế nào, tôi cũng sẽ ở bên cạnh.”

Lila mỉm cười nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh, Nobita. Nếu không có anh, tôi không biết mình có thể đứng vững được đến lúc này không.”

---

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Một người hầu bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng. “Thưa tiểu thư, có một bức thư vừa được gửi tới từ bên ngoài. Chúng tôi không biết người gửi là ai.”

Lila nhận lấy bức thư, cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong lòng. Cô mở bức thư ra và đọc, đôi mắt dần dần trở nên căng thẳng. Nobita thấy vậy, tiến lại gần để đọc cùng.

“Lila, cô cần phải cẩn thận,” Nobita cảnh báo. “Có thể đây là một cái bẫy.”

Bức thư không ghi tên người gửi, chỉ có vài dòng ngắn gọn:
"Gia đình cô đang gặp nguy hiểm. Hãy rời khỏi dinh thự trước khi quá muộn."

Lila nhìn Nobita, ánh mắt đầy hoài nghi. “Ai có thể đã gửi thư này? Chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ ai ngoài kia. Nhưng cũng không thể ngó lơ cảnh báo này được.”

Nobita suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói: “Có thể đó là một người muốn giúp đỡ cô, nhưng cũng có thể là một âm mưu dẫn dụ chúng ta vào bẫy. Chúng ta cần phải thật cẩn trọng.”

Lila gật đầu. “Nhưng nếu quả thật có nguy hiểm đang rình rập, chúng ta không thể ngồi yên mà chờ đợi. Tôi không muốn gia tộc mình bị đe dọa thêm nữa.”

---

Cả hai quyết định giữ bí mật về lá thư, không tiết lộ với bất kỳ ai khác trong gia tộc, kể cả Ngài Gerard. Họ biết rằng kẻ thù có thể ở rất gần, thậm chí có thể là một trong những người thân cận nhất. Trong tình hình này, mỗi bước đi đều cần tính toán cẩn thận.

Đêm đó, Nobita thức trắng để canh chừng bên ngoài phòng của Lila. Anh không muốn cô bị bất ngờ bởi bất kỳ điều gì, nhất là khi họ chưa rõ kẻ thù thực sự là ai. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, Nobita cảm nhận được không khí căng thẳng bủa vây quanh mình. Mỗi tiếng động nhỏ cũng khiến anh giật mình cảnh giác.

Trong lòng Nobita, ngoài nỗi lo lắng, một cảm xúc khác cũng đang dần lớn lên. Càng ở bên Lila, anh càng cảm nhận được sự gần gũi giữa hai người. Trái tim anh đập mạnh mỗi khi cô mỉm cười, và ánh mắt dịu dàng của cô khiến anh muốn làm tất cả để bảo vệ cô. Nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để nói ra cảm xúc đó. Nobita luôn cảm thấy bản thân quá yếu đuối và nhút nhát để thổ lộ.

---

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Nobita đã rời đi để điều tra thêm về lá thư bí ẩn. Anh đến thăm những người dân sống quanh khu vực dinh thự, cố gắng tìm manh mối về người đã gửi thư. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn mờ mịt, không ai biết gì về bức thư đó. Càng tìm hiểu, Nobita càng cảm thấy như đang dấn thân vào một mê cung không lối thoát.

Khi trở về dinh thự, Nobita gặp lại Lila trong khu vườn phía sau. Cô đang đứng lặng nhìn về phía những cánh hoa đang rơi, dáng vẻ trầm ngâm. Nobita tiến đến gần, lòng tràn đầy lo lắng.

“Tôi đã cố gắng tìm hiểu, nhưng không có thông tin gì thêm về bức thư,” Nobita nói, giọng anh trầm thấp. “Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Lila quay lại, ánh mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi. “Tôi biết. Tình hình ngày càng phức tạp. Nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Gia tộc của tôi đã trải qua nhiều sóng gió, và tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua lần này.”

Nobita nhìn Lila với sự ngưỡng mộ. Dù trong tình huống khó khăn nhất, cô vẫn giữ vững niềm tin và lòng kiên định. “Tôi tin vào cô, Lila. Và tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cô.”

Lila mỉm cười nhẹ, lòng cô cảm thấy ấm áp trước lời nói của Nobita. “Cảm ơn anh, Nobita. Tôi thực sự may mắn khi có anh ở bên.”

Nhưng ngay khi bầu không khí giữa họ bắt đầu lắng dịu, một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng chính của dinh thự. Nobita và Lila cùng quay lại, nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào. Đứng đầu đoàn là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ kiêu ngạo và đầy uy quyền.

“Ai đó?” Lila thốt lên, đôi mắt cô lóe lên sự lo lắng.

Nobita bước tới trước để chắn cho cô. “Hãy cẩn thận, Lila. Chúng ta không biết họ là ai.”

Người đàn ông đứng đầu đoàn bước xuống ngựa, ánh mắt quét qua khắp nơi trước khi dừng lại ở Nobita và Lila. Ông ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy sự toan tính.

“Ta là Ethan Blackwood, một người có mối quan hệ với gia tộc này,” ông ta nói, giọng trầm và quyền lực. “Ta đến đây để bàn chuyện quan trọng với Ngài Gerard. Nhưng trước hết, có lẽ các ngươi nên đưa ta gặp ông ấy.”

Lila và Nobita nhìn nhau, cảm thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng. Một kẻ lạ mặt mang theo đoàn tùy tùng xuất hiện vào thời điểm này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Ethan Blackwood dường như mang trong mình một âm mưu lớn hơn, và họ phải tìm cách đối phó trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro