5.Tuyết.
Tròng mắt của Quan Tố trũng xuống thật lâu, cậu chưa tin vào chính bản thân của mình về những gì đang xảy ra. Cậu đang ngồi trước một... người có khả năng sanh ra cậu, đáng tuổi của người ông, người bố, mà người ấy trong hình hài một đứa trẻ 9 tuổi, không những vậy những tấm báo ngoài bảng tin - đối diện khu nhà công nghiệp bỏ hoang đấy, ghi năm 1969, không phải quãng thời gian mà Mai Quan Tố xuất hiện.
Đứa trẻ trước mắt vẫn còn đôi phần ngây dại, hướng mắt về Mai Quan Tố như thể hắn chẳng biết nên làm gì cả. Hắn chẳng hiểu gì về cậu. Kiêng dè, ngập ngừng trước một "cậu ấm lạ xứ".
 Cậu đến từ Việt Nam, là người Đông Nam Á, đó cũng chỉ là một thông tin được xác nhận từ miệng của một người đàn ông 27 tuổi, trong cơ thể của một trẻ đang độ phát triển. Liệu có ai làm chứng? Mai Quan Tố chẳng có giấy tờ tùy thân ở nơi đất khách quê người này cả.
Dẫu sao... mọi thứ đã lỡ, đã đến nước này, thế thời như ép cậu phải ở xứ lạ, phải gặp Severus và giam Mai Quan Tố ở một chiều không gian thực ảo lẫn lộn, không biết đường nào mà lần.
Vô vàn câu hỏi ở trong suy nghĩ, nhiều lời vấn nghi chưa được lý giải đang bào mòn tâm hồn của Mai Quan Tố. Thật đau đớn và tủi nhục. Cậu không thiết tha gì một nơi kì quặc, nhanh một cách chóng vánh, ngờ ngợ một giấc mơ. Đến khi tự véo má chính mình, thì không có ảo mộng nào cả.
Mi tâm không còn cảm xúc để buồn thêm. Chàng họ Mai giương đôi mắt còn lấn cấn ít nhiều giọt nước mắt sắp tràn khỏi ly.
" Snape, cậu không lạnh sao?", Tố ngập ngừng, chưa kịp thoát ra đống hỗn độn cảm xúc, âm vang run lên, nhưng chắc chắn không được bùng nổ mọi thứ ra bây giờ. Phải thực bình tĩnh.
Với tư cách từng là một người anh, Quan Tố chưa từng thôi quan tâm những đứa bé nhỏ tuổi, thậm chí là người chỉ thua cậu một vài tuổi, trong công ty hay người lạ, đặc biệt là Mai Thảo Chi. 
Nhìn thằng nhóc suy dinh dưỡng trước mắt, trong giá đông, quần áo thủng lỗ chỗ, nơi vá nơi không, mà đâu có chút gì run bần bật như mấy con mèo con đen đủi. 
Thằng bé ấy đang đứng một khoảng an toàn với Quan Tố, đang nhìn vào túi kẹo như muốn có chúng. Và hắn có thể chạy bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể đến bên an ủi cậu. Hắn chọn đứng im và quan sát tỉ mỉ.
Quan Tố không hiểu, Snape lại giống như một cây cỏ non đứng trước bão tố mà lại không bị quật đổ, cũng không rõ tại sao.. nửa đêm có thể đi cùng một đứa trẻ lạ ra khỏi nhà. Phải chăng những mắng chửi, những đòn roi đã làm đau một linh hồn nhỏ, một thể xác suy kiệt, lưu lại bao những món quà nhục nhã từ trận lôi đình của bố và sự vô vọng của mẹ hắn? Chắc chắn rồi, thời đại của Tố cũng chẳng ít những gia đình khốn cùng.
 Nhưng Mai công không thể phủ nhận, hắn thông minh, khéo léo và đề phòng. Từ dáng đứng, tuy có khoảng cách, hắn vẫn trang bị tâm thể thủ thân để chạy bay biến, nếu cậu làm điều hiểm ác. Cách hắn nói, không dài dòng, một kiểm sát viên như cậu, từng kiêu ngạo vì chẳng kẻ nào bắt chước được phong thái đạo mạo của người trong nghề, cũng cố gắng giấu sự bất ngờ sâu trong mắt. Ấy thế, thằng nhãi con đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm  lem, gầy còm, hốc hác này chẳng hề kiêng dè. Nó sợ? Nó kinh hãi? Nó kì thị với kẻ kì quặc? Chẳng biết ns nghĩ gì.
Severus quá kì bí. Kẻ khác nhìn vào, thế gian nhìn vào, trông hắn thật tí hon, tí hon với đôi mắt đen tựa hố sau vũ trụ, một con búp bê rách nát, yếu ớt, bần hèn. Nhưng chưa ai từng mổ xẻ từng vết bẩn đấy, để tìm ra hồng quang trong tâm hồn. Bởi họ ghét chạm và những thứ bẩn thỉu.
Có lẽ hắn đã từng đổ gục, nhưng buộc để sống, để sinh tồn, hắn phải dùng cái chân nhỏ như khúc gỗ thiếu chất mà vững vàng, trong đời người lạnh lẽo. Điềm nhiên như thể đã hứng chịu những cơn bão lòng đau đớn, rồi lại tự mình đứng dậy. Những vết bầm tím do va đập mạnh, tụ máu dưới da, những vết đánh, cắt ngang da thịt, vài chỗ còn rỉ ít máu cho vết thương chưa được chữa lành một cách đàng hoàng và tử tế. Cái cơ thể non nớt ấy lại mang dấu vết của một đời bị vùi dập.
Severus Snape thật sự quá thảm hại.
" Không lạnh. "
" Nhiệt độ đã dần xuống, cậu ăn mặc như vậy...", cái cậu ấm kia chưa kịp nói gì thêm đã bị đứa nhóc Snape kia chen miệng vào.
" Đồ của cậu.. trông như nuốt chửng cả người.", Severus nói, y hệt đang biếm chính mình, hắn nghèo. Đồ đẹp không có, sạch sẽ cũng không, có khi còn mang mầm tật trong người. Hắn đảo mắt một vòng, mặt vẫn chung một biểu cảm, nhìn vào thừa biết là đang suy nghĩ, toan tính gì đấy. Severus biết rằng, bản thân hắn không hề xứng đáng để nói chuyện với vật sống trước mặt, áo quần thơm phức mùi hương lạ. Sang trọng như đám thượng đẳng tàn nhẫn.
" Cậu không thấy gì bất ổn với túi kẹo kia à?"
Severus, giọng hắn là tảng băng buốt, còn quá trẻ con, còn quá non nớt để phù hợp với ngoại cảnh bây giờ.
Lại liếc nhìn, đôi mắt như lướt trên nền đá lạnh cóng, tối sầm lại. Quần áo trên cơ thể của Mai Quan Tố thật kì lại, chúng đã che đi cả một thân người bé nhỏ mà vốn dĩ Mai Quan Tố phải nhận ra từ trước.
 Hay cái tên này đần thật? Đó là điều Snape tự vấn chính mình.
Hình ảnh ngáo ngơ trông vừa tội vừa thương của thằng đồng niên này, khiến Severus nhớ lại những chiếc áo khoác cũ kỹ, sờn cả vải, mà mẹ dúi vào tay hắn, mỗi khi cha nổi điên vì rượu, đập phá căn nhà - chúng - những chiếc áo, chẳng bao giờ ấm. Thậm chí, chúng còn có mùi rượu nồng, chẳng có lấy hương thơm từ người phụ nữ được gọi là mẹ. 
Mấy cái áo sờn vai cũ chỉ ấy, để giữ chút ấm ít ỏi, khác ở chỗ.. chúng bẩn thỉu hơn, mốc meo hơn thứ vải mà Mai Quan Tố đang khoác trên người. 
"À..."
" Kẹo... khi tôi ăn vào cũng thấy người ấm lên."
Khi này, Tố mới nom lại chính cơ thể nhỏ nhắn của mình, cậu cúi xuống, hai cái má cứ vậy mà phúng phính ra, làn da trắng hồng, mịn màng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong căn phòng bị bỏ hoang, bộ dạng khi này là " bơi trong quần áo ", tóc đen không dính lấy một mảng bụi, cũng không đến độ keo sơn. Mùi toát ra cũng không phải hôi hám.
 Trông Mai Quan Tố thế này, thật khó mà bảo rằng cậu đến từ nơi nghèo khó. Người ta thậm chí có thể ngờ rằng cậu bước ra từ một gia tộc trâm anh thế phiệt.
" Cậu Mai,... có lẽ.. kẹo là lý do tại sao cậu mặc quần áo thế này lại không thấy lạnh. Ngoài trời, nhiệt độ đã xuống quá thấp. ",  Snape trả lời những hoài nghi mà hắn đưa ra và chắc chắn là lý luận này hợp lý.
 Bởi... sắt thép trong căn nhà hoang, đều là những vật cách nhiệt yếu, vậy nên chỉ cần trời đổ lạnh, chắc chắn, thép và sắt sẽ hấp thụ khí âm mà buốt cóng. Và chẳng cớ nào bao biện, hai đứa trẻ 9 tuổi có thể sống sót và buông ra từ miệng  lời " không lạnh " được, nếu không có viên kẹo, Mai Quan Tố và Severus sẽ chẳng sống được đến tận bấy giờ.
" Những viên kẹo..."
" Có chuyện gì với chúng?", Snape nhướng mày, hắn chắc chắn có Mai Quan Tố có điều gì giấu diếm. Hai mày đã nhíu, chờ câu trả lời hợp lý.
Mai Quan Tố không trả lời, lúi húi, đang mải tìm thứ gì đó xung quanh, mọi thứ đen như mực, chỉ còn ánh trăng soi vào bên ô cửa sổ là nguồn ánh sáng duy nhất có thể giúp Tố và Severus thấy được nhau. Severus nhìn chiếc áo vest cho người trưởng thành, hắn đã từng thấy trên những nhà thương gia giàu có đến đây tìm những đứa bé tội nghiệp về làm hầu.. hoặc làm tìm, một cách vô tội vạ.
Quần áo của Mai Quan Tố có mùi thơm, chúng cứ phảng phất trong không gian. Mùi gỗ thảo mộc, len lỏi vào từng ngóc ngách, tuy không đủ kéo những hắc hương của sắt gỉ nhưng đủ để làm dịu lòng người. Còn hắn... một tuần, thậm chí cả một tháng, chắc gì đã thoát được mùi rượu khai nồng, xộc thẳng vào mũi, vào tâm trí, vào tâm hồn... mỗi khi đưa con mắt  nhỏ nhìn về phía người cha.
Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng, đôi mắt hốc hác như muốn nuốt trọn ánh sao ngoài trời, đọng ít khao khát, đọng ít lạnh lùng. Hắn cũng là trẻ con, hắn cũng là một đứa trẻ thiếu đi sự che trở, yêu thương, một sự thất bại của tuổi thơ...
Mai Quan Tố cố ý móc một góc chiếc áo sơ mi trắng vào một miếng đồ vật từ sắt, kéo mạnh, nghe rõ tiếng roạc của vải, cái áo mà cậu thường đem nó mặc, khi phải đứng trước công việc. Cậu thuận đà, dùng tay nhỏ xé ra dễ dàng, sắn tay áo lên nhìn như mấy gã nông dân cấy lúa ngoài đồng. Quần cậu cũng như áo, buồn cười ở chỗ là ống ngắn ống dài, bên dài thì xắn lên, giống mấy thằng trẻ  con chăn trâu thời xưa ở nước Việt. Còn cái áo vest với nếp vải dày dặn, tinh tế, với đường chỉ chau chuốt, Mai Quan Tố chẳng ngại, đưa chiếc áo gấp gọn, nghiêng đầu, cười trừ với Snape.
" Cậu muốn thử chứ, nó ấm lắm. "
" Tôi không lạnh. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro