CHƯƠNG 6: GƯƠNG TỐI

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang đá âm u của lâu đài Thriller Bark. Tường ẩm mốc. Ánh sáng lập lòe từ những chiếc đèn treo lay động như linh hồn bị giam cầm.

Sorami đi trước, đôi cánh đã rút lại, chỉ còn dấu vết lông đen trắng xen lẫn sau lưng áo choàng rách. Zoro theo sau, kiếm sẵn sàng, mắt luôn quét mọi hướng. Cả hai đang tiến sâu vào trung tâm lâu đài — nơi Moria giấu những cái bóng bị đánh cắp.

"Anh có chắc... là chỗ này không?" – Sorami khẽ hỏi.

"Cảm nhận được. Có thứ gì đó mang mùi của tụi mình... rất nặng." – Zoro đáp, tay siết chặt chuôi kiếm.

Đúng lúc đó — bức tường phía trước rung chuyển, rồi mở ra.

Khói đen tràn ra. Và từ trong khói... hai bóng người xuất hiện.

Zoro rút kiếm. Sorami mở to mắt.

Bóng người bên trái — một Zoro thứ hai — bước ra, tay cầm ba thanh kiếm, nhưng mắt đỏ như máu, gương mặt lạnh băng như tượng đá. Không phải là người, cũng không còn là zombie — mà là Zoro với bóng của chính mình, bị bẻ cong thành sát khí tuyệt đối.

Bóng người bên phải... là Sorami.

Nhưng không phải em.

Là một Sorami với hai cánh đen tuyền, không hề có vệt trắng nào. Mắt đỏ, tóc dài bay trong luồng khí tối, đôi môi nhếch cười kiêu ngạo và ánh lên hung tợn. Một Sorami bị Ác Dực nuốt trọn.

"Chúng là..." – Sorami thốt lên.

Zoro gật đầu. "Zombie đặc biệt. Moria dùng chính cái bóng của tụi mình... tạo ra bản sao từ phần tối nhất trong tim."

Hai bản sao không chờ thêm. Chúng lao đến như dã thú.

Zoro vs Zoro

Kiếm chạm kiếm. Lửa bắn tung.

Bản sao Zoro chiến đấu hung bạo, mỗi cú chém như muốn xé rách không khí. Nhưng điều khiến Zoro rúng động — là sự chính xác đến hoàn hảo.

"Ngươi không chỉ là ta. Ngươi là... ta khi đã bỏ hết lý trí, chỉ giữ lại sát ý." – Zoro nghiến răng.

Bản sao cười nhếch mép: "Ngươi yếu vì còn trái tim. Còn ta – chỉ có mục tiêu. Giết hoặc bị giết."

Zoro bị đẩy lùi từng bước. Mỗi đòn đều là cái bóng của chính mình trong quá khứ — lần đầu cầm kiếm, lần thề với Kuina, lần không thể bảo vệ ai...

Nhưng Zoro ngẩng đầu, máu chảy bên má, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm:

"Không, chính vì còn trái tim... ta mới mạnh hơn mày."

Sorami vs Sorami

Sorami đối diện chính mình. Bản sao đứng lơ lửng trong không trung, đôi cánh đen mở rộng như muốn nuốt cả hành lang.

"Em là ta khi không còn ánh sáng." – Sorami thì thầm, giọng run nhẹ.

"Không. Ta là em... khi không còn sợ hãi." – Bản sao đáp, mắt đỏ lóe lên.

Rồi nó lao xuống. Một vệt đen xé gió. Sorami giơ tay đỡ — bị hất văng, va vào vách tường. Máu rỉ ra nơi khóe miệng.

"Tại sao lại từ chối ta? Tại sao cứ phải níu lấy phần yếu đuối ấy?" – Bản sao gằn giọng. "Ta có thể cho em sức mạnh. Chỉ cần em buông tay."

Sorami quỳ giữa đất đá vỡ vụn. Hơi thở đứt quãng. Bản sao bước tới, đưa tay ra.

"Em không cần Luffy. Em không cần băng Mũ Rơm. Em chỉ cần... sức mạnh."

Sorami nhìn lên.

Hình ảnh lướt qua tâm trí: Luffy cười rạng rỡ đưa tay ra, ánh sáng vỡ tung sau lưng anh.

Rồi là Zoro lặng lẽ đặt tay lên vai em, không nói lời nào nhưng khiến em đứng vững.

Em bật dậy. Đôi mắt vàng kim bùng lên. Ánh sáng le lói dần trở lại trong đồng tử.

"Không. Em không yếu vì có cảm xúc. Em mạnh vì em dám đối diện chúng."

Sorami đập tay vào ngực. Từ lồng ngực, một luồng ánh sáng trắng-vàng bùng ra, đan xen với những sợi đen đang cuộn trào. Lần đầu tiên — Thiên Dực và Ác Dực đồng thời dao động.

"Em không cần từ bỏ một nửa. Em... sẽ học cách sống với cả hai!"

Rồi em vung tay, ánh sáng và bóng tối hòa vào nhau, tạo thành một lưỡi đao năng lượng nửa trắng nửa đen. Em lao lên, chém vỡ bản sao trước mặt — tan thành khói đen và ánh sáng.

Zoro cũng đánh bật bản sao, hai tay bê bết máu, nhưng miệng nở nụ cười nhẹ. "Xong một con."

Cả hai bản sao tan biến. Cánh cửa đá mở ra phía sau.

Sorami khụy xuống, Zoro đỡ lấy em.

"Em làm được rồi." – Anh khẽ nói.

Sorami gật nhẹ, nước mắt rơi — nhưng là giọt nước mắt nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong đời, em không còn thấy mình đơn độc trong bóng tối.

"Cảm ơn anh... Zoro."

Ở một nơi rất xa...

Luffy ngồi thẫn thờ bên vách đá ở đảo khác. Tay siết chặt mảnh vải áo có vết cháy — của Sorami — mà anh vẫn giữ từ trận chiến trước.

Tim anh đập nhanh lạ thường.

"...Sorami?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro