Chương 2: Thiên tài dụ dỗ
Sau những ngày tháng đồng hành với Ace và Luffy, Grace (lúc này khoảng 8 tuổi) nhanh chóng nhận ra Pheromone của mình là một công cụ tiện lợi tuyệt vời. Không cần dùng vũ lực hay lời nói dối, cô bé có thể dễ dàng đạt được điều mình muốn.
Buổi sáng, khi Garp ép ba đứa trẻ tập luyện theo giáo trình Hải quân hà khắc, Grace là người duy nhất có thể né tránh.
"Đứng dậy, Grace! Chạy mười vòng núi ngay!" Garp gầm lên.
Grace nằm bò ra đất, ánh mắt long lanh nhìn Garp. Cô bé tập trung, phát ra một luồng Pheromone yếu ớt và bệnh tật (mùi hương như thảo mộc khô héo).
Garp lập tức cảm thấy đau bụng và mệt mỏi thay cho cô cháu gái. "Ôi chà! Cháu bị ốm sao? Lại đây, để ông kiểm tra xem..."
Trong khi Garp bối rối lo lắng, Luffy và Ace nhìn nhau thở dài. Họ đã quá quen với thủ đoạn này.
"Luffy, Ace, hai đứa tập luyện cẩn thận! Ông phải đưa Grace đi nghỉ ngơi đã!" Garp vội vã bế Grace đi, để lại hai cậu nhóc trơ trọi giữa bài tập khủng khiếp.
Nhờ năng lực này, Grace hiếm khi phải tập luyện, và luôn được Dadan chiều chuộng bằng những món ăn ngon nhất. Cô bé trở thành "thiên tài dụ dỗ" của nhóm, một kẻ phá phách ẩn mình dưới lớp vỏ ngây thơ.
Một lần khác, khi Garp đi vắng, Ace và Luffy bị thương nặng sau một cuộc đụng độ với Hải tặc. Họ cần băng gạc và thuốc men đắt tiền mà Dadan không có.
Grace quyết định một mình xuống làng. Cô bé đến hiệu thuốc, một nơi mà người ta thường rất cảnh giác với bọn trẻ núi rừng.
"Cháu muốn mua băng gạc và thuốc giảm đau," Grace nói, giọng nhẹ nhàng.
"Tiền đâu?" Chủ cửa hàng hỏi cộc lốc.
Grace không trả lời bằng lời, mà phát ra Pheromone thương cảm và vô tội ở cường độ vừa phải. Mùi hương này như một lời thỉnh cầu thầm lặng về sự giúp đỡ.
"Hai anh trai cháu... họ bị thương khi bảo vệ cháu... Họ rất cần thuốc..."
Chủ cửa hàng lập tức thấy lòng mình mềm lại, một cảm giác thương yêu và trách nhiệm đối với hai "người hùng" vô danh dâng trào.
"Thôi được rồi, cháu gái. Ta biết cháu là đứa trẻ tốt. Ta sẽ tặng cháu. Cháu phải hứa là lần sau sẽ dùng nó để giúp đỡ người khác nhé!"
Grace mỉm cười, mùi hương vui vẻ và biết ơn lan tỏa, khiến chủ cửa hàng cảm thấy như mình vừa làm một điều vĩ đại nhất đời.
Khi Garp quay lại và phát hiện ra sự thật, ông đã vô cùng tức giận. Ông đưa Grace đến một vách đá nhìn ra biển, nơi ông thường nghiêm khắc với Ace và Luffy.
"Grace! Ta đã cảnh báo cháu bao nhiêu lần rồi?" Garp gầm lên, giọng ông nghiêm nghị đến đáng sợ, Pheromone của Grace không thể làm dịu được cơn thịnh nộ lần này.
"Cháu... cháu chỉ muốn giúp Ace và Luffy thôi mà, ông!" Grace khóc thét.
Garp nắm chặt tay cô bé. "Grace, nghe đây. Cháu có sức mạnh để khiến người khác yêu quý cháu, tin tưởng cháu và làm điều cháu muốn. Nhưng đó không phải là sự thật. Đó là thao túng cảm xúc."
Ông chỉ tay ra biển. "Thế giới này rất lớn, và nó đầy rẫy những kẻ dùng sức mạnh để lừa dối người khác. Năng lực của cháu không khác gì một loại độc dược tâm lý."
"Nếu cháu chọn theo ta làm Hải quân, cháu phải dùng năng lực này để bảo vệ sự thật, không phải để bẻ cong nó. Quyền lực đi kèm với trách nhiệm lớn lao. Hãy dùng 'hương thơm' của cháu để mang lại bình yên cho những người yếu đuối, chứ không phải để tự thỏa mãn cho riêng mình!"
Grace im lặng, cô bé thấm thía lời ông. Lần đầu tiên, Pheromone của Grace mang theo mùi hương quyết tâm và tự trách. Cô bé hứa với ông: "Cháu hiểu rồi, ông. Cháu sẽ không bao giờ dùng nó để lừa dối nữa. Cháu sẽ dùng nó để mang lại trật tự."
Khoảnh khắc đó, Garp biết rằng cô cháu gái mang dòng máu D. này, dù có năng lực kỳ lạ đến đâu, cũng đã chọn con đường của riêng mình.
---
Mọi người cho mình xin 1 vote để lấy động lực nha. Yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro