Chương 5: Tân binh Grace
Sáng sớm ngày Grace rời đi, không khí tại sơn trại gia đình Dadan trầm lắng lạ thường.
Grace đứng giữa căn phòng gỗ cũ kỹ trên tầng gác mái. Nơi này từng ồn ào tiếng cười đùa, tiếng ngáy ngủ và cả tiếng đánh nhau chí chóe của ba anh em. Giờ đây, góc của Ace đã trống trơn, chiếc nệm rơm của Luffy cũng đã được dọn đi. Chỉ còn lại chiếc ba lô nhỏ gọn của cô.
Cô đưa tay chạm vào những vết xước trên cột nhà – dấu tích những lần đọ sức của hai người anh. Grace nhắm mắt, hít sâu một hơi. Cô không dùng năng lực, mà đang cố gắng ghi nhớ mùi hương tự nhiên của nơi này: mùi gỗ mục, mùi mồ hôi, mùi thịt nướng ám khói, và mùi của sự tự do hoang dã.
"Em đi đây, Ace, Luffy," cô thì thầm. "Lần tới gặp lại, chúng ta sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến."
Grace xách ba lô bước xuống nhà chính. Băng sơn tặc Dadan đang ngồi đó, không khí gượng gạo. Ai cũng cúi gằm mặt ăn sáng, không ai dám nhìn cô.
"Cháu đi đây, dì Dadan" Grace nói nhẹ nhàng.
Curly Dadan, bà trùm sơn tặc cộc cằn, quay lưng về phía cô, tay cầm tẩu thuốc run run. "Hừ! Đi đi! Cuối cùng cũng tống khứ được hết cái lũ quỷ nhỏ các ngươi. Ta sẽ mở tiệc ăn mừng!"
Nhưng giọng bà lạc đi.
Grace mỉm cười. Cô không cần Dadan phải nói lời yêu thương. Cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Từ cơ thể cô, một làn Pheromone Tri Ân (Scent of Gratitude) nhẹ nhàng tỏa ra.
Đó là một mùi hương phức tạp: ngọt ngào như mật ong rừng, ấm áp như bếp lửa mùa đông và thoang thoảng mùi hoa oải hương êm dịu. Nó mang theo thông điệp không lời: "Cảm ơn dì đã nuôi nấng chúng cháu. Cảm ơn dì đã là mẹ của chúng cháu."
Ngay khi mùi hương chạm đến mũi Dadan, bà không thể kìm nén được nữa. Bà òa khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Cái con bé chết tiệt này! Sao lại dùng cái mùi đó vào lúc này hả!" Dadan quay lại, lao tới ôm chầm lấy Grace. "Đừng có chết đấy! Đừng có làm những điều ngu ngốc như hai thằng anh của ngươi! Hãy sống sót trở về!"
Cả băng sơn tặc cũng khóc rống lên như những đứa trẻ. Grace vỗ nhẹ lưng Dadan, đôi mắt cô cũng hoe đỏ, nhưng cô không khóc. Cô cần phải mạnh mẽ.
Grace đi bộ xuống núi, nơi bến cảng Làng Foosha đang chờ đợi. Ở đó, chiếc chiến hạm khổng lồ với đầu tàu hình chú chó ngậm xương của Phó Đô đốc Garp đang neo đậu.
Makino và Trưởng làng Woop Slap đã đứng đó chờ sẵn.
"Grace, hãy bảo trọng nhé," Makino đưa cho cô một chiếc khăn quàng cổ mới. "Em là đứa hiểu chuyện nhất, chị tin em sẽ làm được những điều tuyệt vời."
"Cảm ơn chị, Makino," Grace mỉm cười nhận lấy.
Garp đứng khoanh tay trên boong tàu, áo khoác Công Lý bay phần phật. Ông không cười cợt như mọi khi. Hôm nay, ông đón cô với tư cách là người dẫn dắt vào Hải quân.
"Lên tàu đi, Tân binh Grace!" Garp hô lớn.
Grace hít một hơi thật sâu mùi biển cả của quê hương, quay lại nhìn Làng Foosha lần cuối. Cô bước lên cầu thang tàu, mỗi bước chân đều vững chãi.
Khi chiếc tàu bắt đầu rời bến, Grace đứng ở đuôi tàu, nhìn hình dáng Dadan và mọi người nhỏ dần rồi khuất sau đường chân trời.
Garp bước đến bên cạnh cô, đưa cho cô một tách trà nóng.
"Đã sẵn sàng chưa?" Ông hỏi.
"Rồi ạ," Grace đáp.
Garp nhìn ra biển khơi mênh mông, giọng ông trầm xuống: "Grace, ta phải cảnh báo cháu. Tổng bộ Hải quân (Marineford) không giống như ở đây. Ở đó tập hợp những kẻ mạnh nhất, và cả những tư tưởng Công Lý cực đoan nhất."
"Cháu sẽ gặp những con quái vật thực sự. Những kẻ mà Pheromone của cháu có thể không tác động tới, hoặc tệ hơn, họ sẽ coi đó là mối đe dọa cần loại bỏ."
Grace siết chặt tách trà, ánh mắt cô chuyển sang màu hổ phách sắc lạnh. Một mùi hương "Hương Thép Lạnh" (Cold Steel Scent) thoang thoảng tỏa ra, át đi mùi gió biển mặn mòi.
"Cháu biết, ông nội. Cháu không đến đó để chơi đùa. Cháu đến đó để trở thành một con quái vật... một con quái vật biết chữa lành."
Garp nhìn cô cháu gái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự hào xen lẫn lo âu.
"Tốt. Vậy thì hãy chuẩn bị đi. Điểm đến tiếp theo: Marineford – Cánh Cổng Công Lý."
Con tàu rẽ sóng hướng về Đại Hải Trình, mang theo cô gái mang họ D. và hương thơm định mệnh của cô, rời xa vùng biển yên bình nhất thế giới để bước vào tâm bão.
---
Mọi người cho mình xin 1 vote lấy động lực nha. Yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro