Chăn nhỏ
☃️ Đề mục thể hiện tất cả hết thảy, chính là người tuyết từ nhỏ đến lớn đều thích ôm áo của sự phụ để ngủ.
( á á toi đang sủi mà đọc phải bộ này dễ thương quá chịu không nổiii)
———————
Chu Húc mấy ngày nay mếu máo khóc chạy tới biệt thự Thẩm Gia đòi công đạo.
Các vị lão tổ có lòng tụm năm tụm bảy hỏi cậu bị làm sao, cậu liền lớn tiếng gào khóc: "Chăn nhỏ của em!!! Nó bị mẹ mang đi giặt rồi!!!!! Huhuu......"
Trang Dã vốn định lấy máy tính của mình ra tra ít thông tin về mấy vụ án tương tự của thời đại này. Nhưng gặp đứa nhóc kia gào khóc thương tâm như vậy, cũng không đành lòng moi móc thông tin để tra cứu, sợ cậu nhóc bị đả kích lần nữa.
Bốc Ninh lão tổ trầm tư suy nghĩ cũng không biết an ủi làm sao, dù sao thì hắn từ nhỏ chỉ biết tu luyện, vật yêu thích đơn giản chỉ có mấy cái trận pháp.
Chung Tư gãi gãi đầu lại càng không biết khuyên như thế nào, hắn thoải mái đã quen, nếu nói có món đồ gì trân quý đến mức không ai được đụng vào thì hắn thực sự không có, dù sao cỏ cây đều là vật, hắn trân quý nhất chính là nhà trên núi Tùng Vân.
Trùng hợp vào lúc này Trần Bất Đáo cùng Văn Thời mới giải lồng trở về , vừa mở cửa liền đụng phải một trận gào rống của Chu Húc.
Văn Thời: Nhầm nhà, quấy rầy rồi.
Song chỉ kịp thấy hắn cau mày, quay người liền muốn thoát khỏi hiện trường, lại bị Trần Bất Đáo kéo trở về.
Hắn chỉ có thể mang vẻ mặt như đưa tang mà quay đầu, bắt gặp vị tổ sư gia bộ dáng xem náo nhiệt: "Lão tổ Văn Thời không quan tâm tiểu bối chút sao?". Hắn nghe xong chỉ muốn trực tiếp mở miệng đỗi lại một câu "Tôi liên quan cái rắm", nhưng mắt thấy Chu Húc lại chuẩn bị gào thêm trận nữa, Văn Thời nhức đầu nhắm mắt hít sâu: "Chuyện gì đây?"
Chu Húc thút tha thút thít ngã trái ngã phải nói xong sự tình từ đầu đến cuối, Văn Thời ngoài ý muốn không cùng các sư huynh lộ ra cùng một bộ khó hiểu, ngược lại là vẻ mặt phức tạp.
Hắn vô thức nhìn về phía Trần Bất Đáo, vốn là hi vọng đối phương giúp hắn mở miệng an ủi, lại không ngờ đối phương bày ra bộ dạng thiếu đánh nói một câu: "Nhìn ta làm gì? Ta đâu có mang đi giặt của——"
Lời còn chưa nói hết liền bị Văn Thời vội vã che miệng, dù bị cưỡng chế ngậm miệng nhưng hai mắt anh vẫn lộ rõ ý trêu chọc.
Tổ sư gia mới mở miệng liền thành công dời đi mọi lực chú ý trong phòng, đặc biệt là tên nhóc Chu Húc đang gặp phải thảm kịch chăn nhỏ.
"Lão tổ, anh cũng có chăn nhỏ sao?!"
Chuyện khó nói...
Văn Thời:......
Mắt thấy mấy vị sư huynh đang công kích mình bằng ánh mắt hiếu kì, hắn giãy dụa đáp lại một câu: "...Cái đó cũng không phải."
Ngay trước lúc có người muốn tiếp tục hỏi, Đại Triệu, Tiểu Triệu cùng Lão Mao tay đầy nguyên liệu nấu ăn bước vào.
"Nói cái gì vậy?" "Chuyện gì mà rộn ràng thế?"
"Lão Mao chú nói đi!" Chu Húc bộ dáng không nghe được câu trả lời liền muốn lăn đùng ra chết: "Lão tổ Văn Thời trước kia cũng có thói quen ôm chăn nhỏ để ngủ phải không ạ?"
"A?" Lão Mao trừng mắt tròn xoe, vô thức trả lời: "Không có ôm chăn mền a, hắn ôm chính là áo choàng của ông chủ."
Lời vừa dứt, Đại Bàng Kim Sí đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai, nhìn quanh phòng mỗi người một vẻ mặt trầm ngâm phức tạp, lại nhìn thấy vẻ mặt "lâu rồi chưa được vặt lông" của Văn Thời, hắn mới ý thức tới chính mình không cẩn thận nói sai, quay đầu nhìn ông chủ để cầu cứu.
Nhưng mà Trần Bất Đáo vẫn như cũ một dạng đến xem náo nhiệt, lại còn ung dung bồi thêm một câu: "Đến bây giờ áo choàng còn chưa có trả ta đâu." Anh vừa nói còn vừa thân mật sờ sờ đốt ngón tay của vị lão tổ Văn Thời nào đó đang đỏ thấu thính tai: "Cực kỳ bá đạo."
Vị lão tổ Văn Thời da mặt mỏng bị mọi người đùa đến nóng chín, xấu hổ trừng mắt với Trần Bất Đáo rồi liền đi nhanh lên lầu.
Tổ sư gia đã quá quen với việc này, anh để mọi người tiếp tục cười đùa còn bản thân lại suy nghĩ thêm cách dỗ dành ai kia.
Nhìn thấy thân ảnh hai vị tổ tiên đi mất, Chu Húc cái kia vẫn là tò mò mà níu kéo Lão Mao đáng thương ở lại, tâm tư nếu ông hôm nay không thành khẩn kể hết thì cũng đừng hòng đi nấu cơm.
Lão Mao không dám nhưng lại nghĩ đến bộ dáng ăn dưa ban nãy của ông chủ, cũng liền quyết định mặc kệ mà tiết lộ chút chuyện của vị lão tổ ngày trước.
"Tóm lại đó chính là...Vị tổ tông kia khi còn bé ..."
Mặc dù Trần Bất Đáo đã kê cho người tuyết nhỏ một cái giường trong gian phòng của mình nhưng cũng không phải ngày ngày đều có thể ngủ cùng.
Lần kia, lúc Văn Thời vừa quen thói ngủ ở gian phòng chung, thì không lâu sau đó Trần Bất Đáo cũng nhận được tin phía bắc xuất hiện một cái xoáy lồng lớn đã cuộn nhập không ít người sống, tình huống rất khẩn cấp.
Lần này không thích hợp mang tiểu đồ đệ cùng đi, anh không nghĩ nhiều liền một mình xuống núi giải lồng.
Trần Bất Đáo không ở ngày đầu tiền, Văn Thời coi như quy củ tự về ngủ ở phòng mình. Nhưng không quá mấy ngày liền bắt đầu gặp ác mộng.
Đêm đó Lão Mao không khỏi lo đến đầu rụng đầy lông, tiểu tổ tông trên giường cứ lật tới lật lui, rốt cuộc nhịn không được mà xuống giường, rón ra rón rén đi về hướng phòng của Trần Bất Đáo.
Lão Mao lặng lẽ theo sau, lại bắt gặp người tuyết nhỏ đang đi về phía phòng Trần Bất Đáo rồi nằm xuống, lại một lát sau nhíu mày lại ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhăn đến phình lên, mắt nhóc con đảo khắp nơi như muốn tìm thứ gì.
Lão Mao đầu đầy dấu hỏi, đang định vỗ cánh bay đến nhận nhiệm vụ dỗ người kia ngủ lại không ngờ vị tổ tông kia đi về phía bàn trà cầm lấy cái gì đó rồi lại trèo lên giường.
Không lâu sau liền thấy người kia nhẹ nhàng thở đều rồi liền ngủ.
Lão Mao không dám kinh động hắn, chỉ lặng lẽ truyền tin tức cho ông chủ.
Đại khái cũng là vừa lúc giải xong lồng, Trần Bất Đáo cũng không bao lâu liền trở về núi.
Lúc mở cửa ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng hắt vào trong, chiếu lên từng cử chỉ hành động của Trần Bất Đáo. Anh liền như vậy lẳng lặng nhìn xem tiểu đồ đệ đang ngủ say trên giường, trong ngực ôm chặt chiếc áo choàng đỏ lúc trước ra ngoài anh quên đem theo.
Cái khuôn mặt này ngày thường lạnh tanh lắm, bây giờ lúc ngủ lại rất mềm mại an tĩnh, khiến đáy lòng Trần Bất Đáo không khỏi một trận mềm nhũn.
"...Tóm lại chính là như vậy, về sau mỗi lần ông chủ có việc rời đi đều sẽ lặng lẽ để lại cho vị tổ tông kia chiếc áo choàng, coi như thay mình ngủ cùng hắn, lâu dần cái áo choàng ấy cũng chưa thấy được trả lại."
Đám người:... Quên mất mọi chuyện bắt đầu từ đâu, chỉ cảm thấy bản thân như vừa bị dồn cẩu lương ngập mồm.
Thời điểm Trần Bất Đáo thảnh thơi lên tới núi liền ngửi thấy nhàn nhạt hương trà bay tới.
Theo anh đẩy cửa, Văn Thời cũng theo tách trà nhìn tới.
"Giận rồi sao?"
"Có gì phải giận..." Văn Thời lầm bầm, làm bộ chuyên chú rót hai chén trà, đem xấu hổ giấu dưới bộ mặt lạnh lùng.
Nhìn đối phương đang cố gắng bày ra bộ dạng không có gì, Trần Bất Đáo cũng đang cố gắng nén cười, nhận lấy ly trà xém chút nữa sẽ được dội thẳng lên đầu mình, trong lòng thầm nghĩ, lại kiếm được chuyện để trêu chọc ai kia.
Đỉnh núi trời ấm gió mát, trong sân mấy cánh hoa đào theo gió nhè nhẹ rơi, cảnh sắc phá lệ yên tĩnh.
"Anh chỉ suốt ngày đào bới quá khứ em" Uống chưa đến hai ngụm trà liền nghe Văn Thời tức giận lên tiếng phàn nàn.
Trần Bất Đáo không khỏi cảm thấy buồn cười: "Đây gọi là hoài niệm chuyện cũ."
Văn Thời không biết nên bực người này da mặt dày hay im lặng mặc kệ để anh ăn nói xà lơ, chỉ hừ một tiếng liền không để ý đến nữa,
Hương trà ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau. Thoạt nhìn bên ngoài đều đang trầm mặc, thật ra bên trong cả hai lại mỗi người một suy nghĩ.
Một bên vị tổ sư gia nào đó ngẫm nghĩ lần sau muốn dỗ dành vị kia chỉ cần liền đưa hắn một cái áo choàng. Bên còn lại có một người tuyết vừa uống trà vừa thầm nghĩ, cái áo choàng kia tốt nhất nên giấu ở đâu thật kỹ để tránh sau này lại bị đem ra làm trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro