Che giấu

Đông chí.

Thời điểm Tạ Liên ở nhân gian, thông qua bách tích ở nơi đây mà biết đến tiết khí này, cũng được biết đông chí đối với bách tính có ý nghĩa rất quan trọng, thậm chí còn long trọng như tân xuân, và còn biết đến một món ăn gọi là sủi cảo, da mỏng, nguyên liệu bên trong hỗn hợp nhiều loại mỹ vị, hoàn toàn dựa vào sở thích mà thêm vào. Tạ Liên từng ăn qua vài loại mùi vị, cho dù đó là mặn hay chay, cải biên hay nguyên bản, đều có một hương vị khác nhau.

Vì vậy, y liền nhân dịp đây là thời gian từng nhà đoàn tụ, mời Phong Tín với Mộ Tình đến ăn sủi cảo. Hai nam tử già đầu trải qua ngày lễ vắng ngắt trong điện của mình còn thành bộ dáng gì nữa, không bằng cùng nhau thật náo nhiệt.

Lúc hai vị tướng quân trong Thông Linh trận nghe tin này, vậy mà đồng thời trầm mặc.

Tạ Liên: "???"

Tạ Liên :" Cái kia... Nếu như nói không phải ta làm..."

Một lát sau Mộ Tình trả lời một câu "Đã biết." liền rời khỏi Thông Linh trận. Ngay sau đó Phong Tín cũng đáp, "Thái tử điện hạ, khi nào?"

Tạ Liên:" Ờ... Tùy ý các ngươi đi, kịp dùng bữa tối là được."

Phong Tín đáp được, cũng nhanh chống rời Thông Linh trận.

Tạ Liên:"???"

(Tội Điện hạ, hong hiểu gì hết... )

Hai kẻ này hôm nay uống lộn thuốc sao? Sao lại ít nói như vậy? Thậm chí có bị quỷ đuổi bọn họ cũng chạy nhanh giống nhau như vậy, không đúng, coi như là quỷ đi, hai tên này cũng không nên sợ hãi a?

Ban đêm.

Mộ Tình đứng ở trước cửa nhà Tạ Liên suy nghĩ có nên vào hay không. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, y cảm thấy hôm nay thật sự không có cách duy trì đầu óc tỉnh táo cùng ăn cơm với Phong Tín.

Y cho rằng nhìn thấy mặt Phong Tín sẽ nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Thân thể đủ loại không khỏe đã nhắc nhở hắn, không sai, tối hôm qua ngươi* với người kia, khi say rượu đã làm chuyện không nên làm.

(Ngươi ở đây là Mộ Tình tự nói chuyện với mình.)

Y đành phải hy vọng rằng Phong Tín còn chưa tới, y có thể chọn một mình làm việc, không cần cùng Phong Tín ở trong một cái phòng.

Kết quả lúc mở cửa ra, thấy Phong Tín ngồi ở cạnh bàn theo Tạ Liên học cái gì đó.

Nghe được tiếng đẩy cửa, hai người đều ngẩng đầu nhìn y, Phong Tín nhìn ánh mắt thản nhiên của y, một chút cũng không né tránh, nếu y tránh né sẽ lộ ra nhiều sự lo sợ. Mộ Tình kiên trì cùng Phong Tín đối mặt, rốt cuộc Phong Tín dời ánh mắt đi trước.

Mộ Tình nhẹ nhàng thở ra, ho nhẹ một cái, đi đến bên cạnh bài hỏi Tạ Liên: "Ta nên làm cái gì?"

Tạ Liên nói: " Ta đang dạy Phong Tín làm sủi cảo nè, hiện tại dân gian đang phổ biến món này, ngươi cũng tới học đi. Còn rất thú vị đó."

Mộ Tình rảnh tay, học Tạ Liên đem hỗn hợp nguyên liệu đặt vào bên trong, ngắt vài cái, mở bàn tay ra, một cái sủi cảo no tròn* xuất hiện ở trước mặt Tạ Liên. Đối lập một chút với sủi cao hai sư đồ Tạ Liên và Phong Tín bao, cái này của Mộ Tình hình như đẹp mắt hơn một chút.

(No tròn là từ ghép, nghĩa là vừa tròn vừa căng, như ăn no vậy á haha)

"..... Học rất nhanh." Tạ Liên nói:" Các ngươi biết không? Nghe nói a... Cái này trước kia không gọi là sủi cảo, gọi là bánh chẻo*, các bách tính hy vọng rằng vào mùa đông giá rét tai của mình không bị đông cứng..."

(娇耳 là tên cũ của sủi cảo (饺子), tui lựa hoài mà hong biết viết thế nào, nhờ bạn dịch thì cô ấy nói là bánh chẻo nên tui dùng luôn... Nó cũng giống như một cách chơi chữ vậy 🤣)

"..."
Tạ Liên phát hiện Phong Tín với Mộ Tình hai kẻ này đang ở trong bầu không khí kỳ quái, căn bản là không ai cùng y nói chuyện.

"Hai ngươi lại cãi nhau?" Vẫn không ai trả lời.
Cãi nhau là bình thường, nhưng tình trạng này lại không phải thường gặp, chẳng lẽ lần này nghiêm trọng đến vậy?

"Hay là vì cái gì khác? Ngày lễ nên hòa hòa khí khí đi." Ngẫm lại vẫn là nên cho bọn họ không gian, trong lòng tức giận dù sao cũng phải phát tiết ra, thống thống khoái khoái đánh một trận, chứ lạnh như vậy trái lại càng không dễ hòa hảo.

"Ta đi xem Tam Lang đun nước như thế nào, các ngươi ở đây bao nha."

Sau khi Tạ Liên rời đi trong phòng càng lộ vẻ yên tĩnh, hai người chẳng ai nói chuyện chỉ cúi đầu nghiêm túc làm sủi cảo.

Mọi thứ đều có vẻ yên tĩnh.

Nếu như Mộ Tình không cảm giác được Phong Tín liếc trộm mình.

(Kiểu như đời em sẽ yên bình, nếu như anh không đến vậy đó 🤣)

Mộ Tình nhịn rồi lại nhịn, muốn làm bộ dạng như không biết, đưa tay lấy vỏ bánh, kết quả cùng tay cũng muốn lấy vỏ bánh của Phong Tín chạm nhau.

Trong nháy mắt, lúc Mộ Tình cảm giác có chút xấu hổ muốn rút tay về, lại cảm thấy vì sao y lại xấu hổ, kẻ muốn rút tay lại tại sao không phải Phong Tín.

Cho nên y điềm nhiên như không có việc gì mà lấy da sủi cảo, ai ngờ bị Phong Tín bắt được tay, Mộ Tình lập tức lạnh mặt, muốn rút tay của mình ra mà rút cả buổi cũng không ra được, đành phải bỏ qua, không kiên nhẫn hỏi : "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"

Phong Tín có chút ấp a ấp úng, giơ tay lên sờ mũi hỏi :" Ngươi...cái kia, ừm... Thân thể có không thoải mái không? "

!!!
Mặt Mộ Tình triệt để đen.

Người trước mắt này, ánh mắt không có ý gì, nhưng lại một lần nữa nhắc nhở y và người trước mắt này khi say rượu mất lý trí, còn làm ra việc kia.

"Câm miệng." Mộ Tình lạnh lùng đáp.

Phong Tín tự biết có chút đuối lý, dù sao sau khi Mộ Tình tỉnh rượu là hắn kéo y lại làm một lần, không để ý Mộ Tình không tình nguyện. Vì vậy cũng không tiếp tục hỏi.

Nhưng Phong Tín khiến Mộ Tình phát bực, Mộ Tình ý nghĩ nóng lên thầm nghĩ cùng Phong Tín đối nghịch.

Sự xấu hổ của y, dựa vào cái gì làm hại y hôm nay cả ngày tâm đều không yên.

Phong Tín đi lấy da sủi cảo, Mộ Tình sẽ đem tất cả gom lại cạnh mình, để cho Phong Tín làm thế nào cũng không đủ, Phong Tín muốn lấy nhân sủi cảo, Mộ Tình liền dùng đũa cấm vào nguyên liệu, chính là cố ý không cho hắn làm sủi cảo.

(Kiểu giận lẫy vậy đó... Mấy cô gái có người yêu hiểu quá mà)

Phong Tín tự nhận mình có nóng tính, hôm nay nghĩ đến mình đuối lí nên đã nhường Mộ Tình, nhưng hành động của y giống như trẻ con cứ lặp đi lặp lại khiến hắn có chút phát bực.

Phong Tín đem chiếc đũa ném đi :" Ta thật sự thao, ngươi đến cùng là muốn cái gì? Có chuyện gì nói thẳng ra được không?"

Mộ Tình khẽ giật mình, không nói gì, yên lặng tiếp tục làm việc của mình. Kỳ thật y cũng không biết rốt cuộc mình muốn như thế nào, cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, còn có chút khổ sở. Nhưng không có cách nào nói ra.

Bởi vì y không biết về sau đối mặt với Phong Tín như thế nào.

Từng làm huynh đệ, từng làm người nhìn rất không thuận mắt, từng bị chửi là lòng dạ hẹp hòi, nóng nảy, từng hiểu lầm lẫn nhau, phát sinh đủ loại chuyện đều là y tự mình lựa chọn, có thể đoán được hậu quả, nhưng bây giờ lại không muốn sau này cứ tiếp tục cục diện như thế này.

Cùng người mình thầm mến ngủ nên làm sao bây giờ.

(Triển luôn chứ sao giờ...)

Phải a, Mộ Tình thích Phong Tín, là loại thích cùng hắn cùng nhau làm bạn cả đời.

Loại thích này, không phải nhất thời, mà đã kéo dài rất lâu.

Thời điểm Mộ Tình hiểu được cái gì là thích, liền đã nhận ra tâm tư của mình đối với Phong Tín không giống như vậy.

Nhưng y che giấu rất tốt.
Cùng hắn cãi nhau, cùng hắn đi làm nhiệm vụ.
Kỳ thật chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ, làm cái gì cũng được.

Bởi vì y biết rõ, y và Phong Tín là không thể nào.
Vô luận là làm huynh đệ lâu như vậy, hiểu rõ lẫn nhau. Hay là y lúc trước đã biết Phong Tín thích không phải nam nhân.

Vì vậy nên y đem phần tâm tư này giấu vô cùng tốt. Nếu như không phải là vì say rượu.

Nếu như có thể, Mộ Tình thà rằng Phong tính là người không quá quen, như vậy y cũng có thể vò đã sức mẻ mà đem tất cả tâm ý nói ra, dù vô luận kết quả có xấu, cũng có thể đưa ý kiến.

Nhưng đối với người cùng lớn lên từ nhỏ như Phong Tín. Một câu nói sai, với tính nóng nảy của hắn, khả năng triệt để vài phần kính trọng cả đời đối với y cũng không còn.

Cùng hắn như vậy, còn không bằng giả bộ ngốc, sau đó cố ý chọc giận hắn, cùng hắn tiếp tục cãi nhau giống như bình thường.

Y không muốn cùng hắn đi đến tình trạng như vậy.

"Không phải, không phải chỉ ngủ một đêm sao?" Phong Tín mở miệng nói, dừng một chút, bổ sung :" Được, hai lần."

Lại nói trắng ra như vậy, xem ra hắn một chút cũng không thèm để ý.

"Muốn chém muốn róc thịt tùy ngươi được không? Nếu thật sự không được, ta cho ngươi đến báo thù!" Phong Tín không tình nguyện nói ra câu cuối.

Nam Dương tướng quân đây là muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?

"Không phải, ngươi nói một câu đi được không?" Nhìn vẻ mặt vờ như không thấy của Mộ Tình, Phong Tín có chút phát hỏa rồi, " Vậy ngươi muốn thế nào? Ta chịu trách nhiệm với ngươi được không?"

Lại nữa rồi, Nam Dương tướng quân vĩ đại lại ý thức trách nhiệm nữa rồi. Vấn đề của mình nhất định phải chịu trách nhiệm, bất kể là không phải mình sai.

"Ngươi chịu trách nhiệm?" Mộ Tình rốt cuộc mở mắt nhìn về phía Phong Tín, "Ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?"

Bị Mộ Tình nhìn chằm chằm như vậy, Phong Tín sững sờ, không biết nên nói cái gì.

"Tối hôm qua ta uống say, ngươi thì sao?" Mộ Tình tiếp tục hỏi lại, " Nam Dương tướng quân tửu lượng so với ta tốt hơn a, còn sớm rời khỏi, đừng nói với ta ngươi cũng uống nhiều à?"

Cho ta giải thích đi, giải thích cái gì cũng được...

"Ta..."

"Vậy Nam Dương tướng quân vì cái gì lại nhân lúc ta say khướt làm vậy? Mộ Tình nói tiếp, tay vẫn tiếp tục chậm rãi mà bao sủi cảo, " Nhìn ta lúc bình thường bắt nạt không được, lúc kia dễ bắt nạt như vậy sao?"

Ngươi không phải người như vậy, ta biết rõ. Ta chỉ là, không biết nên nói gì.

"Hay là Nam Dương tướng quân chưa từng nếm qua mùi vị đàn ông nên muốn ở trên người ta nếm thử?" Mộ Tình cười lạnh một tiếng, "Loại chuyện như thế này, Nam Dương tướng quân thử qua một lần nên thấy đủ đi."

Thật xin lỗi, ta không biết nên giải thích thế nào chuyện tối hôm qua đi tìm ngươi.

"Lần sau, Nam Dương tướng quân nên tìm người khác đi."

" Cũng đừng vì ta uống nhiều mà lợi dụng người ta lúc khó khăn."

"Nam Dương tướng quân hà tất đến trêu chọc ta đây."

Coi như hết, nếu như ngươi tức giận, liền coi như xong đi. Là ta chủ động trêu chọc ngươi đấy, ta không nói đạo lý như vậy đấy, ngươi phải nên tức giận. Nếu thật sự không muốn cùng ta làm bằng hữu, cũng thế thôi.

Phong Tín nghe y nói những câu có gai "Nam Dương tướng quân", mặt càng ngày càng đen, trong đầu càng ngày càng loạn, nhất thời kích động hô, "Bởi vì ta thích ngươi."

"....."
Mộ Tình dừng tay, không nghĩ tới Phong Tín sẽ nói như vậy.

Như đã nói ra miệng, Phong Tín không quan tâm mà tiếp tục nói, "Bởi vì ta thích ngươi! Được chưa! Ta gần đây mỗi ngày đều muốn nhìn ngươi, cũng không biết làm sao bây giờ, kết quả tối hôm qua ngươi chính mình tìm tới cửa. Không có ai không muốn người mình thích, ta có chút kích động, thực tế ngươi còn..." Lời nói cuối cùng hình như không thích hợp, Phong Tín không nói nữa.

"...." Mộ Tình thậm chí nghĩ tới Phong Tín sẽ mắng y đổi trắng thay đen, không biết liêm sỉ, cũng không tưởng đến một câu như vậy.

"Tối hôm qua là lỗi của ta, ta không nên lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn, nhưng là ta thật sự thích ngươi, ta bị ngươi đầu độc rồi ta cũng không biết, hết lần này đến lần khác thích ngươi rồi."

Phong Tín dứt khoát tất cả đều nói ra, che giấu lâu như vậy trời cũng mệt mỏi chết rồi, còn không bằng nói hết toàn bộ. Mộ Tình hận hắn cũng được, người xa lạ cũng được, cũng nên cho y hiểu được suy nghĩ của mình.

"Ta không tin chính mình, tự mình nghĩ lại cũng rất nhiều ngày, mỗi ngày đều thầm nghĩ nhìn ngươi, muốn biết hướng đi của ngươi, cho dù ngươi trừng liếc ta, ta cũng cảm thấy vui vẻ, cái này ngoại trừ là thích ngươi, ta con mẹ nó cũng không nghĩ ra là vì nguyên nhân gì khác rồi."

Phong Tín nói xong thầm nghĩ lại có chút hối hận, chờ Mộ Tình giương quyền đánh tới, hay là châm chọc khiêu khích một phen, kết quả không đợi được cái gì.

Hai người ở nơi này duy trì trạng thái yên tĩnh vi diệu.

Hồi lâu.

"Ừm, ta cũng thích ngươi."

Phong Tín mãnh liệt ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình, Mộ Tình nói thật sao? Hắn nghe sai sao? Hay là hắn nghe nhầm rồi?

"Không cần nghi ngờ."
"Ta nói, ta cũng thích ngươi."

Nếu như đã biết ngươi cũng thích ta, ta đương nhiên muốn nói với ngươi, kỳ thật ta cũng rất thích ngươi.

Thích cực kỳ lâu. Lâu đến mức chính mình cũng không biết là bao nhiêu lâu.

Mấy trăm năm quan hệ vừa làm địch làm bạn, cũng đến thời điểm tiến một bước rồi đi.

Nếu như đã thích, hà tất che giấu.

____________Chính thức hoàn_________

Bây giờ là hết thiệt nà... Treo bút ngủ đông thiệt nà... Cảm ơn mọi người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro