Vi Huân Hạ

Phong Tín nhìn người trong ngực thật sự đã mệt đến mức ngủ đi, cảm giác vẫn như đang nằm mơ.

Mộ Tình rất lâu trước đây chỉ là trong suy nghĩ, vậy mà đã chính thức thuộc về mình. Nếu như là lúc trước, hắn ngay cả tưởng tượng cũng không dám. (Không dám tưởng tượng thao Mộ Tình á, chứ đọc không sẽ thấy hay câu này vả nhau chát chát)

Phong Tín nhẹ nhàng dùng tay mở tóc Mộ Tình đã bị mồ hôi làm ướt, vừa rồi nhất thời mất khống chế, tóc đã có chút tán loạn. Hắn liền thay y tháo búi tóc ra, hy vọng y có thể ngủ thoải mái dễ chịu một chút.

Người trong ngực không mảnh vải che thân, trên người lưu lại đầy những vết đỏ mà Phong Tín lúc khó kìm chế tạo ra, thậm chí còn có những vết nhéo.

Phong Tín có chút khó hiểu, rõ ràng là một võ thần, thân thể sao lại mảnh mai như vậy, nhẹ nhàng đụng một cái liền lưu lại dấu vết.

Khó có thể nhìn thấy bộ dạng không giương cung bạt kiếm của Mộ Tình, hắn nhìn có chút nhập thần, có lẽ trong mộng có chuyện gì không tốt, lông mày Mộ Tình hơi nhăn, không lâu sau khóe mắt rơi xuống nước mắt. Sợ là đang nghĩ đến người y thích. Phong Tín có chút ý nghĩ ghen ghét, nghe ngữ khí lúc này của Mộ Tình, người hắn thích có thể là nam nhân.

(Mé, thấy mà tức dễ sợ luôn á, nó bảo mài là người nó thích rồi mà còn nghĩ nghĩ cái éo gì... Tức mà muốn tục luôn hà.)

Không biết là vị thần quan nào, phàm nhân nào hay là người của Quỷ giới.

Cũng không thấy Mộ Tình cùng ai gần gũi, luôn thanh thanh lãnh lãnh một mình.

Mà thôi, có lẽ là thầm mến, y thích thì là người tốt rồi.

Cũng tốt, có thể âm thầm bảo vệ y, tránh cho y những tổn thương, cũng không phải là lựa chọn không tốt.

Nghĩ tới đây, Phong Tín đem Mộ Tình ôm vào trong ngực, dùng tay vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của Mộ Tình, hôn lên trán y, "Nghỉ ngơi thật tốt."

Cho dù ngày mai Mộ Tình tỉnh lại, đem hắn phanh thây xé xác, hắn cũng không có một câu oán hận.

Đã là trời đông giá rét, sợ Mộ Tình bị cảm lạnh, Phong Tín thay y đắp kín chăn và buông rèm che xong, hắn liền chuẩn bị nước ấm, nghe nói sau khi làm xong không  xử lý thật tốt, thân thể Mộ Tình sẽ dễ dàng không khỏe, thậm chí là phát sốt, cho nên Phong Tín muốn làm xong bước này, rồi muốn ở trên giường ôm Mộ Tình nhiều một chút, cũng muốn thay thân thể y mà lo nghĩ.

Dù sao là chính mình giúp y xử lý thì càng yên tâm, sau khi Mộ Tình tỉnh dậy, tất nhiên sẽ cùng hắn cãi nhau, lần này, nhất định sẽ là một trận long trời lỡ đất.

Thậm chí, ngoài mặt làm bằng hữu cũng không thể duy trì.

Nhưng mà, vẫn muốn cố hết sức để chiếu cố y.

Phong Tín thật sự nghĩ như vậy, không ngờ lúc quay lại thì Mộ Tình đã tỉnh.

Người kia bọc lấy chăn ngồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt đất. Nghe được động tĩnh của Phong Tín, mới giương hắn nhìn về phía Phong Tín trong tay đang bưng nước ấm và khăn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng về phía hắn, dường như ngay cả mắt cũng không nháy.

Phong Tín bị y nhìn không được tự nhiên, đem nước đặt trên bàn liền gãi gãi đầu, " Cái kia... Ngươi tỉnh rồi?"

"Ừm, ta đến rượu cũng tỉnh." Mộ Tình gượng gạo đáp.

"Cái kia..." Phong Tín không nghĩ nhanh như vậy đã phải đối diện với cái cục diện này, lời nói trong đầu cũng chưa kịp nghĩ ra, vốn là muốn trong lúc Mộ Tình ngủ mà suy nghĩ thật kỹ lời muốn nói, nhưng cuối cùng toàn bộ kế hoạch lại thất bại, " Ngươi... Ngươi có muốn... Xử lý trước một chút không? "

Sợ Mộ Tình cảm giác mình qua loa lại vội vàng giải thích, " Ta thấy ngươi ngủ rồi... Sợ lúc chuẩn bị thùng tằm ngươi sẽ tỉnh... Cho nên mới chuẩn bị đơn giản xử lý một chút... Ngày mai lại..."

"Không cần." Mộ Tình như trước lạnh lùng trả lời, "Không biết Nam Dương tướng quân có thể đưa ta về Huyền Chân điện không?"

"Ngươi... Thân thể không khỏe, bên ngoài trời lạnh như vậy, ngươi nên ở lại chỗ của ta một chút đi." Nhớ đến Mộ Tình không muốn cùng hắn ngủ chung giường gối. Phong Tín vội vàng bổ sung, "Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên mặt đất là được rồi."

Mộ Tình chỉ vào mảnh đệm giường lộn xộn hỏi, "Ngủ ở đây? Nam Dương tướng quân có thể nằm xuống được nhưng còn mặt mũi của ta thì không."

Nói xong liền đưa tay muốn cầm lấy quần áo trên đất, kết quả ảnh hưởng đến sau lưng, không thích cảm giác này khiến y nhăn lông mày lại, nhưng vẫn như cũ mà cầm lấy quần áo.

Phong Tín nhìn động tác tỉnh táo của y không dám cản trở, Mộ Tình không tức giận, không làm khó khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, hắn lại nghe Mộ Tình lên tiếng, " Ngươi không cần phải gánh trách nhiệm, coi như lúc say là một cuộc hồ đồ, không cần tưởng thật."

"Không cần... Tưởng thật?" Phong Tín mặc dù sớm biết hắn cùng Mộ Tình sẽ đến giới hạn, nhưng không ngờ trong mắt y, hai người chỉ là đêm xuân một khắc mà thôi.

"Uống say đi nhầm đường không cẩn thận chạy đến quấy rầy ngươi, là ta sai, nhưng vẫn không nhớ rõ hai chúng ta làm thế nào mà lăn đến trên giường." Mộ Tình bỗng nhiên nói, " Nhưng mà nói chung ta cũng vui vẻ, nên ngươi cũng không cần để ý."

(Miệng Tình Nhi độc ghê á)

"Đi ... Sai đường? Không cần... Để ý? " Phong Tín càng nghe càng buồn bực, thốt lên, " Ngươi tất nhiên cao hứng, xem ta là nam nhân ngươi thích, dùng sức hô muốn ta nhanh lên, như thế nào lại trở mặt không nhận?"

Nghe những lời nói này, sắc mặt Mộ Tình thoáng cái trở nên khó nhìn, tựa hồ bị người ta đâm trúng sự tình* nên có chút khó chịu, Mộ Tình cắn môi không nói thêm gì nữa, bắt đầu mặc quần áo nhanh hơn, bởi vì hai chân vô lực mà quần áo xách thế nào cũng không lên, Phong Tìn nhìn thấy muốn đưa tay giúp, nhưng lại bị Mộ Tình đẩy ra, "Đừng chạm ta."

(Sự tình ở đây ám chỉ là tim đen đóa, nói trúng tim đen nó rồi.)

Rõ ràng là bản thân y uống say mà đi đến cửa, bị cự tuyệt nhiều lần mà lại còn nhiều lần khiêu khích, kết quả hiện tại lại ghét bỏ mình như vậy. Phong Tín có chút thẹn quá hóa giận, ôm ném quần áo qua một bên, đem người đặt ở dưới thân, " Vừa rồi là ai một mực cầu ta nhanh lên? Là ai quấn lấy ta không chịu buông? Bây giờ ở đây giả bộ thanh cao sao? Ngươi còn muốn vì nam nhân ngươi thích kia giữ thân như ngọc sao? " Nói xong hướng phía dưới mò một chút, " Vừa rồi chỗ nào chưa từng chạm qua, chỗ nào chưa từng tìm đến chứ? Hiện tại giả bộ thanh cao có phải quá muộn không? "

Mộ Tình bị hắn trêu chọc đến không chịu nổi, nhưng lại không thể để lộ phản ứng, chỉ có thể cắn răng nghiêng mặt đi, lại bị Phong Tín xoay hàm kéo về đối diện hắn, " Thế nào? Thân thể thế nào không nói không cần?Ta thấy ngươi rất là thoải mái nha."

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Mộ Tình,  một bên an ủi phân thân của Mộ Tình trong tay, lại một bên kích thích nói, " Nam nhân ngươi thích kia thì như thế nào? Hắn có thể làm cho ngươi thoải mái như vậy sao? Hắn có thể đem ngươi hầu hạ đến mức khóc lóc hô ra tiếng sao? "

" A đúng rồi ta quên mất, hắn căn bản không thích ngươi."

Mộ Tình nghe nói như thế rốt cục nhịn không được mà rơi lệ, môi dưới đã bị y cắn ra máu cũng không chịu rên lên một tiếng, thân thể không biết làm sao phản ứng làm y nhịn không được mà cong người lên, lại bị Phong Tín đè trở lại giường, khoái cảm cùng nhục nhã xen lẫn phía dưới, nhịn không được mà mắng một tiếng, " Ngươi con mẹ nó muốn như thế nào?"

"Ngươi cầu ta, cầu ta làm ngươi." Phong Tín thầm nghĩ sẽ hung hăng giáo huấn cái người dưới thân bị đâm cũng không chịu thua này.

"Ngươi đừng mơ." Mộ Tình trả lời, " Ta chính là thích hắn, chính là nguyện ý để hắn làm, cũng chính là không muốn để ngươi chạm vào."

(Tui mà biết trước như này là hong xin dịch đồng nhân này đâu, Tình nhi tâm can bảo bối của tui huhu)

Phong Tín nhìn ánh mắt khiêu khích của người dưới thân, nhìn hắn mở miệng đều nhổ ra những lời lạnh như băng, liền cúi đầu ngăn chặn một mực kích thích môi y, đầu lưỡi bức tiến* trong miệng Mộ Tình, bắt y đáp lại mình, lại bị Mộ Tình cắn chảy máu mới ngẩng đầu.

(Bức tiến là áp bức tiến vào.)

Mộ Tình nhìn thấy máu ở khóe miệng của hắn trong nháy mắt ngây người, " Ngươi.."

Phong Tín bắt lấy cằm của y cực kỳ giận dữ nói, " Có gan ngươi mắng nữa đi, ngươi nói một câu về nam nhân kia, ta liền làm ngươi một lần..."

Mộ Tình thấy hắn không nói đạo lý mà tức giận vô cùng, " Ta dựa vào cái gì không thể nói, a...." Phong Tín tăng thêm lực đạo lên ngón tay an ủi phân thân của Mộ Tình, y nhất thời bị khoái cảm tấn công không cẩn thẩn rên rỉ một tiếng, lại cắn răng ngăn lại, " Ta thích nam nhân như vậy thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản cái gì? Nam Dương tướng quân đến chuyện này cũng muốn quản sao?"

"Ta chính là muốn quản thì sao?" Phong Tín nhìn y thoải mái không ít mà không chịu phát ra âm thanh bộ dạng không muốn chịu thua, càng tức giận " Một bên thích hắn còn một bên cùng nam nhân khác lên giường, sự yêu thích của Huyền Chân tướng quân bất quá cũng là vậy."

"Ngươi! Ưm... Không phải là..." Mộ Tình bị từng đợt sóng tấn công, từng đợt sóng khoái cảm đánh vào, lời nói đều không lưu loát, chậm chậm nói, " Không phải chỉ là... Ngủ một đêm... Ngươi đừng quá... Cho là chính mình quan trọng..."

"Đều là nam nhân.... Ta hà tất... Giả bộ đòi sống đòi chết..."

"Ra khỏi cái cửa này... Coi như hết thảy... Chưa từng xảy ra..."

Mộ Tình nói những câu này bộ dạng như muốn chối bỏ hết thảy quan hệ, càng giống thêm dầu vào lửa, Phong Tín động tác trên tay nhanh hơn, nhìn xem trong mắt Mộ Tình kiệt lực ngăn cản cũng không khống chế nổi xuân ý,  cảm nhận được thân thể Mộ Tình kéo căng, biết hắn nhanh đến, Phong Tín liền cúi đầu ngậm lấy một viên hồng hạt, tay trái cũng leo lên trước ngực Mộ Tình vuốt ve.

"Ta thao." Mộ Tình không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ tập kích, chỗ khoái cảm trên thân thể đồng loại bị đánh úp, khiến cho y thất thủ, phóng thích ngay trên tay Phong Tín.

Phong Tín đưa tay hướng dịch dinh dính của Mộ Tình vừa phóng thích, "Không phải ngươi chán ghét ta sao? Nhìn xem thân thể của ngươi lại rất thành thật nha, làm nhiều lần hơn nữa nói không chừng liền không thể rời xa ta."

Phong Tín một bên giễu cợt một bên cúi đầu tinh tế đưa lưỡi liếm vết đỏ mà lúc trước hắn lưu lại, " Chỗ nào cũng bị ta chạm mấy lần, còn sĩ diện cái gì, hừ."

Cao trào vừa mới qua, Mộ Tình không còn sức lực, đẩy hắn ra không nổi. Chỉ có thể mặc hắn hôn qua toàn thân, nhắm mắt thở gấp cũng không đáp lời. Phong Tín cảm thấy dưới bụng lại có chút khô nóng, tạm nghỉ nửa đêm hạ thân lại có chiều hướng ngẩng đầu.

Mộ Tình cảm thấy sau lưng bị một vật cứng chống đỡ lên, kịch liệt mà giãy giụa nâng chân lên muốn đạp Phong Tín, lại bị hắn bắt được mắt cá chân, rồi cúi xuống hôn lên cái chân nhỏ này của Mộ Tình, hướng y mỉm cười, rồi thô bạo ném y lên giường, bày ra tư thế quỳ sấp, cái tư thế này vô cùng khuất nhục, Mộ Tình oán hận mà nghĩ sẽ đấm Phong Tín, lại bị hắn trở tay bắt lấy trói lại,  mặt đặt lên gối.

Đột nhiên cảm giác bị áp truy xuất hiện khiến y kinh hoảng, nhưng bị giày vò lâu như vậy cơ thể cũng không còn nghe lời, Phong Tín nằm trên lưng y, ghé vào tai y thấp giọng dụ dỗ, "Ngươi ngoan một chút, làm tiếp một lần nữa, ta nhịn không được."

Mộ Tình bị cái lí do này làm khiếp sợ, "Nhịn không được thì tìm người ngươi thích đi, thả ta ra."

(Nói thì nói làm gì mà chơi chữ nữa, làm tra muốn chết mới ra.) 

Phong Tín mắt điếc tai ngơ, hôn xuống lưng y chuỗi nhưng nụ hôn làm y nhịn không được  mà mềm nhũn eo, Phong Tín đem ôm bụng Mộ Tình dán vào sát chính mình, "Nghe lời, liền làm một nữa, ta sẽ không làm ngươi đau."

Dứt lời liền kéo cao eo Mộ Tình mà đĩnh, Mộ Tình nhịn không được mà kêu rên là tiếng.

Mộ Tình chỉnh lại một chút xấu hổ, sau lưng từng trận kịch liệt va chạm làm y càng chịu không nổi, người sau lưng còn một mực nói bên tai y, " Một võ thần như ngươi, da sao lại trắng như vậy, sờ đến cũng rất thuận tay. "

"Ngươi con mẹ nó câm miệng cho ta." Mộ Tình bị chọc tức đế bốc khói, quay đầu mắng, "Không làm liền ra ngoài cho ta." Ai ngờ lại bị Phong Tín chế trụ hôn lên cằm, lời mắng người cũng tiêu tán trong lúc môi răng chạm nhau.

"Nhớ kỹ, lần đầu của ngươi, hay lần thứ hai, đều là của ta." Hôn môi xong, Phong Tín ghé vào tai y nói.

Phong Tín từng cái từng cái chỉ biết hết sức va chạm, không có yếu lĩnh* hay kỹ xảo, lại tập trung vào điểm mẫn cảm nhiều lần nghiền nát, Mộ Tình nhịn không được thấp giọng rên rỉ, không ngờ thanh âm như vậy lại thêm hưng phấn của Phong Tín, hạ thân va chạm càng thêm mãnh liệt.

(*yếu lĩnh là nội dung chính, chủ yếu, mấu chốt,... Ở đây nó có nghĩa là Phong Tín trong đầu không có suy nghĩ gì, không có mục tiêu xác định, cứ biết làm và làm...thứ lỗi cho một con ngu văn không biết đường giải thích.)

Đã thập phần mỏi mệt, tư thế nằm sấp lại khiến mỗi một cái vào đều cực sâu. Mộ Tình cảm thấy hai chân có chút phát run, cuối cùng chịu không nổi mà mở miệng xin tha, "Phong Tín... A... Ta... Ta thật sự không được... Chậm... Ngươi chậm chút..."

Phong Tín nghe được tên mình, ôm Mộ Tình chuyển tư thế khiến y nằm ở trên giường, cởi bỏ trói buộc trên tay y, kéo hai chân y đặt ở đầu vai, lại cái tư thế này mà tiếp tục dùng lực, Mộ Tình thật sự đã rất mệt mỏi, hai chân vô lực mà trợt xuống bả vai gác lại trên khuỷu tay Phong Tín, theo hạ thân từng cái va chạm đu đưa trên không trung, thỉnh thoảng bởi vì Phong Tín lại một lần nữa đỉnh khiến có chút nhạy cảm mà ngón chân co rút.

Quá nhiều khoái cảm khiến nước mắt y không khống chế được mà chảy ra, miệng cũng không cách nào khép kín, nước bọt chảy ra y cũng không rảnh quản, chỉ có thể theo Phong Tín trùng kích hoặc cao giọng rên hoặc thấp giọng khóc nức nở, y cảm thấy bộ dạng mình như vậy nhất định là thập phần dâm đãng, thế nhưng thân thể cùng nội tâm có cảm giác thỏa mãn khiến y không tiếp tục đẩy Phong Tín ra, chỉ có thể cùng hắn chìm trong bể dục vọng, hắn khiến cho mình cảm nhận được khoái cảm cùng khoái cảm.

Hạ thân lại lần nữa ngẩng đầu, nhưng lại bắn không ra cái gì nữa, Mộ Tình bị khoái cảm tra tấn mệt mỏi kiệt sức, người trước mặt vẫn đang còn cao hứng, đều là nam nhân như nhau nên biết rõ nếu như không cho hắn thỏa mãn hắn sẽ không dừng lại, chỉ có thể xoắn nhanh hậu huyệt mong hắn nhanh nhanh phóng thích. Phong Tín bị kẹp vĩ chuy tê rần, nhìn ra ý đồ của y, đem Mộ Tình ôm vào trong ngựcngực tốc độ đút vào cũng nhanh hơn, lại cúi đầu hôn lên hồng hạt trước ngực y.

Mộ Tình bị cắn vừa đau lại vừa ngứa, sau lưng vẫn động khiến nội tâm y trống không, quyết định nâng mặt Phong Tín hôn lên, hai người không ai nói lời nào, dường như so với hung ác bình thường mà dây dưa, hai tay Phong Tín nhiều lần ma sát sau lưng Mộ Tình, đem y hung hăng áp dưới chính mình, giống như mong hai người sẽ triệt để hòa làm một thể.

Phong Tín cảm thấy sau lưng hình như có dòng điện chạy qua, khoái cảm truyền lần lượt đến tứ chi của hắn, hạ thân đĩnh càng lúc càng nhanh, ngón chân Mộ Tình co rút lại, theo Phong Tín phóng thích ngửa đầu kêu ra tiếng, lối vào cũng phóng xuất ra chất lỏng trong trẻo, ôm chặt hắn lớn tiếng thở hổn hển, tùy ý để hắn hôn mình ở tai, cổ.

Đợi bình phục lại hoàn toàn, Phong Tín nhìn rõ ràng người trước mắt đã mệt đến không muốn nhúc nhích, mới bất tri bất giác kịp phản ứng rằng hắn đã không một lần để ý đến Mộ Tình có nguyện ý hay không mà lại làm càng, không dám nhìn sắc mặt của Mộ Tình, lúng túng mà mang vật trong người Mộ Tình rút ra, thay y đắp chăn liền khó khăn mà đi chuẩn bị nước tắm rửa.

Chuẩn bị xong hết thảy, Phong Tín mới dám trở lại giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, mới phát hiện chân Mộ Tình vì không khép lại được mà duy trì tư thế mở rộng, trong hậu huyệt vẫn còn hướng phía ngoài phun đầy trọc dịch.

Phong Tín nhìn thấy không nói lời nào, xoay người Mộ Tình đem người ôm lấy, nhẹ nhàng để vào trong thùng tắm, đem bàn tay nhập sau huyệt giúp y xử lý, nhìn Mộ Tình vì không khỏe mà nhăn lông mày, động tác của Phong Tín càng nhẹ, " Xin lỗi... Nếu như không không lấy ra ngươi sẽ bị bệnh..."

Mộ Tình dường như ngầm đồng ý với động tác của hắn, Phong Tín cẩn thận từng li từng tí giúp y xử lý, tấm đệm đã được thay mới, hắn ôm Mộ Tình đến trên giường đã sạch sẽ, dùng chăn quấn lại, sau đó liền không biết làm sao nữa, lại ngồi ở cạnh giường.

"Đưa y phục của ta cho ta." Câu đầu tiên của Mộ Tình sau khi tỉnh lại.

Tuy cảm thấy thân thế của hắn không tiện quay về Huyền Chân điện, nhưng Phong Tín không tiện ngăn cản, lúc chuẩn bị đưa quần áo mới phát hiện khi nãy nổi giận đã xé bỏ, trên đó còn dính nhiều vết bạch trọc.

"Cái kia..." Phong Tín dè dặt, " Bộ y phục này ta mới làm, như mặc đỡ đi..." Nói xong từ trong tủ lấy ra một bộ y phục mới đưa cho Mộ Tình.

Có thể thật sự đã không còn khí lực, Mộ Tình cảm thấy mình giơ tay thôi cũng rất khó khăn, cho nên Phong Tín giúp mình mặc quần áo cũng không ngăn cản, Phong Tín kiên nhẫn giúp y thay y phục xong nội y, quần, ngoại y, khi mặc mỗi một cái động tác cũng rất cẩn thận, tránh đi phía sau của y, rồi giúp y mặc vào áo choàng.

"Phiền ngươi đưa ta về Huyền Chân điện đi." Mộ Tình mở miệng lần nữa, " Trời sẽ nhanh sáng."

(Giờ mới biết một đêm của tụi nó bằng hai tuần của tui.)

"À, được."

Hai người một đường đều không nói gì.

Đợi sau khi đem Mộ Tình ôm vào trong Huyền Chân điện, đặt ở trên giường an bài tốt phía sau, Phong Tín suy tư thật lâu mới mở miệng, " Cái kia... Chuyện ngày hôm nay thực xin lỗi, ngươi muốn trả thù như thế nào cũng được, về phần người ngươi thích, ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng với người khác một câu, ngươi yên tâm."

Phong Tín quay đầu chuẩn bị đi, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp một câu, " Tối xấu chúng ta cũng là bằng hữu một thời, tối hôm qua thấy ngươi thương tâm như vậy nên ta muốn hỏi một câu. Ngươi đã thích hắn, sao lại không nói cho hắn biết?"

(Đcm nói rồi mà thằng đó ngu quá không nhận ra đó.)

Nói xong không dám nghe câu trả lời của Mộ Tình, liền quay đầu rời đi, trước khi đi vẫn không quên thay y tắt đèn đóng cửa.

Cho nên hắn không nhìn thấy người phía sau nhìn bóng lưng mình rời đi, vô thanh mở miệng nói, "Nhưng người kia chính là ngươi, ta phải làm cái gì bây giờ."

_________________________________
To be continue... Còn nha, chưa hết đóa mụi ngừi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro