34. [Sukuna x Itadori] Gọi Onii-chan đi
Gọi Onii-chan đi
[Tên gốc: 叫哥哥]
Tác giả: 他的沉与沦
Nguồn: https://zhongshimiao.lofter.com/post/30c46337_1cb81be54
Nếu bạn thích tác phẩm, đừng ngần ngại bình luận, thả tim thả like ủng hộ tác giả nhé 💓
Cp: Ryomen Sukuna x Itadori Yuuji
💥Lưu ý: (*)Thiết lập SukuIta là anh em ruột thịt. Có cha mẹ. Sukuna ở đây rất 'con người' - có nhiều cảm xúc từ một đứa trẻ đến khi trưởng thành, khác nhiều với Sukuna nguyên tác. Ooc, hãy cân nhắc trước khi đọc. (Nhưng cá nhân tôi rv cho mọi người nên đọc truyện này, thực sự rất hay - nếu mọi người chấp nhận phần 'con người' của Sukuna trong đây)
(*) Có thay đổi cách gọi về Sukuna và Itadori trong truyện. Hồi bé: 'Nó - em'. Lớn lên: 'Gã - cậu'
^ Song sinh hiện đại thiết lập, m-ộ-t-c-h-ú-t cực kì dương gian đại gia, dương gian đến nỗi đại gia tối nay đến đem tôi cắt thành miếng
^ Tư thiết mẹ là Itadori Yusei, ngụ ý "mỹ lệ sinh mệnh". Bởi vì Ita-chan nói đúng mẹ không có ấn tượng, tư tâm nghĩ tiếp tế tiểu hài
^ "Chúng ta trên thế gian ràng buộc sâu nhất, là người đối lẫn nhau nhất không thể thay thế "
°°°°°°°°°°°°°°°
Một, "Sai lầm phát sinh cùng sớm đã viết xuống thành văn(*)"
(*)Thành văn: bản gốc là 'phục bút' (伏笔), ý nói mọi sự đã xảy ra, bút viết ra giấy không thể sửa lại, chuyện đã xảy ra không thể quay trở lại.
Có một người đàn ông, hắn là một Chú thuật sư, cả ngày tiếp xúc đến chuyện sống chết cùng tranh đấu để hắn vô cùng khát vọng với gia đình bình thản ấm áp, thế là hắn che giấu thân phận, cùng một người phụ nữ bình thường kết đôi.
Về sau, vợ của hắn mang thai. Vừa khéo lúc biết tin tức là hắn vừa hoàn thành một nhiệm vụ, vui sướng làm cho u mê đầu não hắn, không kịp chờ đợi hắn thậm chí chưa kịp tiêu diệt tốt con đặc cấp nguyền hồn đang bị phong ấn kia liền nhanh chóng chạy về nhà, biến cố bởi vì chuyện này mà bắt đầu phát sinh --
Con nguyền hồn bị phong ấn ấy ngửi được mùi của hài nhi cuồng tính đại phát, vậy mà thoát ly khống chế của hắn, chui vào trong cơ thể của vợ hắn, công kích con của hắn. Tin tức tốt là vợ của hắn mang thai một đôi song bào thai nam, trong đó một đứa linh hồn dị thường hung tàn, nuốt chửng nguyền hồn bảo bọc người mẹ cùng với người anh em; Tin tức xấu là đứa trẻ nuốt chửng nguyền hồn khi sinh ra chính là một con quái vật chính cống, có được phảng phất vô cùng vô tận chú lực cùng thiên tính bạo ngược , mà người anh em của nó bởi vì dính công kích của nguyền hồn, sinh ra tật bệnh quấn thân.
Người đàn ông cho song bào thai người anh lớn đặt tên là Sukuna, em trai thì gọi Yuuji.
Cố sự liền bắt đầu từ đây.
Hai, "Đặt tên cho con là Yuuji, là hi vọng con có thể khoan thai mà sống, nhân từ yêu tất cả mọi người"
"Sukuna, chơi cùng em có được không?" Năm nay bốn tuổi Yuuji tính tình hiền lành ngoan ngoãn, lại bởi vì sinh ra người đã yếu, luôn là một bộ dạng tái nhợt khiến người thương yêu, người xung quanh bình thường cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của em. Đương nhiên, trong những người này không bao gồm Onii-chan của em, Sukuna.
"Mới không thích, nhãi ranh, ai muốn cùng mày đi chơi mấy trò giả lập gia đình ngây thơ." Sukuna tựa ở trên ghế sa lon, lười biếng ngáp một cái.
"Bé gái mới càng thích chơi giả lập gia đình đi, em có thể cùng Sukuna chơi xe đua." Bị từ chối cũng không tức giận, Yuuji tốt tính thương lượng với Onii-chan, trong đôi mắt to tất cả đều là chờ mong.
Nhãi con thật sự là phiền chết, Sukuna không nhịn được nhẹ chậc một tiếng, nhắm mắt lại phát động chú lực. Nó sinh ra đã có được cường đại chú lực, muốn dò xét tình trạng cơ thể của một người đương nhiên không mất bao nhiêu sức, Sukuna có thể rất rõ ràng nhìn đến, ở trong trái tim yếu ớt của Yuuji, một dấu chú ấn màu tím nương theo nhịp tim hô hấp giống như rung động, tản ra khí tức yêu dị.
Cho nên nói nhãi ranh này thật sự rất phiền phức, ngay cả bản thân sắp chết cũng không biết, còn ở đây đần độn muốn chơi trò chơi gì đó. Sukuna đem chú lực thu hồi lại, lại mở mắt, trước mắt Yuuji vẫn là mắt lom lom nhìn nó, một bộ dáng cầu xin.
Lấy năng lực của nó, loại trừ chú ấn cũng không phải là việc khó gì, nhưng chuyện một đứa ngu chết sống liên quan quái gì đến hắn chứ? Sukuna nghĩ như vậy, câu lên một cái ác liệt cười: "Lăn đi, cùng ngu xuẩn ở chung để cho tao cảm thấy không thoải mái."
Nghe được Onii-chan nói như vậy, Yuuji con mắt cơ hồ lập tức nổi lên nước mắt, em không rõ Onii-chan đối với mình chán ghét từ đâu mà đến, không hiểu bị chán ghét để em cảm thấy tổn thương. Nhỏ giọng khóc nức nở đưa tới sự chú ý của người mẹ, ở phòng bếp bận rộn Itadori Yusei vội vàng tắt lửa, ôm lấy đứa con nhỏ đang thút thít, vỗ lưng của em nhẹ dỗ: "Thế nào, bảo bối? Vừa mới còn rất tốt, làm sao đột nhiên khóc?"
Đứa con nhỏ chỉ là dùng sức mà đem mặt vùi vào trong hõm cổ của cô, kiệt lực ức chế nghẹn ngào, giọt lớn giọt nhỏ nước mắt làm ướt bả vai Itadori Yusei, cô càng phát ra đau lòng, thanh âm thả càng thêm nhu hòa: "Đến cùng làm sao rồi? Đến mẹ cũng không thể nói sao?"
Đứa nhỏ vẫn là không trả lời, đứa con lớn nằm trên ghế sa lon cười nhạo một tiếng, Itadori Yusei lập tức liền biết nguyên nhân dẫn đến Yuuji khóc. Cô cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Suku-chan, không thể bắt nạt em trai."
"Con đương nhiên sẽ không bắt nạt em trai, nhưng nó chỉ là côn trùng."
Lại bắt đầu. Đứa lớn kiểu gì cũng sẽ nói một ít thứ để nàng cảm thấy bất an, Itadori Yusei kinh ngạc nhìn Sukuna, Yuuji đột nhiên từ trong ngực cô tránh ra, nhanh đến mức như tiểu lão hổ, xông đi lên cho Onii-chan một quyền.
"Yuuji! Không cho phép đánh nhau với Onii-chan! Suku-chan, nhanh đi toilet, con chảy máu mũi!"
Cuối cùng là hai anh em ủ rũ cúi đầu bị mẹ dạy dỗ một trận, nghe đến một tuần tới đều không được ăn đồ ngọt dạng trừng phạt tàn khốc này, hai nhãi con ngây thơ mắt trần có thể thấy đã mất đi ánh sáng hi vọng.
Itadori Yusei quay người trở về phòng bếp, không yên tâm lại nhìn hai đứa bé, đứa lớn rõ ràng còn đang phụng phịu, nhưng cũng không kháng cự đứa nhỏ sờ tới sờ lui tổn thương trên mặt nó. Đứa nhỏ sờ đến tổn thương trên mặt Onii-chan bị mình đánh ra đến, nhìn lại muốn khóc.
Hai cái bảo bối của cô đều là những đứa trẻ rất tốt, bọn họ một nhà trải qua hạnh phúc sinh hoạt.
Itadori Yusei đem rau nhút(*) rót vào trong canh, màu xanh nhạt ở trong canh cuồn cuộn, cô không yên lòng múc ra một muôi nghĩ nếm thử hương vị, không cẩn thận bỏng đến ngón tay, đĩa nhỏ đựng canh rơi trên mặt đất nát bấy.
(*)Rau nhút(莼菜): Brasenia là một chi thực vật có hoa thuộc họ Cabombaceae, gồm một loài tồn tại, Brasenia schreberi. Chúng phân bố rộng ở Bắc Mỹ, Tây Ấn, miền bắc Nam Mỹ, miền đông châu Á, Úc, Tiểu lục địa Ấn Độ, vài phần của châu Phi. Brasenia là thực vật thủy sinh sống lâu năm với lá hình khiên, nổi trên mặt nước và có thân rễ
Hai đứa trẻ nghe đến thanh âm dụng cụ rơi nát đều lo lắng chạy tới, Sukuna đem em trai ngăn lại không cho em vào phòng bếp, bản thân hỗ trợ lấy ra công cụ quét dọn.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Nó hỏi, thanh tịnh trong mắt phản chiếu bóng dáng của cô.
Hai đứa trẻ của cô đều là những đứa bé ngoan.
Như vậy, đến cùng vì cái gì cô lại bất an?
Ba, "Sukuna - hàm nghĩa là, có ác quỷ ký sinh trong cơ thể không thể loại trừ."
Em trai song sinh khi sinh ra liền đã mang bệnh tim, bệnh này do chú ấn trên trái tim tạo thành, mà nó có được năng lực chữa khỏi cho em trai.
Những điều này Sukuna vẫn luôn biết, nhưng cũng không cho rằng bản thân có nghĩa vụ ra tay cứu em.
Dù sao Itadori Yuuji chỉ là đồ phế vật, mà rác rưởi không có tất yếu đi sinh tồn ở thế gian.
Ba tuổi Sukuna nhìn đứa em nhỏ còn đang ngủ, nghĩ như thế đến.
Dù cho tính tình có vô pháp vô thiên(*) đến thế nào, Sukuna cũng không thể không thừa nhận thật sự là nó cũng không có đánh mất trách nhiệm của một người anh cả, nó không kiên nhẫn chơi cùng Yuuji, bình thường nói chuyện với Yuuji cũng hầu như là lạnh nhạt. Coi như giống như là nó quyết định như thế, Yuuji cũng không e ngại nó mặt lạnh, liền xem như cố ý hù dọa em, cướp đi đồ ăn vặt đồ chơi của em, em cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sukuna, ngẩng lên gương mặt cùng Sukuna tương tự tới cực điểm, ánh mắt ngây thơ gọi nó là "Onii-chan".
(*)Vô pháp vô thiên (无法无天): chỉ người không biết sợ hãi không cố kị, đi làm xằng làm bậy
Chỉ cần Sukuna giải phóng chú lực liền có thể nhìn thấy chú ấn trên trái tim của Yuuji, theo Yuuji lớn lên, chú ấn cũng càng phát ra phách lối chiếm cứ ở trong trái tim đứa trẻ, ánh sáng và thời gian đều thịnh, từng chút từng chút thôn tính lấy lực sinh mệnh của em. Bởi vì mang một điểm không hiểu thấu thương hại, Sukuna ngôn ngữ đối em trai giới hạn ở lời nói, cái này tựa hồ khiến Yuuji tiến một bước khẳng định nó là người mạnh miệng mềm lòng, dính nó dính càng phát ra tích cực.
Thế là trải qua 4 năm Yuuji cả ngày gọi Onii-chan dài Onii-chan ngắn, chín tuổi Sukuna quyết định ra tay cứu vãn em trai ngu ngốc của nó.
"Bỏ đi, dù có ngu đi nữa, cũng tốt xấu gọi ta đây một tiếng Onii-chan."
Nhưng nó bẩm sinh sức mạnh chỉ có phá hỏng, kiểu "chữa trị" như này cùng nó không liên quan chút nào.
Cũng may cấp thấp nguyền rủa luôn luôn có thể bị nguyền rủa cấp cao hơn thôn phệ, không có xưng hô nào có thể thích hợp hơn "Nguyền Vương" cho nửa người nửa quỷ Sukuna.
Nó tạm thời dừng lại thời gian của em trai, lấy ra trái tim của em, một ngụm thôn phệ run lẩy bẩy chú ấn.
Khó khăn lắm đem trái tim nhét về cơ thể Yuuji, còn chưa kịp thu thập tàn cuộc, cửa liền mở ra.
Sớm về nhà Itadori Yusei còn mang theo bánh ngọt sô cô la cho bọn nhỏ, "Mẹ mua đồ ăn ngon đây, có mở hay không --"
"Tâm" nửa cái âm tiết bị hàm hồ nuốt xuống, sô cô la bánh ngọt rơi xuống đất, tản ra mùi thơm ngọt ngào, màu trắng bơ cùng màu đen sô cô la hỗn hợp thành một hình ảnh đầy hỗn độn.
Itadori Yusei cứng ở cửa, rõ ràng đang ở giữa hè, cô lại không cách nào ức chế bản thân bởi vì rét lạnh mà run rẩy.
Trong không khí là nồng đậm đến không cách nào coi nhẹ mùi máu tươi, người em trai song sinh từ trước đến nay rất yếu ngủ ở trên mặt thảm, trước ngực là từng mảng lớn vết máu, chỉ là ra đời sớm hơn hai phút người anh tay đầy máu, một mặt hờ hững nhìn mẹ của mình.
Để một người mẹ yêu thương con cái nhìn đến cảnh tượng tình huống như thế này mà y nguyên bảo trì tâm bình khí hòa là không thể nào, cho nên Sukuna không nói gì, tùy ý Itadori Yusei xông lên đẩy nó ra, ôm lấy Yuuji rời khỏi nhà.
Từ sau ngày đó, Sukuna lại không có cơ hội nhìn thấy em trai song sinh mà nó tự tay cứu trở về.
Nó không phải là không thử qua đi gặp Yuuji. Nó đã từng vụng trộm đi ra ngoài, thuận theo chú lực còn vương trên thân em trai tìm đến nhà mới của mẹ, muốn tận mắt xác nhận trạng thái của em trai, mặc dù nó biết bằng năng lực của nó không thể phạm sai lầm.
Nhưng nó vẫn là muốn nhìn một chút.
Ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, cũng vẫn là bị Itadori Yusei phát hiện, bình hoa sứ hung hăng nện ở thái dương, Sukuna hít sâu một hơi, nghiêng đầu che vết thương, kiệt lực kềm chế trong lòng cuồn cuộn sát ý.
Itadori Yusei ánh mắt do dự một chút, lại kiên định: "Cút ra ngoài, cách Yuuji càng xa càng tốt, ngươi cái quái vật này."
Quái vật.
Thân sinh người mẹ cho nó một cái tên thân mật.
Nó cũng sẽ không biết chăm sóc đứa nhỏ, người đàn bà này không chỉ là mẹ thân sinh của nó, vẫn là người chăm sóc Yuuji, cho nên không thể giết chết cô.
Giống như là tìm được cái cớ hợp lý, Sukuna quay người rời đi.
Thân thể cường đại năng lực tự lành đã khiến vết thương tốt lắm rồi, khá là phiền toái chính là những vết máu dinh dính ở trên mặt. Sukuna đứng ở ngã tư đường phố, bỗng nhiên cảm giác được bản thân không chỗ có thể đi.
Không có mẹ cùng em trai, tòa nhà lạnh như băng kia đã không đủ để gọi là「Nhà」 . Do dự nửa ngày, nó dựa theo lời trước kia mẹ đã dạy, quay người hướng bệnh viện đi đến.
Sukuna một người đi bệnh viện xử lý vết thương, bởi vì tuổi quá nhỏ, bệnh viện liên hệ người giám hộ của nó, Sukuna lúc này mới có thể nhìn thấy người cha đã lâu không trở về nhà.
"Sukuna của chúng ta, kỳ thật đã làm được rất khá." Người đàn ông cao lớn thanh âm tràn ngập đắng chát, đưa tay muốn sờ tóc của con trai, lại bị cấp tốc né tránh.
Tay của hắn đành phải dừng ở giữa không trung.
A, hắn ta đang tự trách. Sukuna nhìn chằm chằm cha của mình, mặt không thay đổi phân tích.
Bởi vì nhất thời sơ ý chủ quan, để nguyền hồn thương tổn đến người vợ còn đang trong thời gian mang thai, dẫn đến con cả như bây giờ biến thành quái vật không phải người không phải quỷ, con quái vật này còn gây hại đến một đứa con khác, dẫn đến gia đình mà hắn một mực khát vọng vỡ vụn. Những điều này đều để hắn thống khổ, càng làm cho hắn thống khổ chính là kẻ cầm đầu tạo thành hết thảy là chính hắn, bồi hồi dưới đáy lòng cừu hận cùng bi thương không cách nào phát tiết, sớm muộn sẽ hủy hoại hắn.
Vậy ta thì sao?
Vậy ta thì sao!
Sukuna nghĩ chất vấn gã đàn ông này, cha của nó, tại sao muốn giữ nó lại, để nó sống sót, vì cái gì biết nó bị nguyền rủa xâm nhiễm một khắc đó không đem nó giết chết?
Vì cái gì nó sinh ra chính là quái vật nửa người nửa quỷ? Vì cái gì không thể là một người hoàn chỉnh, hoặc là một con nguyền hồn hoàn chỉnh? Tại sao muốn để nó lấy được hết thảy sau đó lại mất đi?
Tại sao là nó phải gánh cái bất hạnh của cha nó? Dựa vào cái gì là nó phải gánh cái bất hạnh của cha?
Sukuna cực kỳ giận dữ, nó muốn đem những lời nói giống như nọc độc này mà ném lên người đàn ông, để cho hắn ta cũng cảm giác được thống khổ giống như mình. Nhưng nó nhìn cha, cuối cùng vẫn là không nói chuyện.
Người cha trong ấn tượng không gì làm không được của nó, vậy mà co quắp ở trên ghế ngồi bệnh viện, vô thanh vô tức thút thít, bi thương lại không thể làm gì vì nó mất đi đồ vật mà khóc.
Nó bất lực đối với cha dạng này lại làm cái gì, không quan trọng nó thả hay là không thả đi mất cái cọng rơm cuối cùng, người đàn ông này sớm muộn sẽ sụp đổ, ngoài ý liệu là, nó cũng không muốn nhìn thấy một màn kia.
"Chậc, vô năng." Sukuna vòng qua hắn, mở cửa phòng ra, đưa lưng về phía cha. "Ta luôn ở nơi này đợi, đang cho rằng ông sẽ có chút tác dụng, có thể để cho ta gặp được Yuuji, thật là làm cho ta thất vọng."
Ngày hôm đó, Sukuna cũng rời khỏi nhà.
Ở ngôi nhà, luôn luôn phiêu tán ấm áp hương khí, có một đôi cha mẹ hiền dịu, còn có em trai ngày ngày gọi "Onii-chan".
Cũng cùng một ngày, Sukuna thấy được nước mắt của cha, cũng lần đầu tiên trong đời nếm đến mùi vị của nước mắt.
Nếu có thể cả một đời không biết, vậy thì sẽ tốt bao nhiêu.
Bốn, "Muốn gặp anh, hiện tại liền muốn nhìn thấy anh.
Rất khó tưởng tượng làm mẹ sẽ đi sợ hãi con của mình.
Nhưng sau sự kiện phát sinh kia, Itadori Yusei như là tránh né ác quỷ dắt theo Yuuji rời khỏi nhà, cho Yuuji đổi họ, tên em bây giờ là Itadori Yuuji.
Bởi vậy rõ ràng là song sinh, lại là Sukuna và Itadori Yuuji.
Lúc mới ra đời Itadori Yuuji dính lấy ảnh hưởng của nguyền hồn, trời sinh rất yếu, dù cho đi bệnh viện cũng kiểm tra không ra cái gì. Cũng may em từ trước đến nay là đứa trẻ lạc quan, có hạn chế hành động cũng không cách nào ngăn cản em thu hoạch lấy vui vẻ, em ở trong sân làm vườn hoa cỏ, đem sữa bò của mình tặng cho mèo hoang đang mang thai, nằm ở trên ghế xích đu, đếm đếm số cành lá rậm rạp.
Càng nhiều thời gian là đuổi theo sau Sukuna, không ngừng kêu "Onii-chan" "Onii-chan".
Itadori Yuuji kỳ thật cái gì cũng không nghĩ, em không giống Sukuna mạnh như thế lại trưởng thành sớm, chỉ là một đứa bé mà thôi. Sở dĩ không để ý lãnh đạm kiên trì gọi Sukuna là Onii-chan, là bởi vì Sukuna vốn chính là anh trai của em. Sukuna lại cùng em dáng dấp giống nhau như đúc, lại thế nào tận lực làm ra một bộ dáng hung ác, bản tính lớn em cũng sẽ không đi sợ hãi chính mặt của mình.
Mặc dù Sukuna thỉnh thoảng sẽ đánh nhau với em, nhưng em cũng không phải không có đánh trả lại, cuối cùng thua cũng chỉ do tài nghệ không bằng người ta mà thôi. Huống hồ Sukuna kiểu gì sau khi bị mẹ dạy bảo chủ động đứng ra gánh chịu trách nhiệm, một người cam chịu trừng phạt không cho phép ăn bánh ngọt.
Tuy nhiên cũng sẽ không từ chối em chia sẻ bánh ngọt, sẽ còn một bên ăn một bên thối mặt ồn ào "Đây vốn chính là đồ của bản đại gia" làm người ta ghét.
Cho nên Yuuji một mực không sinh ra cảm xúc xấu gì với Sukuna, thẳng đến ngày đó.
Em còn không thể động đậy bị mẹ run rẩy ôm đến bệnh viện, rời nhà, cuối cùng rời đi toà thành thị em và Sukuna cùng nhau lớn lên. Em không biết Onii-chan đối với mình làm cái gì, nhưng em có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của mình dần dần dễ dàng hơn, nguyên nhân chính là như thế, Yuuji trong đầu một lần sinh ra oán hận với Sukuna: Vì cái gì anh không hề làm gì? Vì cái gì anh ngay một lời biện giải cũng không nói ra?
Vẫn là nói, một mực coi em là ngu xuẩn nhìn anh, kỳ thật rất cao hứng rốt cục có thể tránh được em.
Mặc kệ anh là thế nào nghĩ, Sukuna.
Itadori Yuuji dưới đáy lòng âm thầm thề, em sẽ trở lại, chờ em.
Itadori Yuuji đã từng thử cùng mẹ giải thích, lại bị mẹ ngăn lại.
Itadori Yusei vuốt ve đầu của con trai, ôn nhu nói: "Con không có Onii-chan, bảo bối, mẹ chỉ có một đứa bé là con."
"Thế nhưng mà!" Thế nhưng là chúng con rõ ràng là song sinh, con rõ ràng có một người là Sukuna Onii-chan, Itadori Yuuji giữ chặt tạp dề của mẹ, gấp đến độ kém chút rơi nước mắt, thế nhưng nhanh hơn em rớt xuống chính là nước mắt của mẹ.
Em bị mẹ ôm vào trong ngực, cơ hồ bị ép đến không thở nổi, hương vị dễ ngửi của mẹ bao vây lấy em, trói buộc em, đem em kết thành một cái kén.
"Yuuji, nghe lời, mẹ đã mất đi...... Mẹ không thể không còn con."
Mẹ đã mất đi cái gì? Con của mẹ ngay ở bên cạnh mẹ, ngay ở trong ngực mẹ, chỉ cần mẹ cũng chịu ôm một đứa con khác, mặc kệ là sinh hoạt của mẹ hay là của con đều sẽ trở lại như lúc ban đầu. Hạnh phúc dễ như trở bàn tay, mẹ đến tột cùng đang vì cái gì mất đi mà bi thương?
Yuuji ngoan ngoãn tựa trong ngực mẹ, nghe mẹ ở bên tai thì thào nói lấy một chút vỡ vụn lời nói, em đem những tiếng khóc nức nở một lần nữa ở trong đầu hợp lại cùng một chỗ, rốt cuộc hiểu rõ Itadori Yusei đang sợ hãi cái gì.
Có lẽ là bởi vì Sukuna ra tay tổn thương con của mình, có lẽ là ra ngoài trực giác của mẹ, lại có lẽ là bởi vì trong thiên tính đối với nguy hiểm sợ hãi, cô bén nhạy phát giác ra được trong thân thể Sukuna chí ít có một nửa linh hồn không bắt nguồn từ huyết mạch của mình.
Tóm lại vô luận như thế nào, Itadori Yusei đem Sukuna đuổi khỏi thế giới của Yuuji.
Hiện tại, cô đem tín hiệu này truyền lại cho Itadori Yuuji, khẩn cầu hướng đứa con đưa ra thứ tên là "trói buộc" gông xiềng.
Thế là Itadori Yuuji vào một ngày này đã biết, ở trong đáy lòng mẹ, đã đem Sukuna triệt để từ bỏ.
Trong không khí là hoa quả tươi mát, gió cùng nước đường ngọt ngào -- Itadori Yusei lại không chịu mua những thứ có quan hệ đến bơ và sô cô la về nhà, cô không nguyện ý đụng vào bất luận cái gì có thể làm cho cô nhớ tới ngày đó.
Itadori Yuuji ngửi đến hương vị lúc trước mình thích, như muốn buồn nôn. Xuyên thấu qua khe hở cánh tay mẹ, em nhìn thấy ánh nắng từ cửa sổ tiến vào trong phòng, đem lưu động tro bụi chiếu lên rõ ràng.
"Vâng, con đã biết, mẹ." Itadori Yuuji nghe được bản thân trả lời như vậy, em không chút giãy giụa tiếp nhận Itadori Yusei đối với em "trói buộc", thuận theo cực kỳ. Em có thể cảm thấy mẹ rõ ràng trầm tĩnh lại, chí ít bờ vai của em không còn bị tóm đến đau đớn.
Thế này cũng tốt, thế này chí ít...... Có người có thể hạnh phúc.
Thế nhưng mà Itadori Yuuji phát hiện bản thân chưa từng từ bỏ thực sự muốn gặp được Sukuna, muốn nghe được thanh âm của nó, muốn tựa ở bên cạnh nó, trao đổi một cái ôm.
Rất muốn gặp anh, rất muốn hiện tại liền gặp được anh. Itadori Yuuji ở trong lòng, một lần lại một lần lập lại.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Itadori Yuuji phát hiện bản thân rốt cuộc nếm không đến bất luận cái gì vị ngọt. Khi em vứt bỏ người nào đó, người kia cũng tương ứng từ trên người em lấy đi một chút thứ làm kỷ niệm, ép buộc em dù cho không cách nào tận mắt thấy, cũng như cũ vào nửa đêm tỉnh mộng nhớ tới.
Năm, "Khống chế ở trong phạm vi nhất định thống khổ là có thể chịu đựng, dù cho nó không có chút nào ngừng lại"
Không có ai làm sai, ai ai cũng đều làm sai.
Không có ai có quyền đi trách cứ ai, không ai có thể tránh được trách cứ.
Bọn họ cuối cùng phải nhận lấy tự mình thực hiện trừng phạt, không có người nào có thể được miễn trừ.
Sukuna yên lặng tiếp nhận đề cử của cha, đến Chú thuật cao chuyên đi học.
Yuuji nghe theo an bài của mẹ, chuyển trường đến phổ thông cao trung ở Sendai.
Một người đều có thể tiếp nhận kết cục, không có rất tốt, nhưng cũng sẽ không đến mức không ổn.
Sáu, "Bởi vì muốn đi gặp em"
Nếu như không phải phía trên có mệnh lệnh, Ijichi bị đánh chết cũng sẽ không tới gần Sukuna một bước.
Dù sao vị này cao chuyên "Thiên tài có vấn đề" là có tiếng khó gần, cha là đặc cấp Chú thuật sư đại danh đỉnh đỉnh, bản thân người kia cũng có được thực lực kinh khủng vừa ra đời liền xé nát đặc cấp chú linh, tiến vào cao chuyên không đến hai năm liền trở thành cấp một Chú thuật sư -- Là thiên tài đồng thời cũng là tên điên, Sukuna đã từng làm ra qua bởi vì "Không quen nhìn tên cộng tác cùng nhau làm nhiệm vụ, sau khi xử lý nguyền hồn thuận tiện cũng đánh cộng tác vào bệnh viện" loại tính chất ác liệt này, vì thế vinh dự lấy được trừng phạt một tháng cấm đoán. Ai mà ngờ vị đại gia này ngay cả một tháng đều nhịn không được, cùng ngày nhận được chỉ thị trừng phạt liền đi đạp hỏng cánh cửa phòng cao chuyên pháp vụ, đem pháp vụ nhân viên ra chỉ thị trừng phạt gã đánh cho một trận, giẫm lên cái bàn pháp vụ, hung tợn uy hiếp nói: "Nếu là cao chuyên để cho ta không hài lòng, bản đại gia liền đổi nghề đi làm Nguyền rủa sư, quay về đem địa phương quỷ quái này nổ tung. Hiểu?"
Lúc ấy sửng sốt không ai dám đứng ra ngăn cản gã, tùy ý gã vứt ra độc ác lời nói xong nghênh ngang rời đi.
Từ đó, "Thiên tài có vấn đề" Sukuna một trận thành danh.
Bởi vậy khi nhận nhiệm vụ bản thân trở thành người giám sát thông tri lần hành động tiếp theo của Sukuna, Ijichi đặc biệt dậy thật sớm đến ngân hàng làm công chứng di chúc, đem hậu sự của bản thân an bài thỏa đáng, anh mới lấy dũng khí tiến đến nơi ở của Sukuna.
Ijichi còn tưởng rằng theo tính cánh Sukuna đại gia sẽ trước cho anh đến cái ra oai phủ đầu, không nghĩ tới Sukuna rất sung sướng để anh vào cửa, tuy nhiên ngữ khí vẫn là nhất quán mang theo ý uy hiếp: "Đổi giày lại đi vào, dám làm bẩn sàn nhà --"
Ijichi rùng mình một cái, không dám nghĩ lại ẩn chứa nội dung thiếu niên kéo dài âm điệu, kinh sợ đổi giày, vẫn không quên để cửa lưu lại khe hở, thuận tiện chờ một lúc nữa anh có bị đánh thì có sức lực tự mình leo ra đi chết ở bên ngoài.
Ijichi một bên ở trong lòng tính toán đường chạy trốn, một bên cẩn thận mở miệng: "Sukuna-kun, nhiệm vụ lần này là giải quyết......"
"Không đi." Luôn luôn bị chê là tính cách ác liệt tóc hồng thiếu niên rất phí sức đè xuống chú văn hiện ở trần trụi trên da - do chú lực quá thịnh mà hiển lộ, cởi đồng phục cao chuyên, uể oải mở miệng: "Bảo ngươi đi vào là có chuyện khác, ngươi nếu nhắc lại những chuyện mất hứng kia, ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ. Hiện tại ngẩng đầu, nói cho ta, mặc đồ này thế nào?"
Ijichi chỉ cảm thấy bản thân hôm nay có thể sẽ đem cả một đời than thở đều than xong, nhưng vẫn là đàng hoàng ngẩng đầu nhìn một chút, cái nhìn này, để anh có chút ngây ngốc.
Cái này không thể trách anh, thật sự là bởi vì Sukuna bộ dáng bây giờ cùng bộ dáng quái đản ngày thường quá mức khác biệt. Mặc dù vẫn là một đầu tạp nhạp tóc hồng, nhưng một gương mặt thiếu niên sạch sẽ, vóc dáng lại cao, thân thể thẳng tắp rắn chắc, một đôi sắc màu ấm đôi mắt khó được không mang theo nửa điểm lệ khí, nhìn hoàn toàn chính là phổ thông học sinh cấp ba. Nói cứng có chỗ nào khác biệt, đơn giản chính là càng đẹp trai hơn, sửa đổi tóc một chút.
Ijichi lúc này mới hoảng hốt nhớ tới, vô luận bên ngoài như thế nào đánh giá Sukuna, gã cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.
Mà nhiệm vụ hôm nay của anh, là đưa một đứa bé đi chiến đấu, đi dính thương chảy máu. Không chỉ là hôm nay, chỉ cần anh vẫn là người giám sát nhiệm vụ, anh liền sẽ vô số lần kinh lịch chuyện này. Lần nhận biết này một mực thật sâu khắc ở trong đầu của anh, ngày bình thường anh chưa từng tận lực suy nghĩ, dưới mắt không cách nào né tránh ý nghĩ này. Ijichi không cách nào khống chế tâm mềm đi.
Bỏ đi, đem nhiệm vụ này nhờ người khác vậy, Sukuna vào cao chuyên đến nay chưa từng có xin qua nghỉ ngơi, coi như là buông lỏng.
Như thế quyết định chủ ý, Ijichi cũng không còn câu nệ như vậy, quyết định hôm nay mặc cho Sukuna an bài, anh chỉ cần cần cù làm tài xế chăm chỉ liền tốt.
"Hửm? Làm sao không trả lời? Rất khó coi sao?"
"Không có không có." Ijichi lắc đầu, "Sukuna-kun cách ăn mặc này rất ngầu rất đẹp trai."
"Có phải không?" Sukuna soi gương ý đồ chỉnh lại rối bời tóc, "Nếu tên nhóc kia cũng là cảm thấy như vậy liền tốt."
Ijichi biết "Tên nhóc kia" trong miệng Sukuna là ai, hoặc là nói, toàn bộ Chú thuật cao chuyên không ai không biết "Tên nhóc kia" là ai.
Itadori Yuuji, em trai song sinh của Sukuna, cha mẹ sau khi ly dị liền theo họ mẹ, là vảy ngược của Sukuna không thể đụng vào. Ngay từ đầu mọi người cũng không biết có nhân vật như thế tồn tại, là vào một lần nào đó trong lần vây quét một cái Nguyền rủa sư không sạch sẽ khu vực cả nhà Sukuna, trực tiếp chọc giận Sukuna. Giận tới cực điểm trên mặt thiếu niên ngược lại treo cười, chân đạp đầu Nguyền rủa sư, một tấc một tấc đem thứ đấy ép vào trong đất.
"Ta như thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu như ngươi khiến cho tiểu quỷ thích khóc kia của nhà ta phải chịu ủy khuất, ta liền róc xương lóc thịt ngươi.
Trừ chuyện đó ra, Sukuna sẽ còn cách một đoạn thời gian rời đi cao chuyên đi gặp em trai, vì không muốn hù đến em trai là người bình thường, sẽ tận lực làm ngụy trang.
Từ sau danh hiệu "Thiên tài có vấn đề", Sukuna lại có xưng hào mới: "Ryomen Sukuna"(*), chỉ đến một mặt gã không có chút nào nhân tính cuồng chiến đấu, lại có một mặt tri kỷ anh trai. Bất quá loại chuyện này đối phương cũng không cho là đúng.
(*)Cấp tốc học tập: 'Ryomen Sukuna' đọc theo Hán Việt là 'Lưỡng Diện Túc Na'. Mà Lưỡng có nghĩa là hai, Diện là mặt
Ijichi nghĩ, trách không được hôm nay Sukuna sẽ chú trọng cách ăn mặc, hai anh em khó gặp, gã nhất định rất chờ mong đi.
Sukuna-kun là một đứa trẻ tốt. Ijichi vui mừng cùng Sukuna đáp lời: "Cao chuyên nhiệm vụ nhiều, không có khả năng để cậu cùng em trai thường xuyên gặp mặt, các cậu nhất định rất nhớ đối phương đi?"
"Hử?" Sukuna một mặt mê hoặc, "Chúng ta ba bốn ngày liền gặp một lần, lão tử nhìn xem gương mặt kia của nó đều nhanh nhìn phát nôn, nhớ nhung cái rắm."
Ijichi kém chút không có kịp phản ứng xông qua đèn đỏ, kịp thời đạp xuống phanh, run run rẩy rẩy mở miệng: "Thế nhưng Sukuna-kun ngoại trừ đi làm nhiệm vụ chưa từng có xin nghỉ ngơi."
"Ai quy định nghĩ nghỉ ngơi liền nhất định phải xin, ta muốn làm gì liền làm cái đó, ai quản được ta?"
Ijichi bắt đầu đau lòng bản thân vì đổi nhiệm vụ mất đi một bình thượng hạng rượu đỏ.
Lái xe đưa Sukuna đến nơi, Ijichi liền một mặt đau dạ dày rời đi. Sukuna đi đến phòng ăn hẹn gặp, trong góc tìm được quen thuộc tóc hồng.
"Lần này anh đến muộn." Cùng gã dáng dấp giống nhau như đúc nhãi con đã chọn xong bữa ăn, cắn cái nĩa phàn nàn nói. Sukuna kéo ra cái ghế ngồi xuống, không có gì bất ngờ xảy ra lại thấy được hơn phân nửa bàn đều là đồ ngọt.
"Mày là thân thể chạy bằng đường hoá học sao? Thích ăn ngọt như thế." Sukuna vẩy một cái lông mày, đạt được một câu phản bác "Anh quản em", gã cũng không giận, phối hợp đem phần đĩa trống không chồng đến phía bên mình, lại đem bánh ngọt chuyển đến gần Itadori Yuuji.
"Em bình thường cũng không phải thích ăn ngọt như thế." Itadori Yuuji lấp miệng đầy bánh ngọt, nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Ở bên cạnh anh cứ muốn ăn như thế, anh khiến mày cảm thấy khổ?" Sukuna không có hảo ý nói, Itadori Yuuji nộ trừng một chút người anh trai nói như vậy, quay đầu lại gọi thêm một đợt món điểm tâm ngọt.
Anh không có để cho em cảm thấy khổ, cậu tức giận hướng trong miệng nhét, chỉ là khi em ở bên cạnh anh mới có thể nếm đến vị ngọt, mà em lại vừa lúc rất lâu không có hưởng qua ngọt, đã nhanh quên ngọt là loại mùi vị gì.
Càng nghĩ càng sinh khí, Itadori Yuuji đào lấy một thìa mù tạc, hung tợn nhét vào trong miệng Sukuna, hài lòng nhìn thấy Sukuna khạc đến thở không ra hơi.
Em để anh lại nói lung tung ~
"Oa, nhãi ranh mày muốn chết sao?"
"Không chỉ có như thế, cơm hôm nay anh tính tiền."
"...... Được a, tiền đồ."
Hai người ăn cơm xong, Sukuna như thường lệ dẫn theo em trai không coi ai ra gì tiến đến sân huấn luyện cao chuyên, đè em trai đánh một trận, còn làm màu nói kỳ danh đây là "Tiêu cơm sau bữa ăn".
"Tiểu tử mày không được rồi, dễ dàng như thế liền bị đánh gục, em trai của Sukuna ta sao có thể chênh lệch, mày còn phải thêm chút sức, biết không đấy?"
Itadori Yuuji đẩy ra cái bàn tay làm loạn của anh trai, nằm trên mặt đất thở, biện pháp đối phó Sukuna tốt nhất chính là không đi phản ứng gã, nếu không gã sẽ chỉ càng quá phận.
Thấy cậu thực sự mệt mỏi, Sukuna cũng không lên tiếng nữa, trong lúc nhất thời, to như vậy trong sân huấn luyện chỉ có hai người tiếng hít thở.
Sukuna là không yên lòng về Itadori Yuuji, em trai trời sinh có thiên phú chiến đấu, sau khi chữa khỏi cậu lại có thể cùng mình cùng hưởng chú lực, không có điểm năng lực tự vệ, không thể nghi ngờ chính là cái bia sống bị nguyền hồn công kích. Gã cũng không nguyện ý để Yuuji vào Chú thuật cao chuyên, mặc dù có thể ngày ngày ở dưới mí mắt mình, nhưng khó tránh khỏi làm nhiệm vụ xảy ra thụ thương.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, dứt khoát chính gã dạy là được. Thế là cách ba bốn ngày, hai người liền sẽ gặp mặt, trước cùng nhau ăn bữa cơm, lại bắt đầu huấn luyện.
Vì cái gì Itadori Yuuji rõ ràng có một bộ tốt thân thể, lại không chịu tham gia bất luận câu lạc bộ vận động gì, nhất định phải trước năm giờ về nhà; Vì cái gì Sukuna cách một đoạn thời gian liền sẽ không thấy tăm hơi, đào sâu ba thước cũng tìm không thấy gã. Hai đại bí ẩn chưa có lời đáp giải quyết dễ dàng.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sukuna như thường lệ đưa em trai về nhà. Rời nhà còn cách một đoạn đường, gã sẽ cùng em trai tạm biệt về cao chuyên, loại cuộc sống này hai người kéo dài có chừng hơn một năm, chưa từng bị phát hiện qua.
Cái kỷ lục này vào hôm nay bị đánh vỡ.
Itadori Yusei cùng hai người thiếu niên đối mặt, hít sâu một hơi, đem Itadori Yuuji kéo đến phía sau mình, hướng Sukuna thấp giọng nói: "Cút đi."
Rõ ràng đều là con của bà, Sukuna hờ hững nghĩ, thờ ơ nhún nhún vai, xoay người rời đi.
"Đúng rồi," giống như là nhớ tới chuyện gì, gã lại quay đầu cùng đần độn em trai vẫy tay từ biệt.
"Hôm nay anh liền đi trước, nhãi ranh, lần sau gặp lại, nhớ kỹ phải gọi anh là Onii-chan."
Itadori Yuuji con mắt vụt lộ ra, ngạc nhiên biên độ nhỏ hướng gã gật đầu, nụ cười xán lạn.
Cái nụ cười này còn không tính quá khó nhìn, Sukuna khó được cong lên khóe miệng.
Itadori Yusei đem con mình giấu ở sau lưng, hướng về phía Sukuna bóng lưng hô: "Không có, không có lần tiếp theo, ta không cho phép."
Bảy, "Con không nguyện ý"
Trên đường về nhà, Itadori Yusei một mực rất trầm mặc.
Itadori Yuuji thỉnh thoảng dò xét một chút sắc mặt của mẹ, cảm thấy lo lắng bất an.
"Yuuji, có phải là mặc kệ mẹ nói cái gì, con cũng không nguyện ý cùng người kia đoạn tuyệt lui tới?"
Itadori Yuuji cắn môi, lại là một lựa chọn, buộc cậu ở giữa mẹ và anh trai làm ra lựa chọn. Lần trước lựa chọn để cậu bị ép chẳng quan tâm đến Sukuna nhiều năm, lần này cậu không nguyện ý lại làm ra lựa chọn giống vậy.
"Con không nguyện ý, mẹ." Itadori Yuuji cuối cùng vẫn lựa chọn tuân theo nội tâm của mình, cậu mong mỏi, qua nhiều năm như vậy, mẹ có thể buông xuống thành kiến của bản thân.
Itadori Yusei không tiếp tục cái đề tài này. Về đến nhà, cô giống thường ngày để Itadori Yuuji đi tắm trước, từ trong tủ lạnh mang ra nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Itadori Yuuji không có phát giác có cái gì không đúng, chỉ có thể hết sức hướng phương hướng tốt nghĩ, cũng khó nói có lẽ mẹ đã tha thứ anh trai. Cậu còn không có thức tỉnh chú lực, Sukuna một mực không có đem cậu hướng Chú thuật sư phương hướng bồi dưỡng, ngày thường huấn luyện cũng là lấy thể thuật làm chủ. Nếu không cậu nhất định sẽ nhìn thấy, trên bụng Itadori Yusei tâm tình tiêu cực đã nồng đậm đến tràn ra ngoài.
Nồng đậm đến có thể hóa thành thực chất tâm tình tiêu cực, sẽ dẫn tới cái gì, không cần nói cũng biết.
Tám, "Chúng ta quãng đời còn lại từ giờ phút này bắt đầu"
Đêm khuya, Sukuna nhận được Itadori Yuuji điện thoại, mang theo điểm bực bội rời giường kết nối: "Này?"
"Sukuna, anh mau tới, có chú linh...... Em khống chế không nổi, anh mau tới đi." Điện thoại bên kia Yuuji thanh âm lo lắng, Sukuna tỉnh hồn thần sắc run lên, túm lấy áo khoác, từ ban công nhảy xuống.
Chính gã dạy em trai, tự nhiên biết em trai có bao nhiêu sức lực, cấp một chú linh Yuuji tuyệt đối không có khả năng không cách nào khống chế, trừ phi...... Sukuna ngửi ngửi loáng thoáng khí của chú linh, sắc mặt đại biến.
Trừ phi là xuất hiện đặc cấp chú linh, mà lại là ba cái đặc cấp. Đừng nói Yuuji, loại tình huống này ngay cả Sukuna đều sẽ cảm thấy khó giải quyết. Thân thể của gã có một nửa thuộc về nguyền hồn, vì không bị triệt để đồng hóa, gã một mực cẩn thận từng li từng tí khống chế chú lực tăng trưởng, bình thường dựa vào chú văn toàn bộ không gián đoạn tiêu hao chú lực, thể thuật huấn luyện cũng duy trì ở trong phạm vi nhất định. Cố gắng của gã để gã bình an vô sự sống đến bây giờ, cũng chính vì vậy, thực lực của gã sẽ không thái quá nghịch thiên.
Đối phó một con đặc cấp có thể, đối phó hai con cũng miễn cưỡng, đối phó ba con không thể nghi ngờ là tìm chết.
Sukuna cắn răng, tăng nhanh tốc độ.
Chết thì chết, nói giống như gã sợ cái gì vậy.
Đợi đến khi Sukuna rốt cục đuổi đến, xung quanh đã là một mảnh hỗn độn, cũng may Yuuji để ý, còn nhớ rõ buông xuống「Màn」 . Bản thân Yuuji đầy thương tích, còn đang cùng ba con chú linh giằng co, Itadori Yusei sớm đã hôn mê bất tỉnh, được thoả đáng an trí ở chỗ bí mật.
"Yuuji!" Nghe được thanh âm của gã, Itadori Yuuji trên mặt lộ ra nét mừng, ai ngờ đến Sukuna câu tiếp theo chính là: "Chạy!"
"Anh nói cái gì đó! Để cho em vứt xuống anh một người, anh cảm thấy khả năng sao?" Itadori Yuuji cùng gã sóng vai, hai người phối hợp ngăn cản chú linh công kích.
"Không phải nói có thể hay không có thể vấn đề, mày nhất định phải làm như vậy." Ở trong khe hở chiến đấu, Sukuna đẩy cậu một cái, Itadori Yuuji và anh trai hung ác ánh mắt đối đầu, lại có chút co rúm lại.
"Có mày ở đây, anh mày không có cách nào triển khai lĩnh vực, nghe lời, mang theo mẹ đi đi."
Chậm rãi thức tỉnh Itadori Yusei nghe được Sukuna, một nháy mắt mở to hai mắt, một lời khó nói hết nhìn gã.
Có ngoài hai người cũng không có chú ý đến, nghe được anh trai nói như vậy, Itadori Yuuji trầm giọng đáp ứng, cậu quay người đồng thời, Sukuna hai mắt nhắm nghiền.
Khi còn bé nhắm mắt lại, là vì vận dụng chú lực xem xét tình trạng cơ thể của em trai. Hiện tại nhắm mắt lại, là vì đi chết.
Thật châm chọc a.
"Lĩnh vực triển khai, Phục Ma Ngự Trù Tử."
Lĩnh vực của gã chính là giết, gã không có cách nào khống chế, cưỡng ép mở ra lĩnh vực mang đến cho gã phong hiểm chính là biến thành nguyền hồn, nhưng không quan hệ, chỉ cần gã có thể ở trong vòng năm giây đóng lại lĩnh vực liền tốt."
Ba con chú linh đều bị hút vào lĩnh vực, ở trong lĩnh vực chạy trốn tứ phía, cho Sukuna mang đến không ít phiền phức. Gã vốn là miễn cưỡng mở ra lĩnh vực, tâm thần còn muốn chia ba phần, đã muốn khống chế chú lực chuyển vận, chém giết chú linh, còn muốn bóp lấy điểm đóng lại lĩnh vực. Năm giây thoáng một cái đã qua, còn thừa lại cuối cùng một con chú linh không thể hoàn toàn loại trừ, hai hại khách quan lấy nhẹ, Sukuna liều mạng một điểm cuối cùng khí lực đóng lại lĩnh vực, chỉ có nửa người chú linh toàn thân tản ra oánh oánh sáng xanh, nở tiếng cười kì quái nhào về phía gã, xem bộ dáng là dự định cùng gã đồng quy vu tận.
Vẫn là phải kết thúc rồi à? Cưỡng ép đóng lại lĩnh vực khiến Sukuna toàn thân xụi lơ, ở nguyên chỗ bất lực tránh né, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Itadori Yusei tránh khỏi tay Itadori Yuuji, đem gã một mực bảo hộ ở trong ngực.
Chú linh sắp chết sinh ra chú lực bạo động, Itadori Yusei tuyệt đối không có khả năng tránh thoát, huống chi cô căn bản không có tránh, ngược lại xông đi lên ôm lấy Sukuna, thay gã đỡ được đại bộ phận tổn thương. Thân thể người phụ nữ rất nhỏ lay động hai lần, ngã trên mặt đất, choáng ra từng mảng lớn vết máu.
Chẳng qua là một nữ nhân mà thôi, một người đàn bà cố chấp ngăn cản gã cùng Yuuji gặp nhau...... Sukuna trong đầu trống rỗng, chờ khi bình tĩnh lại, gã đã cầm tay Itadori Yusei quỳ trên mặt đất, không thể khống chế nước mắt từng viên lớn nện ở gương mặt cấp tốc rút đi huyết sắc của cô.
Chẳng biết tại sao, Itadori Yusei hiếm thấy đối với Sukuna lộ ra nụ cười, một đôi mắt cực kỳ giống Itadori Yuuji ngậm lấy nhỏ vụn ấm áp, tựa như cực kỳ lâu trước kia cô thường xuyên làm như thế, cô nỗ lực vươn tay đụng vào Sukuna nước mắt, Sukuna cuống quít cúi đầu xuống, không để cho cô tốn sức như thế, phi tốc suy tư tất cả thuật thức của gã.
Cái nào thuật thức có thể cứu người? Gã nên làm như thế nào? Ai đến...... Ai đến nói cho gã biết đến cùng nên làm như thế nào!
"Nguyên lai...... Nguyên lai là con trai bảo bối của mẹ." Giọng của người phụ nữ trở nên rất thấp yếu, Sukuna gần sát cô mới nghe rõ cô đang nói cái gì.
Là đem gã nhận nhầm thành Yuuji, Sukuna muốn gọi em trai đến, lại nghe Itadori Yusei tiếp tục nói: "Mẹ còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng con đã bị quái vật ăn hết, dù sao Suku-chan của mẹ sẽ không đi đả thương người."
Suku-chan, Yuuji, trước kia cô cứ như vậy gọi hai anh em. Xưng hô đã lâu nghe được đã có chút mơ hồ, Sukuna cảm thấy trong lòng phun lên một cỗ khó nói lên lời tình cảm, nước mắt càng phát ra mãnh liệt.
Itadori Yuuji cấp tốc giải quyết còn sót lại chú linh, cũng quỳ gối trước mặt mẹ, giữ chặt bàn tay băng lãnh của mẹ. "Mẹ, đừng sợ, mẹ sẽ không có việc gì. Đi bệnh viện, con hiện tại liền đưa mẹ đi bệnh viện." Nói xong cậu liền muốn đỡ mẹ, lại bị mẹ lắc đầu cự tuyệt.
Hai thiếu niên tóc hồng giống nhau như đúc, như khi còn bé nước mắt rưng rưng, êm đẹp còn sống, ngay ở bên người cô. Itadori Yusei nghĩ như vậy, cảm kích nở nụ cười.
Cô kỳ thật một mực sợ hãi, một ngày nào đó cô sẽ mất đi con của mình.
Mặc kệ là mất đi nhìn lạnh lùng, nhưng kỳ thật rất đáng yêu Sukuna, vẫn là mất đi trời sinh yếu ớt, nhưng một mực rất tri kỷ Yuuji, cô cũng không thể chấn nhận.
Kỳ thật còn có kết quả càng hỏng bét càng làm cho cô không thể nào tiếp thu được, chỉ là cô chưa từng dám đi nghĩ sâu thôi. Khi ngày đó đẩy cửa ra nhìn thấy một màn kia, tên là lý trí dây cung của cô triệt để đứt đoạn.
Cô cực kỳ sợ hãi một loại kết cục, không phải ở giữa một trong hai loại đi chọn một, mà là gánh chịu toàn bộ mất đi.
Cô yêu hai đứa bé, cô đều sẽ mất đi.
Suku-chan sẽ bị ăn hết, triệt triệt để để biến thành một con quái vật, mà Yuuji sẽ chết đi.
Ngày đó, ác mộng của cô giáng lâm.
Suku-chan của cô biến thành một quái vật sẽ thương tổn đến em trai, Yuuji của cô nằm trên mặt đất, sống chết không rõ.
Cô như phát điên đem Yuuji ôm lấy đưa đến bệnh viện, không ai biết khi bác sĩ nói cho cô Yuuji bình an không việc gì, cô đến cỡ nào cao hứng.
Thần linh a, chưa từng tin Thần Itadori Yusei lần thứ nhất khẩn thiết cầu nguyện, xin đừng nên đem đứa trẻ của con từ bên cạnh con mang đi mất, xin Ngài, chí ít để một trong hai bọn nhỏ một người lưu ở bên cạnh con.
"Nguyên lai...... Là mẹ sai, nhiều năm như vậy đều không có ôm một lần Suku-chan của mẹ, Suku-chan của chúng ta hẳn rất khổ sở a."
Sukuna rốt cuộc hiểu rõ cảm xúc để cho mình cảm thấy nghi hoặc là cái gì.
Là ủy khuất a.
Loại tình cảm lạ lẫm kia là ủy khuất a.
Bởi vì gã là quái vật, dù có đi làm chuyện tốt cũng sẽ không đạt được tán thưởng.
Không phải như vậy.
Itadori Yusei tận khả năng muốn dùng còn lại thời gian đem ôn nhu từ đầu ngón tay đưa cho Sukuna, thiếu niên vô ý thức từ từ đầu ngón tay của cô, tràn ngập quyến luyến cùng quấn quýt.
Không tin con, tổn thương đến con, là mẹ sai, con là đứa bé khắp thiên hạ tốt nhất.
"Các con đều là đứa bé ở khắp thiên hạ tốt nhất, có thể trở thành mẹ của các con, mẹ thật...... Rất vui vẻ."
Itadori Yusei cuối cùng thật sâu nhìn thoáng qua trên thế giới này cô thương yêu nhất hai đứa bé, "Về sau không có mẹ, hai người các con...... Phải thật tốt trải qua, phải thật tốt......"
Hai người thiếu niên nghẹn ngào đáp ứng cô, Itadori Yusei nhắm mắt lại, hoảng hốt ở một mảnh ánh sáng nhạt trông được đến có bóng người quen thuộc hướng cô tới gần.
Thân ái, em đối với đứa trẻ của chúng ta làm một chút chuyện không tốt.
Chồng của cô ôn nhu ủng cô vào lòng.
Nhưng em yêu em là mẹ của bọn chúng, em sẽ có được tha thứ.
Chúng ta đều sẽ được tha thứ.
Chín, "Chúng ta trên thế gian ràng buộc sâu nhất, là người đối lẫn nhau nhất không thể thay thế"
Dưới sự trợ giúp của Ijichi, hai người xử lý hậu sự cho mẹ, Itadori Yuuji nhanh nhẹn trong một tuần làm thủ tục chuyển trường, đi vào Chú thuật cao chuyên cùng Sukuna cùng ăn cùng ở.
"Cần phải đi, Sukuna, lại lề mề chúng ta liền sẽ đến muộn." Itadori Yuuji mở to một đôi trong vắt con mắt nhìn qua, thúc giục anh trai của cậu kia không khiến người ta bớt lo.
"Ồn ào quá, nhãi ranh." Sukuna ngoài miệng oán trách, động tác tay một chút không chậm thu dọn đồ vật, "Lại nói, là ai cho phép mày chuyển vào trong nhà của anh? Tiểu tử mày, lá gan biến lớn rồi."
"Ầy? Không phải anh khóc mời em chuyển vào sao? Là ai ôm em không buông tay nói không có em cái này thân ái em trai, người đấy nhất định sẽ cô đơn?"
"Ha? Đi chém gió vô cớ cũng phải có cái mức độ đi, ông đây nhìn rất giống như là loại người nói kiểu lời kịch buồn nôn kia sao?"
"Vậy em đêm nay dọn ra ngoài?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, nhãi ranh, địa bàn của ông đây là nơi mà mày nói muốn tiến liền tiến muốn đi thì đi? Mày vẫn là thành thành thật thật ở trong nhà cho ông đây giặt quần áo nấu cơm đi."
"Hầy, không nỡ em cứ việc nói thẳng, thẳng thắn một chút cũng sẽ không chết."
"Anh đánh mày."
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ đi ra ngoài, trong ba lô là tối hôm qua hai người cùng nhau làm bento, đồng phục trên người là do Sukuna giày vò rất lâu cũng không có rửa sạch sẽ, không thể không khiến Yuuji lấy trước khi ra cửa mặc vào. Bọn họ ăn ý sinh hoạt, thật giống như bọn họ chưa từng có tách ra.
Dạng này thời gian cũng không tệ.
Sukuna tâm tình rất tốt, dung túng Yuuji ở bên cạnh gã hô to gọi nhỏ, thỉnh thoảng vươn tay kéo em trai một chút, phòng ngừa cậu bởi vì quá độ kích động đụng vào chướng ngại vật, nếu có được người chứng kiến gã hung tàn một mặt ở đây, nhất định sẽ tại chỗ hù chết xong lại sống thêm tới, liều mạng cũng phải đem gã phất trừ.
D-ù-s-a-o-Ryomen-Sukuna-l-à-k-h-ô-n-g-t-h-ể-n-à-o-d-ư-ơ-n-g-gi-a-n-n-h-ư-t-h-ế.
"Sukuna, về sau em sẽ nhìn chằm chằm anh, không cho phép đánh nhau nữa." Itadori Yuuji đi ở Sukuna phía trước, đột nhiên không đầu không đuôi nói câu này.
Bị mày quản giáo cảm giác ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Sukuna ngoài miệng vẫn là không tha người: "Phiền chết tiểu quỷ, mày vì cái gì không quỳ xuống đi dập đầu cầu xin anh mày đi?"
Sukuna linh hồn cùng nguyền hồn dây dưa không chết không thôi, thú tính cùng nhân tính đồng thời xuất hiện ở trên người gã, lẫn nhau tiêu diệt.
Nhưng gã cũng không phải sinh ra hoàn toàn quái vật, gã cũng là đứa trẻ được giáo dưỡng lớn lên, gã không cách nào tiêu trừ bẩm sinh ngang ngược, đành phải lựa chọn tiếp nhận bản thân.
Khi phát hiện gã cũng được người yêu thương, gã bắt đầu khát vọng càng nhiều người có thể tiếp nhận gã.
Coi như trong thân thể của gã ngủ lấy khó mà khu trừ ác quỷ, gã chung quy là bắt đầu từ số không sinh mệnh, chỉ cần trước khi gã biến thành quỷ hơi tỏ một chút hiền lành đối xử, gã có lẽ sẽ không trưởng thành quá hỏng bét.
Giống như đao có vỏ, hiện tại gã cũng nguyện ý vì người mà mài đi góc cạnh.
Trong thân thể của gã ký sinh ác quỷ, mà gã sinh ra cũng là người có một trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro