Volume 2 - Chapter 5: Vỡ vụn

Trước mắt Shuna và quân sơ tán là hai nghìn quân Orc mang trên mình giáp nặng.

Gương mặt cô giờ đây nhuốm màu tuyệt vọng, bởi tất cả những người có mặt tại đây phần lớn không có khả năng chiến đấu.

Đó cũng là lý do Mimoyo đưa tổ đội lính đánh thuê tinh nhuệ bảo vệ nơi này.

Song, chỉ có ba mươi người vẫn không đủ khả năng làm điều đó. Họ dàn trận xung quanh người dân sơ tán, chuẩn bị cho trận chiến lớn sắp xảy ra.

Mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu.

Cũng may mắn rằng trước đó khi đã nghỉ ngơi một chút, dường như sức lực đã phần nào trở về bên họ.

Shuna đưa tay, dựng lên một tầng kết giới ngăn chặn xâm nhập với quy mô ba trăm người, ở đây là những Ogre sơ tán.

Hiện giờ, việc cô cần làm là giữ nó càng lâu càng tốt.


Ba giờ trôi qua.

Shuna biết, mình đang dần kiệt quệ, và những lính đánh thuê cũng vậy.

Ưu tiên hàng đầu của họ là giữ mạng sống của bản thân càng lâu càng tốt.

Họ đã liên lạc với Souei, giờ đây quân tiền tuyến đang trên đường tiếp ứng cho họ.

Giọng của những người kia qua Thần giao cách cảm dường như đang run rẩy.

Đột nhiên, giọt nước mắt vô tình rơi khỏi mắt Shuna, cô không hiểu cảm giác như thắt lại nơi lồng ngực mình.

Nó, đau đớn đến khôn cùng.

Ngay lúc cô mất đi sự tập trung vốn có, kết giới lặp tức biến mất, quân đội Orc tràn ồ ạt vào nơi trú ẩn, nhiều phụ nữ đã bị giết một cách dã man. Shuna cố gắng dựng lại chúng với tất cả sức lực cuối cùng của mình, song khi tâm trí mất tĩnh táo, ma lực cạn kiệt, không gì xuất hiện cả.

"K-không ổn rồi!!"

Cô tuyệt vọng nhìn thần dân của mình bỏ mạng mà không thể làm gì khác, tự hỏi, rằng danh xưng Công chúa này dùng để làm gì, khi chỉ có thể trơ mắt nhìn những người mà mình cùng gia tộc trân trọng như báu vật ra đi nhanh chóng.

Người mẹ dùng cả thân xác bảo vệ cho đứa trẻ của mình ngã xuống, trước tiếng thét kinh hoàng của con bà.

Biết bao đứa trẻ như thế đã giương mắt nhìn mẫu thân mình qua đời, biết bao đứa trẻ như thế đã phải chịu nỗi đau thấu tâm can của chiến tranh.

Trái tim Shuna như muốn vỡ tan. Cô đã mất đi mọi thứ mình cần bảo vệ, và tất cả điều đó đều do cô mà ra.

"Shuna-sama!!" Tiếng của Sumi – trưởng đội may vá, và cũng là người thân cận nhất của Shuna từ khi còn nhỏ - cắt ngang sự dằn vặt trong cô, em tiếp cho cô ma lực để dựng nên kết giới, lòng đầy quyết tâm.

"Ngài là hy vọng duy nhất của chúng em lúc này, xin đừng gục ngã."

Sau em, nhiều Ogre nữ khác cũng đã đứng lên, góp ma lực của mình vào kết giới này, nhanh chóng dựng lại hoàn toàn nó.

Shuna hiểu ra, rằng mình không thể, và không hề chiến đấu chống lại bất cứ ai một cách đơn độc cả. Bởi cô không đủ lớn lao để làm được điều đó.

Không ai đủ to lớn để làm bất cứ điều gì mà không cần đến những con người quanh họ, vì chúng ta không bao giờ tồn tại biệt lập, chúng ta là một phần của thế giới rộng lớn này.

Aneko, cùng những phụ nữ Ogre có thể chiến đấu trực diện, đứng lên và giao tranh cùng những Orc đang ở trong kết giới. Những lính đánh thuê tinh nhuệ của làng họ cũng vậy, tất cả sát cánh cùng nhau chống lại số phận này.

Tất cả, không kể tuổi tác, giới tính hay địa vị.


[Shuna-sama!]

[Souei-san, mọi người ổn chứ?]

[Chúng tôi sắp sửa đến rồi, ngài hãy cầm chân chúng lâu nhất có thể, xin hãy gắng gượng!]

Đó không chỉ là tiếng của Souei, mà còn là của tất cả những Kijin và Ogre nơi chiến trường, họ đồng lòng hướng về nơi này.

Cô không hiểu tại sao, trong tình cảnh này mà hạnh phúc có thể len lỏi.

"Cố gắng lên mọi người! Viện binh sắp đến rồi!"

Shuna hét lên, tiếp thêm sĩ khí cho những người nơi đây.

Song, số lượng Orc vẫn quá đông so với họ, so với kỹ năng chiến đấu còn quá hạn hẹp của hậu phương làng Ogre.

Aneko tung cước đá một tên địch, văng đến ngay lưng Shuna, làm cô choáng váng ngã xuống, kết giới lại một lần nữa biến mất, trước ánh mắt bẽ bàng đau xót của thần dân.

Dù cho có như thế nào đi chăng nữa, thực tế vẫn quá đỗi khắt nghiệt.

Tên Orc ấy loạng choạng đứng lên, toan vung rìu về phía cô.

"Shuna-sama!!"

Sumi hoảng hốt, lao đến đỡ cho cô đòn chí mạng, em ấy chỉ bị thương nhẹ nơi vai, nhưng khi nhìn em đầm đìa máu, lòng Shuna vẫn đau như cắt.

Cô rơi lệ, một lần nữa, giữa chiến trường.

Ngay lúc tên Orc ấy chuẩn bị bổ thêm một rìu, Shuna đã chuẩn bị cho cái chết của mình.

...

..

.


Không phải tiếng da thịt xẻ làm đôi, mà là tiếng hai vũ khí chạm vào nhau.

Mặt trời dần ló dạng, trước mắt cô là bóng lưng anh trai mình, giờ đây lại trở nên to lớn vô cùng.

"Ngươi dám động tay vào em gái ta??!" Anh trừng mắt.

Đó là Benimaru.


Chà, có lẽ cậu ta thật sự sôi máu rồi đây.

Cứ để Benimaru bung xõa, dù gì anh ta cũng quá đau đớn rồi.

Nhóm người tiền tuyến mạnh về ma pháp phụ Shuna dựng lại kết giới, chỉ là không phải bị bao vây và cô lập, mà là ngược lại – cô lập chính đạo quân kia.

Kế hoạch hiện tại của chúng tôi là trong lúc những người thiên về cận chiến tiêu diệt toàn bộ những Orc đang nằm phía Bắc, phía kết giới, những người còn lại sẽ chung sức giữ nó tồn tại lâu nhất có thể, rồi rút lui.


Benimaru liên tục tàn sát Orc mà không suy nghĩ.

Hay nói đúng hơn, anh đang dần đánh mất bản thân mình.

Thấy vậy, tôi vỗ vai anh ta một cái: "Bình tĩnh nào."

Anh ta tròn mắt nhìn tôi một lúc, như thế vừa tỉnh cơn mơ, một lát sau, nét khát máu không còn nữa.

"Anh còn trách nhiệm như một trưởng làng mà."

"... Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài." Nhìn thấy nụ cười nơi anh, lòng tôi nhẹ nhõm hơn phần nào.

Dù vậy, tôi biết rằng, Benimaru vẫn chưa tìm được câu trả lời cho mình.

Chiến trường là nơi bất kỳ ai cũng có thể đánh mất bản thân.

Như tôi, hiện tại, là một kẻ như thế.

Song, tôi vẫn cần phải làm những gì mình có thể làm được, để không ai khác phải lạc lối.

Chúng tôi làm như vậy với nhau liên tục, khi thấy ai đó quá chìm sâu vào thù hận và oán niệm.

Tôi chạy sang một góc kết giới để ngăn không cho những Orc bên ngoài tiến sâu hơn vào nơi này. Đúng như những gì đã dự đoán, số lượng vẫn chẳng thưa đi bao nhiêu, nếu như không ai ở đây, tất cả có thể kiệt sức rồi bỏ mạng.

Trong lúc sơ suất, một Orc đã giáng đòn tấn công vào đầu tôi, bởi không tránh kịp nên chúng sượt qua mắt tôi.

Tầm nhìn đen dần, rồi hoàn toàn biến mất.

Lần đầu tiên từ khi chuyển sinh, đây là lần đầu tiên tôi đau đớn đến vậy.

Tiếng bước chân của Hakurou chạy đến khi nghe thấy tiếng gào thét nơi tôi, ông đến, đỡ đầu tôi dậy, trong khi dùng tay còn lại tiễn những tên Orc kia.

"Mimoyo-sama, ngài sao rồi? Lão phu thật bất cẩn..."

"Ta... không nhìn thấy được."

"..."

Tôi cảm nhận được, ông ấy đang thở gấp, nặng nề.


Một giờ sau, đến khi không còn kẻ địch bước qua, tất cả chúng tôi cùng nhau rút lên phía Bắc, để lại quân đoàn xác sống sau lưng mình. Để lại cả những hy sinh, mất mát, hướng về cơ hội trả thù trong một ngày không xa.

Làng Ogre trong ba ngày qua đã trải qua cuộc thảm sát lớn nhất trong lịch sử. Từ 650 người, nay chỉ dưới 50, phần lớn là phụ nữ và trẻ em.


Tối hôm ấy, chúng tôi lại cùng nhau ăn tối một lần nữa, mọi thứ, từ hương vị, bầu không khí đến chính tâm trạng mỗi người giờ đây trở nên khác hoàn toàn, nhuốm màu ảm đạm.

Shuna nghe tin Ohimaru đã hy sinh để cứu chúng tôi, quỳ xuống khóc than, nhận ra khi cô đau đớn giữa chiến trường cũng là lúc ông ra đi.

Thấy vậy, Benimaru đau xót vô cùng, anh choàng vai cô, dịu dàng an ủi, tuy vậy, anh vẫn đang chìm trong trăn trở của chính mình.

Không còn nghe tiếng cãi vã giữa Aneko và Shion nữa, phần Aneko chỉ chăm chú nấu ăn, còn Shion băng mắt tôi lại bằng mảnh vải trắng.

Tôi dùng phép chữa trị bằng Phong linh cho mọi người. Nguyên tố Phong thuộc chuỗi Linh Quỷ dù ít song cũng mang tính trị thương, nếu nói thêm thì ngoài ra còn có nguyên tố Thủy. Phép này xảy ra từ việc dùng thuộc tính có sẵn kết hợp với ⟦Thao túng gió⟧ thật nhẹ để đưa vào những vết thương.

Thật kỳ lạ, rằng tôi không thể tự chữa lành cho bản thân mình.

Sau bữa ăn tạm bợ, tất những người sống sót đồng lòng cúi mình, tiễn đưa những đồng tộc của họ về đất trời, và rồi, cùng nhau khóc.

Khóc cho gia đình, cho người thân của mình, khóc cho đồng tộc, cho xóm giềng, cho những người họ biết, và cho cả những kẻ xa lạ.


"Họ đã chết rồi, rất nhiều người đã chết.

Và chúng ta sẽ không bao giờ gặp được họ nữa."


Tôi đứng dậy, quyết định đặt tên cho tất cả họ, bỏ ngoài tai những lời phản đối của Shuna

Bản thân tôi cần phải làm gì đó để thoát khỏi tình cảnh này, bởi đây là gia tài mà trưởng làng – người cha – đã để lại cho chúng tôi.

Tất cả ngôi làng đều hiểu rõ, dần cũng không còn ai phản đối nữa.

Liên tục đặt tên cho những sinh vật cấp cao khiến tôi kiệt sức, dù vậy, tôi không thể gục ngã, ít nhất là lúc này.

Những Kijin nhận ra điều đó, liền truyền ma lực cho tôi, nhờ vậy, hết đêm nay những người này rồi sẽ trở thành những kẻ mang trên mình danh xưng.

Đến người cuối cùng, cũng là lúc tất cả chúng tôi đồng loạt ngã xuống.


...

..

.

Trước đôi mắt này là mênh mông thảo nguyên.

Thật là một giấc mơ đẹp.

Khi tận hưởng cảm giác yên bình, tôi gặp được một người, một người vô cùng quan trọng.

"...Shizu-san?"

Người đó cười nhẹ, quả thật là cô. Quá đỗi chân thật, dường như cũng không phải mơ.

Tâm hồn tôi nhẹ bẫng, lao đến ôm chặt lấy Shizu.

"Mimoyo-san? Em ổn không?" Cô giữ tôi trong lòng, vuốt ve nhẹ nhàng.

Chúng tôi ngồi với nhau một lúc thật lâu, cho đến khi tôi bình tĩnh lại đôi chút, kể về những chuyện xảy ra nơi làng Ogre ba ngày trước.

Đến đoạn chứng kiến Ohimaru sau lớp kết giới, tôi vẫn không kìm được nước mắt, Shizu-san xoa đầu tôi.

"Hẳn em phải chịu đựng nhiều lắm rồi..."

Nhìn cô cười, trái tim tôi như được lấp đầy bởi hơi ấm mà dường như đã mất đi bấy lâu nay.

Tôi ôm cô, một lần nữa.

"...Em có thể khóc chứ?"

"Tất nhiên là được. Nào!" Shizu-san cười, ánh mắt đầy bao dung.


Ah...

Một điều gì đó vừa được giải thoát khỏi đôi vai này.

Ít nhất, hiện tại, tôi muốn trở thành một đứa trẻ.

Chỉ ngay lúc này thôi.

Cảm giác thân thương như nằm trong lòng bà ngoại vậy.

Thật ấm áp.


Chúng tôi cứ như vậy trong đâu đó hai ngày, tuy nói vậy, nhưng thật ra chỉ mới trôi qua vài giờ đồng hồ mà thôi, bởi những gì xảy ra nơi tâm trí đã được gia tốc lên hàng nghìn lần.

Shizu-san kể rằng, đây không phải là giấc mơ, mà là chính linh hồn cô. Vì sắp sửa bị tách ra hoàn toàn, nên cô mới tìm đến tôi, hay đúng hơn, là linh thể của tôi.

Thân xác cô hiện đang ở một ngôi làng Goblin phía Bắc nơi này, dưới hang động của Bạo Phong Long Veldora một chút.

Bởi cô đã sắp sửa không thể sống tiếp, nên đã đến đây gửi tôi lời từ biệt.

Cô bảo tôi hãy đến ngôi làng đó, rồi sẽ gặp được một đồng hương, anh ta có thể giúp được chúng tôi.

Bên trong tôi như vỡ vụn ra.

Shizu-san giải thích, rằng bản thân là một triệu hoán giả, không thể sống sót quá lâu bởi sự điên cuồng của ma pháp triệu hồi, tinh linh lửa Ifrit đã được Ma vương Leon Cromwell đưa vào cô để duy trì sự sống. Và khi nó bắt đầu xâm chiếm lấy ý chí của cô, người đồng hương tại ngôi làng ấy đã đánh bại Ifrit, tuy đã giải phóng Shizu-san song cũng lấy đi nơi cô cơ hội được sống.

Cô dạy học cho những đứa trẻ là Triệu hoán giả giống như cô tại Hiệp hội tự do, chúng cũng đang đối mặt với cái chết, và cô đã lên đường tìm kiếm Ma vương Leon cách để chúng có thể sống như đã làm với cô.

"Ayaka à..."

Mái tóc Shizu-san giờ đây trở nên bạc trắng.

"Ayame... em ấy sống có hạnh phúc không...?"

Sống mũi tôi cay đến tận cùng, tôi nắm lấy tay cô, thật chặt.

"Bà ấy đã nói với em rằng, cuộc đời này của bà không có gì hối tiếc."

"Vậy à..." Mắt cô híp lại dành cho một nụ cười.


"Thế thì tốt quá..."

...

"Ayaka à."

...

"Em đây."

...

"... Chị không còn... nhiều thời gian nữa rồi."

...

"Em có thể... giúp chị cứu những đứa trẻ đó không?"

...

"Được... chắc chắn là được."

...

"A... cảm ơn em... thật sự cảm ơn em..."

...

"Em biết không...? Chị thật sự... muốn chết... như một con người..."

...

"Ừm."

...

"Vậy nên... linh hồn của chị... em có thể... lấy nó đi... được không?"

...

"Hãy nói rằng... cuộc sống này của chị... đã không vô nghĩa."

...

"...Shizu-san, chị đã cứu được rất nhiều người, trong đó có em, có Ayame. Em thề, có trời đất chứng giám, nó không hề vô nghĩa..."

...

"Chị... có thể gặp lại Ayame rồi... nhỉ?"

...

"Vâng!"

...

..

.


"Mimoyo-sama!! Ngài có sao không?"

Giọng của Benimaru, kèm với tiếng sột soạt khi mở màn.

Những Kijin chạy đến nơi lều tôi đang ngủ, họ cảm nhận được sự xáo động trong ma lực nơi tôi.

Mắt họ chuyển từ ngạc nhiên đến bẽ bàng.

Vốn dĩ linh hồn con người không thể tạo nên sự thay đổi nơi ngoại hình.

Mà với Shizu-san, cô lại có thể làm điều ấy.

"Hai người có thể yên nghỉ rồi ..." Tôi thì thầm trước ánh bình minh.

"Họ đã chết rồi, rất nhiều người đã chết.

Và chúng ta sẽ không bao giờ gặp được họ nữa."

...

Vậy nên, điều mà chúng ta cần làm hiện tại, là tiếp tục sống, vì ta, và cũng vì họ.

Vì những gì họ đã gửi lại cho ta,

Vì những gì ta nhận được từ họ.

Hãy sống, sống, và ngẩng cao đầu."

____~ O ~____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro