Tuyết rơi ngày đầu đông

Đến giờ lại lên, hôm nay lên phát dao lam 😶
---

Ôn Khách Hành chấp tay sau lưng nhìn ra cây hoa lê phía xa xa kia,  đó là cây hoa lê duy nhất trong Tứ Quý Sơn Trang, hôm nay gió to cho hoa rơi lả tả trắng cả một vùng.

Thân thể mang bệnh qua bao mùa thu đã không như xưa nữa, càng ngày càng tệ đi, di chuyển được một chút liền đã mệt đến hít thở không thông. Chu Tử Thư cũng biết y thân mang bệnh, mà chăm sóc từng chút ít kỹ càng.

Tóc mai Ôn Khách Hành lướt qua mặt chính y, hoa lê lại rơi xuống vì gió. Y dũi tay vuốt lại tóc, vài sợi tóc đen đã đậu lại trên tay, Ôn Khách Hành thở dài. Thân thể hắn, hắn biết rõ, liệu hắn có thể chờ đến lúc hài tử trưởng thành hay không? Hoa nở rồi cũng tàn, nhìn xuống dưới đất Ôn Khách Hành bắt gặp cánh hoa nửa héo nửa tươi, nó rụng vì gió âu cũng là vận mệnh, không trốn được, Ôn Khách Hành có chút ưu thương.

"Mẫu thân". Ôn Khách Hành nghe gọi, tay buông đi mấy cọng tóc kia, quay người mỉm cười. Một đứa bé trai tầm 5 tuổi chạy đến chỗ y, theo sau nó là Chu Tử Thư. Đứa trẻ vòng tay ôm cổ Ôn Khách Hành, đứa bé ngọt ngào kêu lại "mẫu thân", Ôn Khách Hành đưa tay vuốt tóc lòa xòa trán nó, cười bảo: "Đã học xong rồi sao?". Đứa bé đáp: "dạ". Ôn Khách Hành bế nó lên, nhìn Chu Tử Thư cười hỏi:" nó không quậy nghịch chứ?"

Chu Tử Thư lắc đầu, nói :"nó rất ngoan, không có nghịch"

Ôn Khách Hành ôm lấy hài tử đùa một chút, bắt đầu mệt lả Ôn Khách Hành buông nó xuống, ôn nhu nói :"Con đi chơi đi, ta hơi mệt". Hài tử liền đưa tay nhỏ vuốt vuốt ngực Ôn Khách Hành :"Mẫu thân, sẽ không mệt nữa" một chút sau mới chạy đi chơi.

Nhìn hài tử đi rồi Ôn Khách Hành mệt mỏi tìm ghế ngồi xuống, Chu Tử Thư đã đứng ở phía sau cho y dựa vào mình. Chu Tử Thư chậm rãi nói :"Lão Ôn, đệ thấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?", Ôn Khách Hành nhẹ gật đầu, nói :"Không sao, huynh cho ta dựa vào một chút". Chu Tử Thư im lặng, vòng tay qua phía sau ôm lấy vai y. Được một chút sau, Ôn Khách Hành mở mắt, dịu dàng cười :"Đi thôi".

Chu Tử Thư đứng dậy trước, Ôn Khách Hành cũng đứng dậy, nhưng mà y ôm Ôn Khách Hành di chuyển. Ôn Khách Hành câu cổ y, nhỏ giọng :"Thả ta xuống đi, ta tự đi được". Chu Tử Thư vẫn di chuyển và trả lời y :"Ta ôm đệ một chút không được sao?"
Ôn Khách Hành chỉ nhẹ cười, nói :"Được, được chứ sao không!"

Mấy hôm sau, Ôn Khách Hành đột nhiên hôn mê liên tục hai ngày, cả Tứ Quý Sơn Trang như là kiến trên chảo nóng lo lắng không thôi. Chu Tử Thư khi chải đầu cho y, lại thu được chút tóc rụng, y cẩn thận cất lên. Ôn Khách Hành khi tỉnh lại dĩ nhiên thấy Chu Tử Thư đầu tiên, chưa kịp treo lên nụ cười quen thuộc đã ho sặc sụa. Kết quả là ra máu, màu đỏ chói mắt dính trên bạch y của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành biết A Nhứ của hắn ghét máu mà bây giờ đành chịu, y nở một nụ cười tươi nhất nhưng trong mắt Chu Tử Thư nó cực khó coi.

Chu Tử Thư đỡ Ôn Khách Hành nằm vào ngực mình, không kìm được rơi lệ còn chút run rẩy lau máu trên môi Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đột nhiên lên tiếng nhỏ giọng :"A Nhứ, đừng khóc". Chu Tử Thư không trả lời.

Thời gian tiếp theo, Ôn Khách Hành hôm mê như cơm bữa, Chu Tử Thư càng sợ hãi nhờ người mời Đại Vu và Thất Gia đến làm khách Tứ Quý Sơn Trang. Hai người họ khi nhận được tin, liền gấp rút từ Nam Cương ra Tứ Quý Sơn Trang.

Ôn Khách Hành nằm an tĩnh, tóc trượt xuống trên giường, y chậm chạp mở mắt. Trong phòng không có ai, y xốc chăn ngồi dậy, dùng hết sức bình sinh mới ra đến cửa phòng cùng lúc Chu Tử Thư và hài tử y bước vào. Ôn Khách Hành gầy ốm, môi không chút huyết sắc, thật xơ xác còn đâu dáng dấp phong tình lúc y và Chu Tử Thư mới gặp?

"Sao đệ lại ra đây?" Chu Tử Thư đặt vội bát thuốc lên bàn, quay sang đỡ Ôn Khách Hành. Tiểu hài tử ngồi trên giường nắm tay Ôn Khách Hành, gọi :"mẫu thân, mấy hôm nay người không nói chuyện với con. Người không thương con ạ?". Ôn Khách Hành nghe vậy liền bật cười, thều thào :"ta sao có thể không thương con? Ta thương con nhất", y đưa tay muốn chạm vào gò má non nớt của hài tử, đứa trẻ như hiểu được đưa mặt sát lại tay y. Chu Tử Thư nhìn thấy trong lòng trào lên cỗ chua xót, hài tử bọn họ còn nhỏ như vậy, chả lẽ Ôn Khách Hành ... Chu Tử Thư không dám nghĩ tiếp nữa.

Chu Tử Thư đút Ôn Khách Hành dùng thuốc, một bát nhưng mà Ôn Khách Hành chỉ vào bụng hơn nửa bát, còn lại có lẽ đều bị sặc ra cả rồi. Ôn Khách Hành thở ra, nắm tay Chu Tử Thư, thỏ thẻ trầm giọng :"Sau này, huynh thay ta tìm cho nó một mẫu thân mới, người đó phải rất yêu thương nó và thật sự có thể khiến huynh hạnh phúc..." Ôn Khách Hành chưa dứt câu đã thở ra dữ dội. Chu Tử Thư nói :"Ta không rảnh, không làm". Ôn Khách Hành cười trừ :"Huynh không hứa, ta cũng không làm gì được".

Ngày hôm ấy, ngày đầu tiên mùa đông năm nay rơi tuyết, ngoài trời rất lạnh và Tứ Quý Sơn Trang mang vẻ ảm đạm. Chu Tử Thư thất thần nhìn hai người trên giường, Chu Tĩnh Kỳ lay lay Ôn Khách Hành, mếu máo gọi Chu Tử Thư :"Phụ thân, người gọi mẫu thân dậy đi".

Chu Tử Thư y, như đóng băng trước tình cảnh này.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro