Chương 11

Giang Trừng thắc mắc nói: "Có phải y đang nhìn chúng ta bên này không? Mà không đúng, ban nãy chúng ta đâu có làm gì ồn. Sao ánh mắt y lại thế chứ?"

Ngụy Vô Tiện: "Quá nửa là muốn bắt lỗi chúng ta rồi."

Giang Trừng nói: "Sai. Không phải "chúng ta", mà là "ta". Ta thấy người mà y nhìn chằm chằm phần nhiều là một mình ngươi!!"

Ngụy Vô Tiện mắt rụt rụt hậm hừ nói:"Không chừng y để ý ngươi a~ Giang Trừng,"_Ngụy Vô Tiện không vui "...A Trừng ta thấy ngươi rất để ý đến Hàm Quan Quân nhỉ?"

Giang Trừng thật muốn bóp chết tên miệng tiện này :"con mẹ nó,lão tử không để ý,lão tử không thích nam nhân"
___

Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, có một bức tường dài với vài ô cửa sổ trống. Cứ cách bảy bước chân, trên tường lại có một ô cửa sổ điêu khắc chạm trổ tinh xảo. Hoa văn chạm trổ trên mỗi ô không cái nào giống cái nào, có gảy đàn trên núi cao, có ngự kiếm giữa trời, có chém giết yêu thú. Lam Khải Nhân giảng giải, mỗi ô cửa sổ trên tường này, đều khắc chuyện đời của một vị tổ tiên trong Cô Tô Lam thị. Mà cổ xưa nhất trong đó, và cũng là ô cửa sổ nổi tiếng nhất, chính là cuộc đời của Lam An - vị tổ tiên lập nên Lam thị.

Vị tổ tiên này xuất thân từ chùa, nghe tiếng Phật mà lớn, nội tâm thông tuệ, tuổi còn trẻ mà đã là cao tăng có tiếng gần xa. Vào năm hai mươi, hắn hoàn tục và lấy "Lam" trong "Già Lam" làm họ, làm một nhạc sư. Trên đường cầu tiên vấn đạo, gặp gỡ "người trời định" ở Cô Tô, cùng người đó kết thành đạo lữ, cả hai gầy dựng nên cơ nghiệp của Lam gia. Sau khi bạn đời nằm xuống, hắn lại trở về chùa, tự kết thúc bản thân.

Bốn mặt quanh ô cửa là "Chùa", "Tập nhạc", "Đạo lữ", "Quy tịch".

Qua nhiều ngày như thế hiếm hoi mới thấy một thứ thú vị, có ý nghĩa như thế, tuy bị Lam Khải Nhân giảng thành sự kiện lịch sử khô cằn, nhưng cuối cùng Nhiếp Hoài Tang vẫn nghe lọt vào tai. Sau khi học xong liền cười nói: "Hoá ra tổ tiên Lam gia là hòa thượng, hèn chi. Vì gặp gỡ một người mà tiến vào hồng trần, rồi người ấy đi hắn cũng đi, không để lại thân nơi cõi trần. Nhưng tổ tiên nhà y là một người như vậy, sao lại lòi ra đời sau không hiểu phong tình thế chứ?"

Mọi người cũng không ngờ tới, Lam gia lấy bảo thủ mà nổi tiếng lại có tổ tiên như vậy, bắt đầu sôi nổi thảo luận. Thảo luận một hồi, nội dung lại ngả sang "đạo lữ", bắt đầu trao đổi với nhau tiên lữ lý tưởng trong lòng bọn họ, đánh giá chúng tiên tử nổi tiếng bấy giờ. Lúc này, có người hỏi: "Tử Hiên huynh, ngươi thấy vị tiên tử nào ưu tú bậc nhất?"

Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng vừa nghe, không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên trước Lan thất.

Thiếu niên này mặt mày tuấn mỹ kiêu căng, trán điểm một nốt chu sa, cổ áo và ống tay áo hay đai lưng đều thêu Mẫu Đơn trắng như tuyết bằng kim tuyến, chính là tiểu công tử do Lan Lăng Kim thị đưa tới Cô Tô giáo dưỡng - Kim Tử Hiên.

Người còn lại nói: "Ngươi đừng có hỏi Tử Hiên huynh cái này, hắn có vị hôn thê rồi."

Nghe thấy ba chữ "vị hôn thê", Kim Tử Hiên dường như có hơi bĩu môi, vẻ mặt lộ ra chút xíu không vui. Cái tên tử đệ kia không biết nhìn mặt đoán ý, lại còn vui cười hớn hở dẫn đầu hỏi trước: "Thật hả? Đó là tiên tử nhà ai vậy? Chắc là kinh tài tuyệt diễm lắm!"

Kim Tử Hiên nhíu mày: "Đừng có nhắc tới."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Sao lại không nhắc tới?"

Tất cả mọi người trong Lan thất nhìn về phía hắn, một loạt ngạc nhiên. Ngụy Vô Tiện xưa nay thường hay cười hì hì, dù bị mắng hay chịu phạt, cũng chưa hề tức giận, vậy mà lúc bấy giờ, lại có lệ khí rõ mồn một. Giang Trừng hiếm khi không la rầy Ngụy Vô Tiện gây chuyện, ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt cũng cực khó coi.

Kim Tử Hiên ngạo mạn nói: "Ta không muốn nói tới chuyện này, có gì không thể?"

Ngụy Vô Tiện cười gằn: "Không muốn nói tới? Ngươi có gì không vừa lòng sư tỷ của ta?"

Người ngoài thầm thì bàn tán, dăm ba câu đã hiểu ra. Hoá ra mấy câu ban nãy kia, đã chọc vào một tổ ong lớn, vị hôn thê của Kim Tử Hiên, chính là Giang Yếm Ly của Vân Mộng Giang thị.

Giang Yếm Ly là trưởng nữ của Giang Phong Miên, là tỷ tỷ của Giang Trừng. Tính tình không thích tranh đoạt, mắt không sáng trong; Ngôn ngữ bình thường, không thể nghiền ngẫm ra ý gì. Phong thái thì thua kém nhiều người, thiên phú cũng chẳng hề kinh thế. Ở trong chúng tiên tử hoa thơm đua sắc của các nhà, khó tránh khỏi có hơi ảm đạm lu mờ.

Mà Kim Tử Hiên lại vừa khéo trái ngược. Hắn ta là con trai độc nhất của Kim Quang Thiện do chính thất sinh ra, mặt mày kiêu căng thiên tư rực rỡ, nếu so điều kiện của chính bản thân Giang Yếm Ly, nói theo lẽ thường, quả thật không hề xứng đôi. Thậm chí ngay cả tư cách cạnh tranh với tiên tử của các nhà khác nàng cũng không có. Sở dĩ Giang Yếm Ly có thể đính hôn cùng Kim Tử Hiên, là vì bởi mẫu thân nàng xuất thân từ Mi Sơn Ngu thị, mà Ngu thị lại có quan hệ thân thiết với gia tộc của mẫu thân Kim Tử Hiên.

Gia phong Kim thị kiêu căng ngạo mạn, điểm ấy Kim Tử Hiên kế thừa mười phần mười, ánh mắt cực cao, đã sớm hết sức bất mãn vì mẫu thân đã tự ý định ra cái hôn ước cho mình. Hôm nay đúng dịp, vừa khéo để phát cáu. Kim Tử Hiên hỏi ngược lại: "Cô ta có chỗ nào làm ta vừa ý?"

Giọng điệu này, không thể nói là tôn trọng được. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đứng dậy chen mình ra  trước: "Ngươi tưởng ngươi làm người ta vừa lòng lắm chắc? Đâu ra cái quyền ở đây chọn ba lấy bốn!"

Bởi vì hôn sự này, Kim Tử Hiên vốn không có hảo cảm với Vân Mộng Giang thị, cũng đã không ưa cái cách sống và hành động của Ngụy Vô Tiện từ lâu, hơn nữa xưa nay cũng tự nhận mình luôn vượt bậc trong đám tiểu bối, chưa bao giờ bị người khác nhìn với vẻ khinh thường như thế, thoáng cái máu nóng dâng trào, bật thốt lên: "Nếu cô ả không vừa lòng thì ngươi kêu cô ả huỷ cái hôn ước này đi! Tóm lại là ta không thèm cái vị sư tỷ tốt đó của các ngươi đấy, ngươi thích thì ngươi đi mà tìm cha của cô ta mà đòi! Không phải lão ta đối xử với ngươi còn thân hơn cả con ruột hay sao?"

Ánh mắt Giang Trừng ngưng lại, không màng Ngụy Vô Tiện đang tuôn sát khí, hắn nhanh chân nhào người lên, nhấc nắm tay mà đấm. Tuy Kim Tử Hiên đã sớm đề phòng sẽ bị Vô Tiện gây sự, nhưng không ngờ tới lại là Giang Trừng , lời còn chưa dứt đã xông tới, nửa bên mặt trúng một đấm tê rần, không nói một lời, lập tức đánh trả.

Một trận ẩu đả này đã kinh động đến hai đại thế gia. Giang Phong Miên và Kim Quang Thiện cùng từ Vân Mộng và Lan Lăng tới Cô Tô ngay trong hôm ấy.

Hai vị gia chủ liếc nhìn ba người đang bị phạt quỳ, rồi tới trước mặt Lam Khải Nhân ăn một tràng mắng chửi thậm tệ, cùng lau mồ hôi, chào hỏi vài câu, Giang Phong Miên liền đưa ra ý đồ huỷ bỏ hôn ước.

Lão nói với Kim Quang Thiện: "Hôn ước này vốn là do mẫu thân nó cố chấp định ra, ta chưa hề đồng ý. Bây giờ xem ra, đôi bên cũng không vui vẻ lắm, hay là đừng nên miễn cưỡng."

Kim Quang Thiện lấy làm kinh hãi, có hơi ngập ngừng. Dù có thế nào, huỷ bỏ hôn ước với một đại thế gia khác, chung quy không phải việc gì tốt, lão nói: "Trẻ con thì biết cái gì? Tụi nó cãi nhau là việc của tụi nó, Phong Miên huynh à, ngươi và ta đừng để ý tới làm chi."

Giang Phong Miên nói: "Kim huynh, tuy chúng ta có thể đính hôn giúp tụi nó, nhưng không thể thay tụi nó thực hiện hôn ước được. Dẫu sao sau này người sống chung với nhau một đời chính là bản thân tụi nó."

Chuyện hôn sự này vốn chẳng do Kim Quang Thiện định ra. Nếu muốn thông gia với thế gia để củng cố thế lực, Vân Mộng Giang thị cũng không phải lựa chọn duy nhất, và cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Chẳng qua lão không dám cãi lại ý của Kim phu nhân mà thôi. Nếu do Giang gia chủ động nhắc tới, Kim gia là nhà trai, không lo lắng nhiều như nhà gái, cần gì phải dây dưa. Huống hồ Kim Tử Hiên gần đây luôn bất mãn vị hôn thê Giang Yếm Ly này, lão biết chứ. Suy tính một phen, Kim Quang Thiện liền đánh bạo, đáp ứng chuyện này.

Lúc này hai thiếu niên ngạo mạn còn không biết mình đã đập tan cái gì, quỳ lên cục đá trên đường do Lam Khải Nhân chỉ định. Giang Trừng  châm chọc nói: "Ngươi cũng thiệt tình quỳ cùng ta quá nhỉ."

Ngụy Vô Tiện nhìn có hơi hả hê: "Ta hay quỳ mà, đâu phải ngươi không biết. Nhưng cái thằng Kim Tử Hiên được chiều chuộng từ bé kia chắc chắc là chưa từng chịu quỳ, hôm nay không cho nó quỳ tới kêu cha gọi mẹ ta sẽ bỏ họ Ngụy luôn."

Giang Trừng thoáng cúi đầu, nói khẽ: "Chuyện này ta gây ra,không cần ngươi cùng gánh"

Ngụy Vô Tiện: "Ta sao để ngươi gánh một mình được?"

Giang Trừng nói: "Giờ này chắc phụ thân tới rồi"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi: "... Nếu sư tỷ tới mắng ta vài câu thì hay rồi. Sau ngươi lại ra tay kia chứ?"

Giang Trừng nói: "Hắn đáng đánh."

Ngụy Vô Tiện đấm đất cười nói: "Cái mặt không đối xứng kiểu đó, còn xấu hơn nữa mà! Há há há há... Giang Trừng ngươi thật biết đánh người"

Giang Trừng hừ một tiếng, nói khẽ: "Ngươi nghĩ hay lắm."

Giang Trừng  tâm trạng  lại hết sức phức tạp. Hắn  rõ ràng trong lòng.
Xưa nay Giang Phong Miên chưa từng bởi vì bất cứ chuyện gì của hắn ta mà chỉ trong một ngày đã bay tới những gia tộc khác. Dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, việc lớn hay việc nhỏ. Chưa từng có,việc này có Vô Tiện nên người đến nhanh như vậy!!

Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt hắn ta buồn bực u sầu, liền hiểu ngay mấu chốt :" Giang Trừng,thật ra thúc thúc rất yêu thương ngươi,có điều người không thể hiện thôi"

Giang Trừng cười mỉa mai :" Ngươi mà cũng biết nói tiếng người?"

Ngụy Vô Tiện không quan tâm Giang Trừng trào phúng, hai người quỳ cạnh nhau, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thế này cũng tốt, như vầy hình như giống như quỳ hẹn ước ấy nhỉ? Một bên nghĩ một bên tay Ngụy Vô Tiện vương ra nắm lấy tay Giang Trừng, tuông lời hứa hẹn :" Giang Trừng, dù như thế nào, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt, cùng ngươi gánh vác mọi thứ!!"

Giang Trừng một phen ngỡ ngàng, vội rụt tay lại, hắn bất chợt cảm thấy ấm lòng không thôi,  nhưng vẫn bĩu môi khịt mũi xem thường :" Ngươi được cái miệng!!"

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy  mắt hạnh chứa ý cười như tiểu hài tử được trộm quà.Ngụy Vô Tiện chân thành nói giọng thật nghiêm túc :" A Trừng, hãy tin ta"

Giang Trừng bĩu môi :" Tin ngươi heo mẹ cũng biết lên cây!"

Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng Giang Trừng nói bằng giọng chắc nịch :" Giang Trừng, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra,dù bất cứ hoàn cảnh nào, ta điều sẽ bảo vệ ngươi!!"

Giang Trừng một phen sững người, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa ấy, nó sâu hun hút, như chứa đầy sự ôn nhu, bất giác trái tim lại loạn nhảy, Giang Trừng một phen rùng mình với cảm giác bản thân,  vội né tránh ánh mắt ấy, hét lên :" Ta, ta mới không cần ngươi bảo vệ, xú tiểu tử, đợi cút về Vân Mộng ta xử đẹp ngươi!!"

Thế là, buổi tối hôm đó, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đã thu dọn đồ đạc, đi cùng Giang Phong Miên cút trở về Vân Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro