Chương 17

Chương 17: Sóng gió Hành Sơn (4)

Tức giận, sư thái rút kiếm ra tiếp tục lao vào thì hắn xoay một vòng, tay nhanh như chớp, cởi luôn đai lưng của người ra.

" Tỷ tỷ, ngực và mông của người thật là đẹp, nếu thật là phí nếu tỷ không cho ta động vào." Hắn vừa nói vừa liếm mép cười dê.

Tức giận, sư thái định lao đến nữa, thì "pực" một cái, Điền Bá Quang cởi luôn cái quần của mình ra, Định Dật xấu hổ la lớn lên một tiếng rồi nhảy lùi lại che mặt đi, lợi dụng lúc đó, hắn mặc quần lên và chạy mất.

Lâm Bình Chi sốt ruột muốn cứu cha mẹ hắn, nhưng bị Mộc Cao Phong ngắn lại, Lão khuyên Lâm Bình Chi nên bình tĩnh, đi theo lão, không nên manh động. Trong khi đó, tại căn phòng cuối cùng dưới tầng hầm của Thụy Niên Hoa

" Lệnh Hồ sư huynh, nếu để người ta nhìn thấy tôi ở đây, chắc sư phụ tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn ai, chúng ta mau rời khỏi đây có được không?" Nghi Lâm lên tiếng.

" Thế này đi, các người trốn trước đi, để ta ứng phó với họ."

" Vậy sao được, huynh đang mang trọng thương mà."

" Cô cứ nghe lời hắn đi, nếu để họ nhìn thấy cô ở đây, thì hắn lại càng thêm một tội lỗi."

" Tại sao?"

" Bởi vì ngoài tội ra ngoài trăng hoa còn thêm tội dụ dỗ nữ nhi nữa?"

" Ha ha, vẫn là Đổng huynh hiểu rõ ta nhất."

" Vậy được rồi, Lệnh Hồ sư huynh, huynh bị thương rồi, hãy uống hai viên Bạch Vân hùng đản hoàn này trước đi."

" Mau, vào trong lục soát đi! "Tiếng Dư Thương Hải hét lớn.

" Bọn chúng đến rồi, mau trốn đi." Tức thì Đông Phương Bất Bại , Nghi Lâm cùng một cô kỹ nữ chui vào sau bức tranh lớn treo trên giá ở một góc phòng.

Cánh cửa phòng mở tung ra, Dư Thương hải cùng tên Giả Nhân Đạt đó chạy vào trong, Lệnh Hồ Xung vẫn điềm nhiên uống rượu, xem như không có chuyện gì xảy ra.

" Người ta cần tìm, thì ra là ở đây. Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay."

" Lệnh Hồ Xung, thì ra ngươi vẫn chưa chết." Tên Giả Nhân Đạt cười khẩy.

" Đương nhiên ta chưa chết, ta còn phải ở lại, từ từ chơi với các ngươi."

" Hoa Sơn phái các ngươi môn quy nghiêm cẩn, thân là đại đệ tử Hoa Sơn, là truyền nhân chính của Quân tử Kiếm Nhạc Bất Quần lại đến kỹ viện thông dâm, hừm, phái Hoa Sơn đã bị hủy hoại thanh danh trong tay tên súc sinh như ngươi rồi. Ha ha ha. "

" Ha ha ha, Dư quán chủ, ông nói không sai, ta đến đây, thông dâm, nhưng Dư quán chủ cũng đến đây là để thông dâm phải không, ông còn là chưởng môn một phái đó, không thấy xấu hổ sao?"

" Khốn kiếp, ta đến đây là để tìm người."

" Ta cũng đến đây tìm người, không biết Dư quán chủ muốn tìm cô nương nào vừa ý với mình đây."

Biết không đấu khẩu được với Lệnh Hồ Xung, Dư Thương hải cầm cốc rượu hất vào mặt y, nào ngờ Lệnh Hồ Xung vẫn lên tiếng

" Xem ra ta đã nhìn thấu Dư Quán chủ rồi, giận quá nên thẹn rồi phải không?"

" Tên tiểu tử thối ngươi, ngươi đã giết La Nhân Kiệt đệ tử của ta, hôm nay cho dù ngươi có chết, cũng không có gì sai cả."

Hắn tung chưởng định kết liễu mạng sống của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại định bắn ra một cây kim để cứu chàng thì đột nhiên Lâm Bình Chi xộc vào trong lớn tiếng

" Lớn ức hiếp nhỏ, không biết liêm sỉ, đường đường là Dư quán chủ của phái Thanh Thành, lại đi ức hiếp một vãn bối bị thương, đây quả thật là hành động của kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Nhưng cũng khó trách, bản thân ngươi cũng chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi." Nói xong, hắn khoanh tay khiêu khích khiến Dư Thương hải tức giận quát lớn.

" Lại là tên tiểu tử thối ngươi, chắc là không muốn sống nữa. " Sau đó hắn đuổi theo Lâm Bình Chi, nhưng Lâm Bình Chi lúc này đã nhanh chân chạy đi, Dư Thương Hải tức tối đuổi theo, không quên dặn dò đệ tử trông chừng Lệnh Hồ Xung.

Dư Thương Hải đuổi theo Lâm Bình Chi được một đoạn, hắn bay người, tung chưởng về phía trước, nhắm thẳng lưng Lâm Bình Chi đánh xuống, đúng lúc nguy cấp đó, Mộc Cao Phong xuất hiện, lão gạt Lâm Bình Chi ra và đỡ lại chưởng lực của Dư Thương Hải, khiến cả hai người lùi lại khá xa kèm theo một tiếng nổ lớn. Dư Thương Hải tức giận quát lớn

" Mộc Cao Phong, tại sao ngươi năm lần bảy lượt chỉ thị cho tên tiểu tử thối này chống đối ta, rốt cuộc là có ý đồ gì?"

" Mộc Cao Phong ta từ trước đến giờ đều không muốn gây phiền phức, chuyện không liên quan đến mình, ta sẽ không nhúng tay. Càng không muốn đắc tội với Dư quán chủ, nhưng tên tiểu tử này đã gọi ta là gia gia, cũng đã bái ta làm sư phụ, chuyện của hắn, đương nhiên ta không thể không quan tâm."

" Tiểu tử, ta và ngươi không quen biết gì nhau, nước sông không phạm nước giếng, tại sao ngươi lại cứ gây phiền phức cho Dư Thương Hải ta?"

" Ta không cần phải nói nhiều nhân nghĩa đạo đức với loại bỉ ổi vô sỉ như ngươi. Ngươi hại ta tan nhà nát cửa, cốt nhục phân ly, ta nhất định phải phanh thây ngươi ra thành trăm mảnh " Lâm Bình Chi uất ức nói.

" Rốt cuộc ngươi là người của môn phái nào? Ta biết ngươi khi nào, hại ngươi tan nhà nát cửa khi nào?"

" Đương nhiên ngươi không biết ta, bởi vì trong mắt ngươi, chỉ có Tịch Tà kiếm phổ của Lâm gia chúng ta mà thôi."

Dư Thương Hải ngớ người ra một lúc rồi cười ha hả " Thì ra ngươi là con trai của Lâm Chấn Nam."

" Không sai, ta chính là Lâm Bình Chi. Cẩu tặc, mau khai ra, ngươi giấu cha mẹ ta ở đâu."

Trong khi đó, tại phòng của Lệnh Hồ Xung, Giả Nhân Đạt vẫn đang trông chừng nhất cử nhất động của chàng, Lệnh Hồ Xung đang miên man nghĩ kế, đột nhiên y nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn cảm thấy bồn chồn

" Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì vậy? Muốn chết có đúng không?"

" Có gì đâu, ta đang nghĩ, cái chiêu Bình sa lạc nhạn mông hướng ra sau của ngươi luyện so với sư huynh ngươi có giỏi hơn không?" Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đứng dậy đi dần qua chỗ Nghi Lâm và mọi người nấp. Bị sỉ nhục, hắn tức giận quát

" Được, bây giờ ta sẽ móc hai mắt của ngươi để xem ngươi còn huênh hoang được nữa không?"

Hắn lao tới trỏ hai ngón tay hướng thẳng hai mắt Lệnh Hồ Xung tấn công, gần đến nơi, Lệnh Hồ Xung nghiêng mình né đòn, bức bình phong bị xé làm đôi, nhưng là do Đông Phương Bất Bại lao ra, nàng dùng nội lực xé toang nó, nhắm thẳng yết hầu tên kia, điểm vào huyệt đạo hôn mê của hắn, nhanh như chớp hắn ngã gục xuống ngất lịm mà không kịp nhìn thấy gì.

" Tự tạo nghiệt không thể sống."

"Đổng huynh, vẫn là hai chúng ta hiểu ý nhau" Lệnh Hồ Xung khoái trí lên tiếng.

" Ta biết ngươi dụ hắn qua đây là muốn ta khắc chế hắn."

" Ừm."

" Tôi đúng là đại ngốc, không hiểu được suy nghĩ của Lệnh Hồ sư huynh, chỉ biết sốt ruột sợ hắn sẽ làm huynh bị thương." Nghi Lâm xấu hổ nói.

Đột nhiên Lệnh Hồ Xung ôm đầu, kêu la dữ dội, hai người xúm lại quanh y

" Ngươi sao rồi? "

" Huynh sao vậy?"

" Không biết vì sao. Uống cái hùng hoàn gì đó của cô, cơ thể ngày càng trở nên yếu ớt. Còn hoa mắt, nhức đầu nữa chứ."

Nghi Lâm nghe vậy giật bắn mình " Tôi quên mất, sư phụ từng nói Thiên hương đoạn tục giao và Bạch Vân hùng đản hoàn của bản môn mặc dù hiệu quả cao, thuốc rất tốt, nhưng dược tính rất mạnh, đặc biệt sau khi uống Bạch Vân hùng đản hoàn thường sẽ bị mê man nửa ngày."

" Hả sao cô không nói sớm."

" Xin lỗi, xin lỗi bây giờ hay thoa một ít Thiên Hương đoạn tục giao này đi, huynh sẽ không bị hoa mắt nữa, nào."

" Chúng ta ra ngoài thôi, nơi này không tiện ở lâu, Dư Thương Hải có lẽ sắp quay lại rồi. "

" Nhưng đi bằng cách nào đây, sư phụ ta đang ở bên ngoài."

Dứt lời, cô kỹ nữ cùng phòng chạy đến bàn, xoay bình hoa một cái, tức thì một cách của bật mở, lộ ra một lối đi bí mật.

" Sao lại có địa đạo ở đây. " Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên.

" y za, những nơi như thế này của chúng tôi, phu nhân các vị xông đến nhiều lắm vì muốn công việc làm ăn tiếp tục được cũng không thể trách được việc tạo một lối để cho đấng phu quân của họ chạy trốn. " Ả vừa nói vừa khúc khích cười.

Đông Phương Bất Bại không có đi cùng Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm, nàng dùng khinh công lẻn ra bên ngoài, tránh thoát tầm mắt của đám người ngũ nhạc kiếm phái đang vây đằng kia. Đứng trước một căn phòng, bất ngờ phía sau vang lên giọng nói " Coi ra huynh cùng đại sư huynh rất hiểu ý nhau."

Đông Phương Bất Bại xoay người lại đã nhìn thấy đang đứng dựa vào cửa phòng nữ tử, tay ôm Phất Tuyết đứng nhìn chính mình, giọng nói nghe có chút toang. Liền giải thích " Lúc nãy hắn lùi về phía ta lại chỉ có một mục đích cái này không tính là hiểu a!"

" Vậy sao." Đan Thanh dường như rất mất hứng, nàng cũng chẳng hiểu sao lại mất hứng đến như vậy. Có điều mặt ngoài vẫn không có lộ ra biểu tình gì lạ để Đông Phương Bất Bại nghi.

" A Thanh không vui sao? " Giáo chủ đại nhân ngây thơ hỏi

" Ta có nói ta không vui."

" Mặt nàng ghi rõ."

" Lắm lời."

Giáo chủ đại nhân bưng miệng im thin thít, nàng đang nghĩ nếu mình tiếp tục chọc ghẹo A Thanh có khi nào, nàng ấy sẽ rút Phất Tuyết chém mình ra trăm vạn mảnh không nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #meovangkute