« ℂ𝕙𝕦̛𝕠̛𝕟𝕘 𝟘𝟛 »
-ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 𝟶𝟹-
♫︎ 𝕷𝖆̀ 𝖛𝖎̀ 𝖈𝖆̣̂𝖚 𝖙𝖍𝖎́𝖈𝖍 𝖊𝖒!
ΩΩΩ
Cậu là Haitani Ran, con trai lớn nhà Haitani. Từ năm cậu lên ba thì cạnh nhà cậu đã có một cô bé hàng xóm kém mình một tuổi.
Cậu rất hay ghé đầu sang tường nhà nọ để ngắm cô bé hàng xóm. Vì bé ấy xinh lắm! Xinh hơn hẳn những đứa nhóc khác cậu từng gặp.
Cái khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim thướt tha, con ngươi linh lan dụ hoặc, môi nhỏ đỏ hồng. Một chiếc nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của em ấy đã khiến cậu chẳng thể rời mắt.
Nhưng khuôn mặt em ấy chỉ luôn mang một nét đẹp gợi buồn, một nét cay cay nơi sống mũi...
Đôi khi còn làm cậu cảm thấy bị bóp ngạt cuống họng bởi nét đẹp đó của em, nhưng cậu càng nhìn lại càng nghiện cái cảm giác thổn thức đó...
Cũng vì thế mà cậu thường nhìn em qua lớp cửa sổ nhỏ xíu kia, hàng ngày đều như vậy, cậu cứ mải mê nhìn dáng vẻ mỏng manh đó dưới ánh ban mai, như bông tuyết nhỏ giữa trời quang...
Xinh đẹp, kiều diễm...
Cũng mong manh, dễ vỡ...
Nhìn mỗi hành động nhỏ của em đang lấp đầy ánh mắt cậu, đang ghi tạc vào tâm trí cậu. Dáng vẻ dịu dàng lả lướt của em cứ thế bào mòn tâm tư cậu.
Và mỗi phút mỗi giây cậu đều nhớ đến em, nhớ đến bông tuyết nhỏ của cậu, nhớ đến con ngươi linh lan luân động dưới vạt nắng, nhớ đến hàng mi cong vút chớp chớp đôi lần, nhớ đến mái tóc bạch kim hay rũ rượi bên vai...
Nhớ, cậu nhớ lắm!
Dù là làm gì, cậu vẫn nhớ em! Nhớ cô bé hàng xóm của cậu, nhớ bông tuyết nhỏ của cậu.
Cậu có thể bỏ cả buổi học ở lớp mầm non để chạy đến trước rào cửa nhà em mà nhòm đầu vào tìm kiếm bóng dáng nhỏ đó.
Bóng dáng đã được khắc vào tâm cậu, từng cử chỉ của em đều thu hút cậu.
Cũng chả biết việc này đã bắt đầu từ bao giờ, nhưng cái việc nhớ về em đã trở thành thói quen của cậu mất rồi.
Đến một ngày cậu đã lấy hết dũng cảm mà đứng trước mặt em, cặp đồng tử diên vĩ khi ấy đã luân động điên cuồng, cậu vẫn nhớ lúc ấy, bản thân đã nghe rõ tiếng đập loạn nhịp đang thổn thức trước con ngươi linh lan của em.
- nè! Anh là Haitani Ran! Em tên gì vậy!
A, dáng vẻ lóng ngóng buồn cười khi đó của bản thân dường như đã khiến cậu phải ôm mặt trong góc phòng không biết bao nhiêu lần khi nhắc đến.
Nhưng dáng vẻ lóng ngóng của cậu đã được em đáp lại bằng một nụ cười nhẹ mang theo chút ý tứ dịu dàng.
- là Dazai Chiharu ạ.
Giọng nói em ngọt xớt, nhẹ nhàng vang vào tai cậu, đứng gần em còn thoang thoảng hương sữa tắm ngào ngạt của vani đang hòa vào không khí.
Cậu nhớ... cái khoảnh khắc em nở nụ cười như xuân về nhìn cậu. Em bảo em là Chiharu, là giấc mộng nghìn xuân nhỉ? Nhưng mà nụ cười lúc đó em dành cho cậu... nó như một vạt nắng sớm mai, chói chang mà ấm áp.
Ngay lúc đó, cậu nhận ra rằng, cậu muốn đem nụ cười của em giấu cho riêng mình.
Cậu biết chứ!
Biết cái suy nghĩ đó là ích kỉ lắm!
Nhưng nó không ngăn được việc cậu muốn giữ lấy nụ cười của em.
Nhưng rồi...
Khi cậu thấy em cũng dành nụ cười ấy cho một đứa trẻ khác, trái tim ngay lúc ấy cậu chợt âm ỉ lên, đôi ngươi diên vĩ vô thức tô đen đi ánh sáng yếu ớt nơi đáy mắt, tâm trí cậu thì trống rỗng nhưng lại cảm thấy nặng trĩu như bị một tảng đá đè lên...
Dường như cậu cảm thấy... thế giới của cậu đang sụp đổ.
Em đang cười với người khác sao?
Em không phải chỉ nên cười với cậu à?
Chỉ vì cái lý trí chiếm hữu đã lấn át cậu, khiến ngập trong đôi ngươi diên vĩ đó, chỉ là một sắc tối mịt mờ.
Đúng rồi, là vì cậu thích em!
Thích em lắm!
Và em cũng thích cậu mà?
Phải không?
Và để giành lấy vị trí duy nhất trong trái tim bé nhỏ của em, mà cậu đã không ngại việc làm em bị thương, làm đau người mà cậu luôn yêu chiều, khiến em phải co ro cơ thể mảnh mai đó, khiến em chỉ có thể nói lời "xin lỗi" miệt mài khi đối mặt cậu...
Cậu xấu xa lắm nhỉ?
Nhưng có phải làm như vậy, em sẽ không thể quên cậu không?
Nếu như vậy thì nụ cười của em sẽ trở thành "báu vật" phải không?
Và em sẽ khắc ghi hình bóng cậu trong tâm trí mình như cái cách cậu luôn nhớ về em nhỉ?
A, chắc chắn rồi nhỉ!
Tâm lý vặn vẹo của cậu lại càng ngày càng lệch lạc, đôi ngươi diên vĩ từ khi nào lại ngập tràn những nhịp đập của trái tim non nớt, ngập tràn những lời thều thào "xin lỗi" của em, ngập tràn những lần ánh mắt linh lan của em trống rỗng nhìn cậu...
A, tất cả là vì em mà?
Chiharu à!
Mọi thứ cậu làm đều vì em...
Vì cái cơn "sốt" tình khốn kiếp của em đó!
Nên Chiharu ơi! Hãy nhìn cậu đi! Nhìn cậu nhiều hơn đi! Nhìn nụ cười cậu dành cho em có bao nhiêu chân thành này, nhìn sự "âu yếm" độc nhất cậu dành cho em này, hãy chỉ nhìn mỗi cậu thôi nhé em!
A, đúng rồi, là ánh mắt đó!
Haitani Ran này vĩnh viễn chỉ yêu chiều mỗi ánh mắt em.
Hơi viển vông khi cậu chỉ mới là đứa trẻ... nhưng điều đó là hoàn toàn có thể xảy ra. Và dù cho có bao lâu đi chăng nữa thì cậu chỉ thích em thôi!
Quá khứ, hiện tại, mai sau...
Dù là đứa trẻ hay người lớn...
Cậu vẫn sẽ thích em!
Nên em à, em sao chưa thích cậu nữa vậy?
•••
Thứ hai.23/08/2021.
Ờm... sau khi xem điểm chuẩn lớp 10 thì...
Toi đậu NV2 rồi mấy nàng ạ!
Và cũng vì thế mà lại sắp học online rồi nìa! Mà học online thì thời gian viết truyện của toi càng bị rút ngắn =(((
🥺🥺🥺
Thời gian đăng truyện khum còn cụ thể nữa nha! Khi nào toi xong chương nào toi sẽ đăng chương đó ngay, có thể có sai sót nhưng mong mí nàng thông cảm nhaaa!!!
🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro