Một Ngày Liên Hoa Ổ

Sáng tinh sương, trời vẫn còn chưa hửng nắng, trong căn phòng bé xíu, đầu sạp nhỏ vẽ đầy hình buồn cười, ánh nắng bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ, rọi vào người đang còn say giấc nồng trên giường kia.

Giang Trừng cảm thấy cả người giống như bị vật gì đó đè nặng lên chính mình, ngang cổ, làm y không thở nổi.Cố gắng nhướn đôi mắt để tỉnh táo.Giang Trừng cảm thấy gân xanh trên trán mình bắt đầu nhảy loạn,nhảy bang bang. Cái tên đáng chết Ngụy Vô Tiện này xem y là gối ôm?

Nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc từng ấy năm y đã ngủ ở đây, cái sạp giường nhỏ xíu, hai hài tử thì nằm cảm thấy rộng rãi, nhưng hai nam nhân trưởng thành thì chen chúc cũng khó khăn, ấy thế, lúc tỉnh dậy Giang Trừng lại ngủ ở căn phòng này mới chết người cơ chứ.

Khi đến tuổi trưởng thành, phải phân phòng, cứ dăm ba hôm sự việc này lại xải ra, Giang Trừng cũng không thể nào giải thích nổi.

Kiềm chế bạo tính Giang Trừng hất mạnh kẻ đang ngủ như chết kia xuống giường.

"Ây da" tiếng thét thê thảm kéo dài vang vọng thất thanh làm mấy con chim nhỏ đậu ngoài cành một phen khiếp vía bay tán loạn.

"Sư muội, sáng ra ngươi đã hun dữ"

Ngụy Vô Tiện một tay vịn sạp giường, giương gương mặt thiếu đòn nhìn Giang Trừng nheo nheo mắt, đôi mắt đào hoa cong cong, mờ mịt,  chứa đầy phong tình

Giang Trừng:" Sáng ra ngươi trúng xuân dược?"

Ngụy Vô Tiện khóe miệng run rẩy :" Ngạch.....ta không nha"

Giang Trừng :" Thế làm ơn đi ngươi, thu bớt cái vẻ lẳng lơ ấy lại, ta không phải nữ nhân"

Giang Trừng hừ lạnh, nheo mắt hạnh đầy vẻ nguy hiểm nhìn chằm chằm kẻ đang cố leo lên giường.

"Tháng này lần thứ bao nhiêu ngươi bò lên giường ta?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy một gáo nước lạnh tạt vào người, sao cái con người này càng trưởng thành càng cũ kĩ thế?

"Đây là phòng ta nha, là ngươi mò vào, A Trừng~~~~"

Giang Trừng rùng mình với cái giọng điệu kéo dài như thế, Ngụy Vô Tiện càng ngày càng làm y lau mắt mà nhìn
"Cút, đừng để lão tử chặt hai tay hai chân ngươi cho chó ăn"

Ấy thế Ngụy Vô Tiện vẫn không sợ,bò lên giường,  đắp chăn, ôm lấy tay Giang Trừng vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ.

"Còn sớm, A Trừng, Ta muốn ngủ tiếp"

Ngụy Vô Tiện vùi đầu cọ cọ tay Giang Trừng, nhắm mắt mê mang ngủ thiếp đi.

Giang Trừng cảm thây tay nhột nhột như hàng ngàn con kiến bò khắp người, chịu không nổi, y vội nhảy xuống giường,bạo nộ với cái con người không biết liêm sỉ kia.

"Nắng tới mông ngươi còn ngủ? Vân Mộng không nuôi người rảnh rỗi, ngươi cuốn gói cút đi cho ta "

Ngụy Vô Tiện bất chấp, cũng phắc xuống giường, nhảy xà vào ôm lòng y,ôm chặt Giang Trừng thấp giọng nỉ non.

"Giang Tông chủ, Giang Vãn Ngâm~~~~ Ngươi nuôi thêm ta cũng chẳng tốn kém gì...ta có thể làm ấm giường nha~~"

Ngụy Vô Tiện nổi tiếng da mặt dầy, chẳng sợ thiên hạ, chẳng sợ trời đất, ôm cứng lấy Giang Trừng làm nũng bán manh. Giang Trừng mấy chục năm qua chẳng tài nào chịu nổi khi con người này bất chấp bán manh.

"Ta còn phải đi xử lý chính vụ, không rảnh điên với ngươi"

Giang Trừng lại mặc kệ Ngụy Vô Tiện ném y rớt xuống đất, phủi phủi lớp áo nhăn nheo bị y làm loạn, chuẩn bị ra cửa.

Ngụy Vô Tiện thấy y chuẩn bị rời đi, cũng thôi bỡn cợt,  giơ hai tay trước Giang Trừng, cong mắt đào hoa, nở nụ cười sáng lạng

"Ta cũng đi, ngươi đem ta đi với, ta không muốn bị người nói là kẻ rảnh rỗi"

Giang Trừng trào phúng :" A... ngươi cũng biết?"

"Ách..."

"Giơ tay làm gì? Ngươi không có chân?" Giang Trừng khoang tay nhìn người trước mặt, đã là một nam nhâm trưởng thành, mà giả vờ bán manh làm nũng nhìn cỡ nào cũng thấy khôi hài.

"Ta buồn ngủ... đi không nổi, A Trừng ngươi ẵm ta đi?"

Ngụy Vô Tiện buông lời trêu ghẹo, ai dè Giang Trừng lồng tay qua người Vô Tiện ẵm phắt y đứng dậy, đi ra cổng.

"A.. có người thấy a" Ngụy Vô Tiện không ngờ Giang Trừng làm thiệt, nhưng ở Vân Mộng ai cũng biết Ngụy Vô Tiện da mặt dầy, dù có thấy lại làm sao.

"Ngươi cũng có da mặt? Da mặt ngươi không phải bị chó ăn rồi sau?

Giang Trừng vừa ẵm Ngụy ba tuổi, vừa trào phúng.

"Chẳng chó nào nuốt nổi, có mình ngươi thôi"

Sáng nào cũng vậy, ở Vân Mộng, ngày nào cũng  giờ này cũng diễn ra cái cảnh chọc mù mắt thiên hạ, các đệ tử nhìn thấy riết tập thành quen, Giang Tông chủ Giang Vãn Ngâm, sáng nào cũng một cảnh gà bay chó sủa với phó tông chủ, nháo một trận đại sảo, xong rồi lại ôm người nọ đi xử lý văn kiện.

Lần đầu nhìn thấy có thể sẽ giật mình,lần thứ hai nhìn thấy có thể cũng hơi bất ngờ, lần thứ ba thốt lên : "tình cảm huynh đệ của Tông chủ thật tốt.. Lần thứ tư..thứ năm cảm giác như bị họ chọc mù con mắt.Tập mãi thành quen ấy mà.

________

" Tông chủ, tông chủ..." Tiếng đập cửa dồn dập, không tài nào tập trung xử lý văn kiện, đành cáo gắt truyền lệnh cho vào

Giang Trừng ngồi trên ghế chủ vị giọng mất kiên nhẫn nhìn đệ tử thân cận nhất

"Hắn lại nháo ra cái việc gì?"

Đệ tử :" Ách.. Tông chủ, phó tông chủ lại đi hái trộm sen ở nhà tá điền kế bên... ách... bị...bị...chó rượt ạ"

Giang Trừng cũng lười quan tâm, phất phất tay bảo biết rồi

"Ngày nào cũng vậy, sau này truyền lệnh ở Vân Mộng xung quanh cấm nuôi chó, kệ hắn đi, còn nữa đem tiền đền cho người ta là được rồi, kệ hắn nháo cho đã"

Giang Trừng không kiên nhẫn, hôm qua trộm gà, hôm nọ dắt đệ tử đi săn đêm quậy một trận bị người mắng vốn, hôm trước thì mua rượu không trả tiền, ngày nào cũng như ngày nào.Giang Trừng cảm thấy đau đầu nhưng khóe môi bất giác cong lên đường cong rất nhỏ.

Giang Trừng rất hưởng thụ Ngụy Vô Tiện ỷ lại vào mình, mấy mưới năm, dù thêm mấy mươi năm nữa Giang Trừng vẫn chấp nhận đứng ra gánh vác những gì Ngụy Vô Tiện gây ra.

______

Bước chân dồn dập xô cửa phòng Giang Trừng không kiên nể, người chưa tới tiếng nói đã vang vọng khắp nơi.

"Giang Trừng, ngươi dám bỏ mặc ta"

Ngụy Vô Tiện thở phì phì nhìn cai tên Tông chủ đang nhởn nhơ thưởng trà kia.

"A.... Ngươi hôm nay thành ăn mày ư?"

Nhìn bộ quần áo xộc xệch của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cảm thấy buồn cười.

"Tại ngươi, biết ta bị con súc sinh kia đuổi, còn không chạy ra cứu ta, hỗn đảng"

"Xứng đáng ngươi"

Ngụy Vô Tiện bất chấp cả người dơ hề hề, xáp lại phía Giang Trừng.Giang Trừng không chần chờ lắc mình né tránh.

"Bước lại gần ta chém chết ngươi, người xú đã chết"

Giang Trừng nhăn mày nhìn cả người vừa bẩn vừa lôi thôi, né y như né tà.Ngụy Vô Tiện bậm môi, mặc kệ hình tượng nhào tới Giang Trừng, dùng hai tay hai chân ôm cứng lấy không nhả, chà tay chà chân lên khắp người Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện mặc kệ, xáp mặt gần hôn khắp mặt Giang Trừng. Giãy không ra, Giang Trừng trán nổi gân xanh, muốn một roi quất chết Ngụy Vô Tiện.

"Cút, ngươi dám làm bẩn lão tử"

"Ha ha.... giờ thì ngươi cũng bị ta làm bẩn rồi nhá"

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười thiếu đòn hài lòng nhìn người trước mặt, quần áo đầy bụi đất, nhăn nhúm, tóc tay toán loạn.

Ngụy Vô Tiện một bước nhảy ra xa, né tránh Giang Trừng chuẩn bị giơ Tử Điện.Giang Trừng nhìn thấy hừ lạnh.

"Nó chẳng thể làm tổn thương ngươi, còn giả vờ né? Đức hạnh."

Ngụy Vô Tiện nghe như sét đánh ngang tai.

"Ngươi...ngươi nói gì?"

Giang Trừng chẳng thèm điếm xỉa tới y, nhìn cả người dơ bẩn, khó chịu muốn đánh người.

Ngụy Vô Tiện :" A Trừng, sư muội ngoan, nói cho ta, đệ vừa nói gì?"

Ngụy Vô Tiện một tay nắm lấy vai Giang Trừng, nhìn ánh mắt đắm đuối, cháy bỏng làm Giang Trừng cảm thấy không nhìn nổi ánh mắt ấy, né tránh, chạy trối chết.

"Giang Trừng, có phải thật không?"

Ngụy Vô Tiện vẫn không buông tha, bám riết không bỏ.

"Ngươi phiền"

Nếu giờ phút này các gia tộc lớn mà nhìn thấy cảnh một người chạy một người đuổi lại là hai người quyền cao chức trọng của Vân Mộng Giang Thị có lẽ tam quan họ sẽ vỡ nát không còn một mảnh.Thật hên!!

______

Tối

Sau khi tắt đèn, Ngụy Vô Tiện không rên một tiếng xô cửa phòng, khóa chặt cửa, cởi hài, leo lên giường Giang Trừng một cách thản nhiên, đắp chăn... ôm lấy y ngủ .

Ấm áp hơi ấm vây quanh cổ Giang Trừng nhột nhột.

"Xê ra, đừng dựa ta như vậy gần " Giang Trừng khẩn trương đem người dựa vào y xô ra càng xa càng tốt.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện như keo dính chó, đẩy thế nào cũng không đi, ngược lại ôm chặt Giang Trừng .

"Đừng đẩy, dựa vào ngươi cảm giác an toàn nhiều hơn a~~"

Giang Trừng mộng bức tiếp thu Ngụy Vô Tiện ỷ lại.

"Giang Trừng ôm chặt chút, ta ngủ mới không gặp ác mộng"

Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào ngực Giang Trừng giọng run rẩy như sợ hãi điều gì

"Ngươi làm ra vẻ"

Mặc dù tuông ra lời nói châm chọc nhưng Giang Trừng vô thức ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện hơn một chút.

"A Trừng, ngươi không nghĩ tới thêm một chủ nhân trong Vân Mộng?"

Giang Trừng mặt lạnh hơn một tẹo, độ ấm trong phòng cũng giảm đi.

Ngụy Vô Tiện :" Kim Lăng đã thành thiếu niên... chẳng lẻ ngươi... không muốn lập gia đình sau?"

Giang Trừng lật người Ngụy Vô Tiện nằm phía dưới chính mình, nheo mắt hạnh nhìn y.

"Ngươi muốn nói gì?"

Giọng Giang Trừng thôi bỡn cợt.

Ngụy Vô Tiện chột dạ, mắt chẳng dám nhìn thẳng Giang Trừng :" Ta nghe mấy lão già ấy cứ thúc ngươi lấy thê tử..."

"Ngươi bớt xàm ngôn" Giang Trừng thu nét mặt Ngụy Vô Tiện vào mắt :"... hay là ngươi tâm duyệt cô nương nào , lấy cớ đổ cho ta?"

Ngụy Vô Tiện cười cười không đáp.

Giang Trừng siết bả vai Ngụy Vô Tiện

"Ngươi nói"

Ngụy Vô Tiện thầm nhủ, dù có bii y đánh gãy chân, thì hôm nay cũng phải nói ra a, bao nhiêu năm giữ trong lòng, hai người cứ mập mờ như thế Ngụy Vô Tiện cũng không chịu được.

Nhìn thẳng Giang Trừng, đôi mắt đào hoa đã thôi bỡn cợt, Ngụy Vô Tiện nói rõ ràng từng chữ một giọng chân thành.

"Ta tâm duyệt ngươi,ngươi tính thế nào?"

Ngụy Vô Tịnh ánh mắt chứa đầy nét nhu tình mật ý, làm Giang Trừng một phen tâm động, trái tim bình bịch loạn nhảy.

"Là ngươi nói"

"Ta nói"

"Ngươi đừng hối hận" Giang Trừng không để cho Ngụy Vô Tiện trả lời, cúi người, ngậm lây bờ môi ấy hôn đi.

Trong lúc Ngụy Vô Tiện bàng hoàn chưa kịp lấy lại hơi thở, Giang Trừng phúc hắc cắn mạnh vào môi Ngụy Vô Tiện nói

"Thật muốn hôn chết ngươi này trương xảo miệng"

Ngụy Vô Tiện vô ngữ :" A...."

Giang Trừng bật cười thành tiếng nhìn Ngụy Vô Tiện mặt ngây như phỗng.

"Ta gì mà a? Ngoài ta ra còn ai chịu được ngươi?Ai dám gánh vác tất cả chuyện xấu ngươi làm ngoài ta? Ta hi sinh thân mình ngươi cảm động?"

Nói xong Giang Trừng lại cúi người hôn Ngụy Vô Tiện không thương tiếc

"A Giang Trừng, buông tha, buông tha, ta không thở nổi"

Ngụy Vô Tiện cố hết sức hít thở không khí một cách khó khăn.

"Nói, Ngươi là của ta" Giang Trừng hay tay chống lên gối đầu giường, cúi người nhìn Ngụy Vô Tiện động tình ,cường ngạnh uy hiếp.

"Ân....ha, ta, ha, là, là của ngươi,ngô..."

Ngụy Vô Tiện mang hơi tiếng nức nở đáp lại lời Giang Trừng.

"Ân, thật tốt"

Giang Trừng hôn hôn lên môi đã sưng đỏ thốt ra lời đường mật, miệng nhỏ Ngụy Vô Tiện thật ngọt.

_____

Ta có thể hạnh phúc nhất cuộc đời, đó là nơi mỗi một ngày điều có ngươi!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro