Ngoại truyện: Một cuộc đời khác

Xung Điền Tổng Tư mở mắt ra, y vẫn còn sống, huynh đệ trong Tân Soạn Tổ vẫn còn sống. Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đây là..." Bánh Bao tiên sinh cầm một bức thư được viết vội vàng đặt gần đấy, dòng chữ tinh tế nguệch ngoạc này hắn nhận ra, là của cô nương kia.

"Gửi Tổng Tư!

Tỷ ngốc quá, gặp ngươi sớm như vậy mà lại chẳng nhận ra bệnh tình của ngươi.

Tổng Tư thân ái, mấy năm qua ngươi chịu khổ nhiều rồi. Ngươi là thiếu niên đơn thuần, lại phải chịu nỗi đau mất chị gái, rõ ràng ôn nhu như thế lại phải cầm đao giết người, bệnh nặng như vậy vẫn im lặng một mực không nói cho ai.

Tỷ không thay đổi được toàn bộ nhân sinh của ngươi, nhưng tỷ muốn đối tốt với ngươi một chút, muốn thay ngươi vẽ nên giấc mộng nhân sinh.

Ngươi muốn có tỷ tỷ? Được, ta làm tỷ tỷ của ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi, thích không?

Ngươi không muốn chém người? Được, tỷ thay ngươi xử lý bọn rác rưởi, đời này không để ngươi chạm phải máu tanh lần nào nữa.

Ngươi lý tưởng là huynh đệ Tân Soạn Tổ? Tốt, tỷ hảo hảo bảo vệ họ, đem mạng sống họ đoạt lại. Mọi chuyện tỷ đều giải quyết tốt, chỉ cần đời này các ngươi không dính líu vào chính trị, ngoan ngoãn làm một người bình thường, các ngươi đều có thể bầu bạn bên nhau cả đời.

Tổng Tư, lời hứa cùng ngươi xem bắn pháo hoa năm sau.

Xin lỗi, tỷ thất hẹn rồi!

Chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn có, về sau nhất định phải sống tốt

Tỷ tỷ họ Du Liệm, tên là Huyết Ni. Đời này thứ tỷ muốn bảo vệ nhất chính là nụ cười của ngươi.

Bảo trọng nhé."

"Cô ấy đi rồi sao?" Y gấp bức thư lại, nhìn về phía bọn họ, sắc mặt ai cũng kém, họ gật đầu.

Từng người từng người đều đầy đủ.

Cô ấy ngốc quá, lao thẳng vào ngục giam để cướp Cận Đằng tiên sinh trở lại.

Lẽ nào cô ấy không sợ chết?

Không, có lẽ cô ấy không phải nhân loại. Cô ấy khiến người chết sống lại cơ mà.

Cô ấy là gì cũng chẳng quan trọng nữa, vì cô ấy đi rồi, đi thật rồi.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh đào loạn vũ, bát trọng anh hồng nhạt, ở trong gió múa điệu cuối cùng, trước khi mùa hè năm ấy đến, đào dù đẹp tới đâu cũng không có sinh mệnh, nhiếp hồn đoạt phách, dùng sinh mệnh cuối cùng bay lượn này, múa đến khuynh quốc khuynh thành.

Lúc ngắm nó cô ấy đã có vẻ mặt như thế nào nhỉ?

Y không biết, khi đó người cô ấy quá ấm áp, y muốn ôm lấy cô ấy cả đời, cứ như vậy thiếp đi

Cô ấy đi rồi, tệ thật, y thà chết đi còn hơn sống một cuộc đời không có cô ấy.

"Tổng Tư" Thổ Phương nhìn y, đau đớn cười "Hãy sống cuộc đời mà cô ấy nói, đừng phụ lòng cô ấy."

"Ta hiểu..." Nếu y làm như lời cô ấy nói, liệu cô ấy có quay về?

Vấn đề này Tổng Tư nghĩ rất lâu vẫn chưa có câu trả lời.

Lần thứ hai y trở về nơi cuối cùng nhìn thấy cô ấy là đêm giao thừa của ba năm sau.

Cảnh vật vẫn còn vẹn nguyên như cũ lại chẳng thấy cô ấy đâu.

Cô ấy đang ở đâu nhỉ?

"Tôi nói lời này, chẳng biết em có nghe thấy không, tôi vẫn muốn nói." Y nhìn chỗ hai người từng ngồi, lại nhìn gốc anh đào đã trụi tàn.

"A Cúc cô nương cảm động trước tình cảm của Tam Lang tiên sinh, đã gả cho hắn rồi. Đứa trẻ trong bụng cô nương ấy đã chết non ba năm trước. Họ sẽ sinh một đứa nhóc bụ bẫm khác ở một nơi tốt hơn. Bánh bao tiên sinh cũng đã có thê tử, cô nương kia là một nữ tử tốt. Cô nương đó rất giống em, dịu dàng, nhu thuận, hiểu chuyện, biết lắng nghe..."

Em có thể trở về chứ?

Tôi cũng muốn kết hôn rồi.

"Thổ Phương tiên sinh không đến Đào Nguyên Quy Ốc nữa, hắn bảo em không thích nam nhân đa tâm. Thổ Phương tiên sinh cũng như tôi, đều thích em, em biết không?"

Em làm sao biết được nhỉ!

"Chúng tôi sống rất tốt, một cuộc đời bình thường ở ngoại thế điền viên mà trước kia chúng tôi từng nghĩ đến" Giá mà em ở đây thì thật tốt.

Tiểu Ni, tôi có chút nhớ em, không phải chỉ riêng mình tôi, còn có Trai Đằng tiên sinh và Thổ Phương tiên sinh nữa.

Em có thể cân nhắc việc trở lại được không?

Tôi có thể bồi em đi coi pháo hoa, bằng lòng bồi cả đời....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro