Cuộc sống chìm vào nguy hiểm
Ánh trăng sáng vằng vặc phủ lên những mái nhà cổ kính của thị trấn Volterra. Lyra đứng trên một mái nhà cao, ánh mắt nàng hướng về quảng trường, nơi Bella đang cùng Alice chuẩn bị bước vào cuộc đối mặt định mệnh với gia tộc Volturi. Nàng không bước ra ánh sáng, chỉ âm thầm quan sát từ xa.
Lyra biết rõ mạch truyện này không cho phép nàng can thiệp quá sâu. Dù có quyền năng vượt xa cả Volturi, nàng hiểu rằng việc phá vỡ dòng chảy định mệnh sẽ không chỉ gây nguy hiểm cho Bella, mà còn làm lung lay cả thế giới này. Tuy vậy, nàng không thể thờ ơ trước nỗi đau và sự sợ hãi của cô bé mà nàng coi như em gái.
Sự sợ hãi của Bella và sự bảo vệ của Lyra
Trong suốt hành trình đến Italy, Lyra luôn giữ khoảng cách, không để Bella và Alice nhận ra sự hiện diện của mình. Nàng dùng sức mạnh của mình để bảo vệ Bella khỏi những nguy hiểm nhỏ dọc đường – từ chiếc xe tải suýt đâm vào họ tại sân bay, cho đến những bóng hình lạ lẫm theo dõi họ trong thị trấn.
Khi đêm xuống, Bella trằn trọc không ngủ được trong phòng khách sạn, đôi mắt nàng đỏ hoe vì lo lắng và đau khổ. Lyra, trong hình dạng của một con hồ ly trắng nhỏ nhắn, lặng lẽ bước qua cửa sổ và ngồi trên đầu giường của Bella.
Lyra (bằng giọng nói nhẹ nhàng như gió):
"Em không phải một mình, Bella. Ta ở đây."
Bella giật mình, nhưng khi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của Lyra, cô bé cảm nhận được một sự an ủi lạ thường.
Bella (thì thầm, đôi mắt ngấn lệ):
"Lyra... Tôi nhớ Edward... Tôi không biết liệu mình có làm đúng hay không."
Lyra nhảy xuống, biến lại thành hình người, đôi mắt hồ ly ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên trán Bella, truyền cho cô bé một luồng sức mạnh an ủi.
Lyra:
"Em yêu thương cậu ấy, điều đó không sai. Nhưng hãy nhớ, em cần mạnh mẽ để tự bảo vệ mình. Ta sẽ không luôn ở đây để bảo vệ em, Bella. Chiếc vòng ta đã trao cho em là lời hứa của ta – khi em cần, ta sẽ đến."
Bella gật đầu, nắm chặt chiếc vòng cổ trên tay, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ánh trăng rực sáng giữa bầu trời đêm, chiếu xuống những con đường cổ kính dẫn vào thành phố Volterra. Bella, lòng tràn ngập lo lắng và tuyệt vọng, đang cùng Alice chạy đua với thời gian. Nàng biết Edward đang gặp nguy hiểm, và nếu không kịp đến nơi, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
Trong khi đó, trên một mái nhà cao gần đó, Lyra lặng lẽ dõi theo từng bước của Bella. Nàng không cần phải tham gia vào câu chuyện này, nhưng lòng nàng không thể yên khi thấy người em gái mà nàng yêu thương đau khổ đến vậy.
Hành trình đến Italy
Lyra đã âm thầm theo Bella từ Forks đến Italy, bảo vệ cô bé khỏi những nguy hiểm nhỏ dọc đường. Những kẻ theo dõi đáng ngờ tại sân bay, những tình huống bất ngờ suýt xảy ra tai nạn – tất cả đều được giải quyết mà Bella không hề hay biết.
Khi Alice lái xe qua những con đường quanh co để đến Volterra, Bella liên tục quay đầu nhìn ra cửa sổ, lòng ngập tràn lo sợ. Lyra, trong hình dạng một con hồ ly nhỏ nhắn, bám theo chiếc xe, ánh mắt nàng không rời Bella.
Lyra (thầm nghĩ):
"Bella, em phải mạnh mẽ. Chị sẽ ở đây, âm thầm bảo vệ em, dù em không bao giờ nhận ra."
Đến thành phố Volterra
Khi Alice và Bella bước vào thành phố, bầu không khí nơi đây trở nên căng thẳng. Đám đông mặc áo choàng đỏ tụ tập trong lễ hội, nhưng đâu đó vẫn thoáng hiện những ánh mắt sắc bén, những kẻ theo dõi bước chân của họ. Lyra xuất hiện lặng lẽ trong một góc khuất, đôi mắt hồ ly của nàng quan sát từng kẻ tình nghi.
Khi Bella lạc bước giữa đám đông, Alice phải kéo tay cô bé để giữ nhịp di chuyển. Lyra, cách đó không xa, thấy rõ sự hoảng loạn trong ánh mắt của Bella. Nàng vẽ một ấn chú nhỏ trong không khí, như một làn gió nhẹ thổi qua, giúp Bella bình tâm hơn một chút.
Lyra (thì thầm, mặc dù không ai nghe được):
"Em không đơn độc đâu, Bella. Chị luôn ở đây."
Cung điện Volturi
Alice và Bella cuối cùng cũng đến được cung điện Volturi. Bella, trái tim đập thình thịch, bước theo Alice vào trong. Hành lang tối tăm, những bức tượng uy nghiêm, và sự hiện diện áp đảo của những kẻ cai trị mạnh mẽ nhất trong thế giới ma cà rồng – tất cả khiến Bella càng thêm run sợ.
Lyra không bước vào cung điện, nàng biết đây không phải là nơi dành cho mình. Thay vào đó, nàng đứng từ xa, đôi mắt xuyên qua từng bức tường đá, theo dõi mọi chuyện diễn ra bên trong.
Cuộc xét xử bắt đầu
Trong căn phòng rộng lớn, Bella và Alice đối mặt với Aro, Caius, và Marcus – ba lãnh chúa của Volturi. Edward quỳ gối giữa căn phòng, ánh mắt tuyệt vọng hướng về Bella. Giọng nói của Aro vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang đầy quyền uy:
Aro:
"Bella Swan, thật thú vị khi cô lại đặt chân đến nơi này. Chúng ta có rất nhiều điều để thảo luận."
Bầu không khí trong đại sảnh của lâu đài Volturi trở nên ngột ngạt. Những cặp mắt đỏ rực của đám vệ sĩ Volturi khóa chặt vào Edward, Alice và Bella. Aro, với giọng điệu mềm mỏng nhưng đầy uy lực, đang cân nhắc số phận của những kẻ xâm phạm.
Aro:
"Bella Swan, một cô gái bình thường, nhưng lại có sức hút kỳ lạ đối với cả ma cà rồng lẫn loài người. Edward Cullen, ngươi nghĩ cô bé này có thể mãi an toàn khi không thuộc về thế giới của chúng ta sao?"
Edward quỳ gối, đôi mắt hoang mang nhưng kiên định, nhìn Aro đầy thách thức. Bella, đứng cạnh Alice, không thể kìm được nước mắt. Cô bé run rẩy nắm chặt chiếc vòng tay mà Lyra đã tặng, và bắt đầu khóc nấc lên.
Bella:
"Lyra... xin chị... cứu chúng tôi! Em không biết phải làm gì nữa. Làm ơn, chị ở đâu... cứu Edward... cứu tất cả chúng em..."
Ánh sáng của lời cầu cứu
Chiếc vòng trên cổ tay Bella phát sáng mạnh mẽ, ánh sáng kỳ lạ ấy lan tỏa khắp căn phòng, khiến đám vệ sĩ Volturi lùi lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh sáng nhấp nháy ba lần như một tín hiệu được gửi đi. Ngay khi lần sáng cuối cùng vụt tắt, một cơn gió mạnh cuốn qua căn phòng.
Và rồi, giữa đại sảnh, trong ánh sáng chói lòa, Lyra xuất hiện.
Nàng đứng đó, dáng người uyển chuyển nhưng tràn đầy uy nghi, chiếc áo choàng đen khẽ lay động. Đôi mắt vàng rực của nàng đảo qua căn phòng, lạnh lẽo và sắc bén.
Lyra:
"Ta đến rồi, Bella."
Bella ngừng khóc, đôi mắt ngấn lệ sáng lên vì hy vọng. Edward và Alice nhìn Lyra với sự kinh ngạc tột độ, không hiểu nàng là ai hay từ đâu đến.
Đám vệ sĩ Volturi định tấn công ngay khi nhận ra sự hiện diện của nàng, nhưng trước khi chúng kịp di chuyển, Lyra đã ra tay. Chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng, một luồng sức mạnh vô hình quét qua căn phòng, hất tung những kẻ tấn công vào tường, khiến chúng ngã xuống trước ngai của Aro, Caius và Marcus.
Edward đang suy yếu cũng được nàng hồi phục chỉ bằng một ánh nhìn dịu dàng. Trước ánh mắt ngạc nhiên và tràn ngập biết ơn của Bella, Lyra khẽ mỉm cười:
Lyra (nhẹ nhàng):
"Em đã làm tốt, Bella. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Đối mặt Volturi
Aro đứng lên, ánh mắt lấp lánh sự tò mò pha lẫn tức giận:
Aro:
"Nàng đang can thiệp quá mức vào chuyện của Volturi? Đây là sự bất kính, Lyra."
Lyra chậm rãi bước về phía ngai vàng, mỗi bước chân của nàng khiến bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Nàng dừng lại, đôi môi cong lên một nụ cười kiều mị:
Lyra:
"Ta là Lyra Nineflare, xin lỗi vì sự dán đoạn cuộc sét sử của các ngài nhưng ta hứa sẽ có lời giải thích rõ sau.."
Caius nhướn mày, giọng nói sắc lạnh đầy tức giận:
Caius:
"Nàng có biết ngươi đang đối đầu với ai không, Lyra Nineflare? Chúng ta không cho phép bất kỳ ai—"
Lyra lạnh lùng ngắt lời:
Lyra:
"Ta biết rất rõ mình đang làm gì. Và các ngươi cũng nên biết rằng, không ai được phép động đến Bella Swan – cho đến khi lời tiên tri được ứng nghiệm. Đây là lời cấm của ta, và các ngươi không muốn thử thách giới hạn của ta đâu."
Sức mạnh của Lyra lan tỏa khắp căn phòng, khiến cả ba lãnh đạo Volturi đều cảm nhận được áp lực khủng khiếp. Aro, mặc dù không giấu được vẻ tức giận, nhưng cũng không dám liều lĩnh.
Tạm biệt Bella
Sau khi đảm bảo Edward, Alice và Bella được thả đi, Lyra bước đến bên Bella. Nàng cúi người, thì thầm vào tai cô bé:
Lyra:
"Hẹn gặp lại sớm, Bella. Bảo trọng. Ta sẽ tìm em ngay khi xong việc ở đây."
Bella, vẫn còn sợ hãi, gật đầu. Cô bé không nói nên lời, nhưng ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và biết ơn.
Lyra bước lùi lại, ánh sáng từ nàng lại một lần nữa bao trùm cả căn phòng, khiến mọi thứ trở về yên tĩnh. Nàng biến mất, để lại một khoảng trống kỳ lạ, nhưng cũng đầy hy vọng.
Edward, Alice và Bella rời khỏi cung điện Volturi an toàn, nhưng cảm giác về sự hiện diện mạnh mẽ của Lyra vẫn còn in đậm trong tâm trí họ. Volturi, mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không dám làm trái lời cấm của Nữ Vương Hồ tộc.
Và ở đâu đó trong bóng tối, Lyra mỉm cười, biết rằng nàng đã làm tròn nhiệm vụ – không chỉ với Hệ thống, mà còn với người em gái mà nàng thầm yêu quý.
Sau khi tiễn Edward, Bella, và Alice rời khỏi Volterra an toàn, Lyra quay lại đối diện với Aro, Caius, và Marcus. Đại sảnh của Volturi giờ đây chỉ còn lại những thành viên cốt cán, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió rít qua các khe hở.
Caius bước lên trước, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự tức giận khó kiềm chế.
Caius:
"Lyra Nineflare, nàng nghĩ rằng có thể tùy ý xông vào lãnh địa của Volturi, gây náo loạn trước mặt chúng ta, rồi rời đi mà không cần giải thích gì sao?"
Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn giữ được vẻ phong tình khiến mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía nàng. Không tỏ ra nao núng trước sự phẫn nộ của Caius, nàng bước chậm rãi về phía ngai vàng.
Lyra:
"Caius, sao lại căng thẳng như vậy? Ta đâu đến đây để gây chiến với các ngài."
Nàng nghiêng người, ánh mắt long lanh như đang trêu đùa. Nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh như băng của Caius, nàng thở dài một cách duyên dáng.
Lyra:
"Được rồi, nếu các ngài muốn một lời giải thích, ta sẵn sàng đưa ra."
Giải thích khéo léo
Lyra dừng lại trước ngai của Aro, đôi mắt vàng ánh lên vẻ dịu dàng. Nàng cúi người một chút, đôi bàn tay thon dài chạm nhẹ vào tay Aro.
Lyra:
"Aro, ngài là người thông thái nhất mà ta từng biết. Ngài hẳn đã nhận ra sự việc này không hề đơn giản, đúng không? Bella Swan không phải là một cô gái bình thường."
Aro nhìn Lyra, ánh mắt đầy tò mò và cũng có chút cảnh giác.
Aro:
"Nàng nói tiếp đi, Lyra. Ta muốn nghe lý do của nàng."
Nàng tiến sát hơn, một tay chạm nhẹ lên vai Aro, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý:
Lyra:
"Lời tiên tri về Bella, ngài đã từng nghe ta nói qua, đúng chứ? Cô bé đó mang trong mình một định mệnh mà cả ta và các ngài đều không thể thay đổi. Nếu Volturi ra tay hủy diệt cô bé, không chỉ các ngài mà cả thế giới ma cà rồng này cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ta chỉ làm điều cần làm để bảo vệ tất cả."
Aro thoáng nhíu mày, nhưng vẻ mặt dường như dịu đi đôi chút. Lyra biết cách khơi dậy sự tò mò của ông, và nàng tiếp tục, giọng điệu pha lẫn sự ngọt ngào và thuyết phục:
Lyra:
"Ta không muốn đối đầu với Volturi, càng không muốn làm tổn hại đến mối quan hệ giữa chúng ta. Nhưng nếu để định mệnh của Bella bị phá hủy, sẽ không còn ai có thể đảm bảo sự cân bằng của thế giới này."
Xoa dịu Caius
Caius vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Hắn không dễ dàng bị thuyết phục như Aro. Lyra quay người, bước nhẹ về phía hắn, nụ cười thoáng qua trên môi nàng.
Lyra:
"Caius, ngài vẫn giận ta sao? Nhưng ta làm tất cả những điều này không phải vì lợi ích cá nhân. Ta làm vì chúng ta, vì cả Volturi."
Hắn nhíu mày, ánh mắt không mấy thân thiện:
Caius:
"Nàng nghĩ nàng lấy tư cách gì để nói rằng ngươi làm điều đó vì chúng ta?"
Lyra khẽ thở dài, bước tới gần hơn. Nàng chạm nhẹ vào cánh tay của Caius, đôi mắt nàng như đang thì thầm một bí mật chỉ dành riêng cho hắn:
Lyra:
"Ta lấy tư cách là nữ vương Hồ ly Caius, ngài là người mà ta luôn để tâm nhất. Ta biết ngài không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng ta hy vọng ngài có thể tin ta, dù chỉ một lần. Ta không bao giờ muốn làm ngài thất vọng."
Caius thoáng sững người trước sự chân thành trong giọng nói của nàng. Dù lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, nhưng sự tức giận dường như đã nguôi ngoai phần nào.
Lời hứa của Lyra
Cuối cùng, Lyra quay lại nhìn cả ba người, ánh mắt nàng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Lyra:
"Ta hứa, Bella Swan sẽ trở thành ma cà rồng, và bí mật của Volturi sẽ không bao giờ bị tiết lộ. Nhưng cho đến khi lời tiên tri được ứng nghiệm, không ai được động đến cô bé. Đây là lời cảnh cáo của ta."
Nàng bước lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. Marcus, người im lặng từ đầu, khẽ gật đầu, dường như đồng tình với những lời của nàng. Aro, sau một hồi suy nghĩ, mỉm cười đầy ẩn ý:
Aro:
"Lyra, Nàng thật sự là một sinh vật đặc biệt. Ta sẽ tạm thời tin nàng. Nhưng hãy nhớ, nếu nàng sai, Volturi sẽ không bỏ qua."
Lyra mỉm cười, bước lại gần Aro, khẽ hôn lên má ông như một lời cảm ơn, rồi quay sang Caius. Dù hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng biết hắn đã phần nào dịu lại.
Lyra:
"Ta hứa sẽ không để ngài thất vọng, Caius."
Nàng chạm nhẹ lên vai hắn, trước khi quay đi, phong thái tự tin nhưng không kém phần uyển chuyển, khiến mọi ánh mắt trong đại sảnh đều dõi theo.
Lyra rời khỏi đại sảnh của Volturi, để lại một không gian im lặng nhưng tràn ngập sự tò mò và nể phục. Nàng không chỉ xoa dịu được ba lãnh đạo Volturi mà còn khiến họ phải nhìn nàng bằng một con mắt khác – không chỉ là một kẻ ngoài cuộc, mà là một đồng minh tiềm năng.
Ở đâu đó trong bóng tối của Volterra, nàng mỉm cười, lòng thầm nghĩ:
Lyra:
"Bella, mọi thứ đã ổn. Em hãy giữ tình yêu của mình thật chặt. Ta đã bảo vệ em, như một người chị luôn làm."
Sau khi Lyra rời đi, không khí trong đại sảnh Volturi trở nên trầm lắng. Cánh cửa lớn bằng đá đóng lại, tiếng vọng của nó dường như báo hiệu một sự im lặng căng thẳng. Các thành viên Volturi đứng chờ, ánh mắt hướng về phía ba vị lãnh đạo.
Aro, như thường lệ, phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Ông ngả người ra sau ghế, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú xen lẫn suy tư.
Aro:
"Lyra Nineflare, nàng thực sự thú vị. Các ngươi thấy thế nào?"
Marcus, người vẫn im lặng trong suốt cuộc trò chuyện, khẽ gật đầu, giọng trầm thấp:
Marcus:
"Cô ta có lý do của mình. Và ta tin rằng cô ta không nói dối."
Aro cười khẽ, nhưng đôi mắt ông lộ rõ vẻ tính toán.
Aro:
"Ta đồng ý. Dù nàng có tài giỏi đến đâu, những gì nàng nói không thể hoàn toàn che giấu sự thật. Động cơ của nàng rõ ràng không chỉ vì cái gọi là tiên tri hay cô gái loài người đó. Lyra luôn có những kế hoạch riêng."
Caius, đứng dậy khỏi ngai của mình, đi tới trước, giọng nói lạnh lùng:
Caius:
"Ngươi bị nàng quyến rũ đến mức này sao, Aro? Nàng dám đưa ra lời cấm với chúng ta ngay trong đại sảnh này. Một hồ ly kiều mị tưởng mình có thể áp chế Volturi sao?"
Aro không tỏ vẻ tức giận trước lời chỉ trích của Caius, mà chỉ mỉm cười bình thản:
Aro:
"Ôi, Caius, ngươi thật quá khắc nghiệt. Chẳng phải nàng đã xoa dịu tình hình mà không cần đến bạo lực sao? Ngươi nghĩ gì về điều đó, Marcus?"
Marcus nhìn Aro và Caius, sau đó chậm rãi đáp:
Marcus:
"Lyra là một nữ hoàng, không phải kẻ thù. Nàng biết rõ những ranh giới cần tôn trọng. Nhưng đúng như Caius nói, chúng ta không thể hoàn toàn tin tưởng nàng."
Caius quay người lại, đôi mắt sắc lạnh:
Caius:
"Nếu không thể tin, tại sao lại để nàng đi dễ dàng như vậy? Chúng ta nên bắt giữ nàng, hoặc ít nhất phải có biện pháp để kiểm soát."
Aro cười khẽ, lắc đầu:
Aro:
"Caius, ngươi chưa hiểu rõ Lyra. Nếu chúng ta làm vậy, nàng sẽ trở thành kẻ thù thực sự. Và một Nine-Tailed Fox Queen như nàng không dễ đối phó. Nàng có thể là một đồng minh vô giá nếu biết cách khai thác."
Caius nhíu mày, giọng nói trở nên gay gắt hơn:
Caius:
"Ngươi định để một kẻ nguy hiểm như nàng tự do chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp và vài lời ngon ngọt sao, Aro? Nàng không chỉ là một sinh vật mạnh mẽ, mà còn quá thông minh để bị lợi dụng."
Aro nhìn Caius, nụ cười trên môi ông nhạt dần, giọng ông trầm xuống:
Aro:
"Caius, ta hiểu rõ những lo lắng của ngươi. Nhưng để đối đầu với nàng, ngươi cần nhiều hơn là sức mạnh. Ngươi cần sự kiên nhẫn, và cả sự tinh tế mà nàng tỏ ra quá vượt trội."
Caius trầm ngâm, ánh mắt vẫn ánh lên sự bất mãn, nhưng dường như không phản bác thêm.
Kế hoạch của Volturi
Aro đứng dậy, bước chậm rãi quanh đại sảnh, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Aro:
"Chúng ta sẽ để nàng tự do, ít nhất là bây giờ. Nhưng ta muốn theo dõi nàng. Jane, Alec, nhiệm vụ của các ngươi là quan sát mọi hành động của Lyra. Báo cáo lại cho ta nếu có điều gì đáng nghi."
Jane và Alec cúi đầu nhận lệnh.
Aro:
"Còn về lời cấm mà nàng đưa ra... Hãy coi đó là một thử thách. Nếu Bella thực sự trở thành ma cà rồng, chúng ta sẽ xem xét lại mối quan hệ với Lyra. Nhưng nếu nàng phá vỡ lời hứa, nàng sẽ phải trả giá."
Marcus khẽ gật đầu, đồng tình với kế hoạch của Aro.
Caius vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng như băng, nhưng không nói thêm gì. Trong lòng hắn, một cảm giác khó chịu len lỏi – sự quan tâm kỳ lạ mà hắn không muốn thừa nhận dành cho Lyra.
Caius (thầm nghĩ):
"Lyra... Ta sẽ không để nàng điều khiển ta theo cách ngươi muốn."
Aro nhìn Caius, như thể đọc được suy nghĩ của hắn, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
Dù kế hoạch tạm thời được thống nhất, không khí trong Volturi vẫn căng thẳng. Lyra đã rời đi, nhưng nàng để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí của cả ba lãnh đạo Volturi – đặc biệt là Caius.
Ở nơi nào đó ngoài Volterra, Lyra mỉm cười. Nàng biết rõ từng bước đi của mình, và nàng cũng biết, đây chỉ mới là khởi đầu.
Bầu trời Volterra đêm nay khoác lên mình tấm áo nhung đen thăm thẳm, điểm xuyết bởi vô vàn ánh sao lấp lánh. Ánh trăng bàng bạc tràn xuống, phủ lên từng góc phố cổ kính một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa mê hoặc. Trong căn phòng khách sạn sang trọng, Lyra ngồi tựa mình vào lan can ban công, đôi mắt hồ ly xa xăm nhìn về phía chân trời.
Nàng đã uống kha khá. Một chai rượu vang đỏ đã vơi đi quá nửa, bên cạnh là đĩa trái cây tươi với những chùm nho tím mọng nước, dâu đỏ mọng, và những miếng dưa hấu được cắt gọn gàng. Lyra cầm ly rượu trên tay, nhẹ nhàng lắc để chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh trăng.
Lyra:
"Thật mệt mỏi..." – nàng thì thầm một mình, đôi môi cong lên một nụ cười gượng gạo.
Rượu trôi qua cổ họng để lại dư vị chát ngọt, nhưng không thể làm tan đi nỗi buồn trong lòng nàng. Gánh nặng tiên tri, trách nhiệm với tộc Hồ Ly, những rắc rối của hệ thống... tất cả dồn ép nàng đến mức nàng chỉ muốn chìm trong men say để quên đi tất cả, dù chỉ trong chốc lát.
Nàng vừa cắn một quả nho, vừa ngắm nhìn ánh sao. Gió thổi nhè nhẹ, làm những lọn tóc dài của nàng khẽ bay, tựa như một bức tranh hoàn mỹ giữa đêm. Nhưng trong cái khoảnh khắc yên bình ấy, một ánh mắt khác đang dõi theo nàng từ bóng tối.
Caius đứng lặng lẽ trong góc khuất, đôi mắt bạc sắc lạnh của hắn khóa chặt vào nàng. Hắn không biết điều gì khiến bản thân phải bước chân đến đây. Có lẽ là sự tò mò, có lẽ là nỗi nhớ không tên, hoặc đơn giản là mong muốn được nhìn thấy nàng – nữ vương kiều diễm đã khiến tâm trí hắn không lúc nào yên.
Hắn vẫn tưởng nàng luôn kiêu ngạo, mạnh mẽ và lạnh lùng. Nhưng giờ đây, trước mắt hắn là một Lyra rất khác: yếu đuối, u buồn, và... mong manh.
Lyra bất chợt quay lại, ánh mắt hồ ly xuyên thấu màn đêm, nhìn thẳng về phía hắn.
Lyra:
"Caius?" – nàng hơi nghiêng đầu, môi nở nụ cười nhạt. – "Ngươi đến đây làm gì? Theo dõi ta à?"
Caius bước ra khỏi bóng tối, ánh sáng trăng rọi lên gương mặt góc cạnh của hắn.
Caius:
"Ta không ngờ nàng phát hiện nhanh như vậy."
Lyra cười khúc khích, tay cầm ly rượu đưa lên mời hắn:
Lyra:
"Thôi nào, Caius. Đừng căng thẳng thế. Lại đây, uống cùng ta một ly. Ta hứa không cắn ngươi đâu."
Hắn bước đến, nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu. Rượu? Trái cây? Những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì với một ma cà rồng như hắn – vị giác của hắn từ lâu đã không còn cảm nhận được gì ngoài mùi máu. Nhưng đôi mắt nàng, cái cách nàng nhướng mày và ánh lên sự tinh nghịch, khiến hắn không thể từ chối.
Caius:
"Nàng biết ta không uống được rượu. Ta chẳng cảm nhận được gì từ những thứ đó."
Lyra bật cười, đôi vai nàng rung nhẹ:
Lyra:
"Thật tiếc, Caius. Vậy mà ta đã định chia sẻ loại rượu ngon nhất với ngươi. Nhưng... có lẽ ngươi sẽ thích thứ khác."
Trước khi hắn kịp phản ứng, Lyra đã tiến sát lại gần, đôi mắt hồ ly sáng rực dưới ánh trăng. Nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn, làn da nàng ấm áp đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo của hắn.
Lyra:
"Ngươi lạnh thật đấy. Để ta sưởi ấm cho ngươi nhé?"
Caius khựng lại. Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng lại như một mũi tên xuyên thẳng vào tâm trí hắn. Lyra nghiêng người, đôi môi nàng chạm nhẹ lên má hắn, rồi xuống cằm.
Caius:
"Lyra... nàng..."
Giọng hắn trầm thấp, nhưng không có ý cản lại. Đôi môi nàng chạm đến môi hắn, một nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến toàn thân hắn như bị thiêu đốt.
Caius không chịu được nữa. Hắn kéo nàng sát vào người, đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy eo nàng. Nụ hôn của hắn không còn nhẹ nhàng mà trở nên mãnh liệt, cuồng nhiệt như muốn chiếm lấy tất cả những gì thuộc về nàng hắn luồn chiếc lưỡi lạnh buốt của mình vào trong khoang miệng ấm nóng của nàng cảm nhận được vị ngọt quanh đôi môi nàng hắn lập tức điên cuồng hút hết mật ngọt nó thưởng thức nó như một món ăn trong suốt hàng thế kỉ qua hắn chưa được thử qua.
Lyra cười khúc khích giữa nụ hôn, đôi tay nàng nghịch ngợm lùa vào mái tóc bạch kim của hắn.
Lyra:
"Người thật là... mãnh liệt quá, Caius. Ta chỉ muốn chọc người thôi mà."
Caius:
"Đừng đùa với ta, Lyra. Nàng không biết nàng đang khiến ta khó chịu đến mức nào."
Nàng nhướng mày, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ trêu chọc.
Lyra:
"Khó chịu? Hay là người đang thích ta đấy?"
Caius không đáp, nhưng ánh mắt hắn nói lên tất cả. Hắn cúi xuống, tiếp tục hôn nàng, lần này còn sâu và dài hơn. Hắn không quan tâm đến gì nữa – không đến trách nhiệm, không đến định kiến. Giờ đây, chỉ có nàng và hắn, dưới bầu trời sao lấp lánh.
Lyra thả lỏng người, để mặc hắn chiếm đoạt mọi cảm giác của nàng. Nàng biết Caius khác với những kẻ nàng từng gặp – hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng là kẻ duy nhất khiến nàng cảm thấy an toàn trong vòng tay hắn.
Khi nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì men say, Caius bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Hắn cúi xuống, khẽ vuốt ve gương mặt nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ như gió.
Caius:
"Ngủ đi, Lyra. Ta sẽ ở đây."
Lyra thì thầm, giọng nhỏ như tiếng mèo con:
Lyra:
"Ngươi không được đi đâu... Ngươi phải ở đây với ta..."
Caius mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy sự dịu dàng. Hắn ôm nàng vào lòng, để nàng chìm vào giấc ngủ trong hơi thở của hắn – lạnh lẽo, nhưng đầy ấm áp trong tâm hồn.
Bên ngoài, ánh sao vẫn rực rỡ, chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào và đầy cảm xúc của hai kẻ tưởng như không thể giao nhau, nhưng lại bị ràng buộc bởi định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro