Chương IV: Khó Chịu
Sau khi tách Selena ra, Edward một mình đến phòng học sinh. Hiện tại, anh đang ngồi cùng bàn với Bella trong phòng thực hành sinh học. Tất nhiên là Edward cảm thấy không hài lòng một chút nào. Anh cố gắng ngồi xa Bella nhất có thể, hai tay anh siết chặt, trên làn da trắng bệch nổi lên những gân xanh. Mùi máu của cô ta quá thơm đi, mùi hương tội lỗi làm Edward không thể nào kiềm chế được. Không những thế anh còn không đọc được suy nghĩ của cô ta. Có lúc Edward đã định xin chuyển lớp nhưng lại không được, Carlisle không đồng ý.
Mỗi khi ngửi thấy mùi của Bella, Edward không thể kiềm chế cảm giác đói khát, muốn nhào đến chỗ cô cắn xé. Thứ hương vị kỳ lạ nhưng lại quyến rũ đến chết người. Dù ngồi sát ra ngoài nhưng không ăn nhằm gì cả, mùi hương đó cứ lờn vờn trước mũi anh. Ước gì có Selena ở đây, Edward thầm nghĩ, mùi hương nhẹ nhàng mang hương hoa lavender sẽ giúp anh tỉnh táo hơn. Cứ tiết sinh nào anh cũng trải qua như vậy, điều này thật làm người khác muốn nổi điên.
Cảm nhận được ánh mắt hận thù cháy bỏng của Edward bên cạnh nhìn mình, Bella liền ngồi bất động. Cô cảm nhận ánh mắt đó như một con thú săn mồi đang nhìn con mồi của mình, mà cô chính là con mồi đó đang chuẩn bị bị ăn thịt. Bella nghi hoặc, tiết nào cũng vậy, Edward chưa bao giờ dành cho cô được một cái nhìn thiện cảm mà toàn là sự lạnh nhạt và bực tức, trông cô đáng ghét lắm sao? Anh ta khó chịu về mùi hương trên người cô sao? Bella ngửi lại tóc mình, rõ ràng là mùi dầu gội đầu vị hương dâu mà cô yêu thích.
Hơn cả sợ hãi, Bella cảm thấy khó chịu. Tại sao anh ta chỉ có ác cảm với một mình cô chứ. Tuy Edward lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng anh không hề có những hành vi gì quá đáng, nhưng đối với cô thì có. Nhưng tại sao anh lại đối xử với Selena rất tốt? Thà Edward ai anh cũng đối xử lạnh lùng và khó gần như cô thì cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nhìn Edward quan tâm tới Selena như vậy khiến Bella cảm thấy bất lực.
"Anh đeo lens sao?" Để đánh tan không khí kỳ lạ này, Bella liền cố gắng bắt chuyện với Edward.
"Gì?" Edward khá ngạc nhiên khi Bella hỏi.
" Lần trước tôi thấy mắt anh màu đỏ, nhưng hôm nay lại màu nâu" Bella nói.
" Cô nhìn lầm rồi" Edward lạnh lùng đáp lại. Chết tiệt, mong cô ta đừng có phát hiện ra điều gì nữa.
"Rõ ràng tôi..." Bella định khẳng định lại mình không nhìn lầm thì bị Edward cắt ngang.
"Không hề" Edward gầm lên "Cô bớt cho mình là đúng đi"
Bella rõ ràng là bị Edward làm cho sợ hãi, cô không dám nói thêm lời nào nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn còn cho rằng, mình không hề nhìn lầm, cũng không ngờ Edward lại tức giận như vậy.
Ngay khi chuông báo kết thúc tiết thúc, Edward liền lao ra ngoài như một con báo. Anh mệt mỏi với tiết học này lắm rồi. Thấy Edward như thế, Bella cảm thấy rất tủi thân. Ngồi cạnh cô khó chịu đến vậy sao, thật là bất công mà. Cô đã làm gì sai cơ chứ. Bella đành lủi thủi tự đi ra ngoài. Trên đường đến canteen, cô bắt gặp Jessica và Angela đang đi với nhau, hai người họ cũng nhìn thấy Bella.
"Bella, cậu cũng đến canteen à?" Jessica thân thiện rủ Bella "Cậu muốn đi cùng không?"
"Cũng được" Bella gật đầu "Cậu không đi cùng Selena sao?"
" Selena ấy hả? Tớ không muốn làm bóng đèn đâu" Jessica nháy mắt, đưa mắt về một hướng khác.
Để thỏa mãn sự tò mò, Bella nhìn theo hướng Jessica chỉ. Cô thấy Edward đang đứng ở trước phòng học tâm lý học, có vẻ như đang chờ ai đó. Giải đáp cho câu hỏi của Bella, Selena từ trong phòng bước ra, cô thấy cô ta nhìn thấy Edward rồi nở nụ cười nhẹ, hai người có vẻ nói gì đó với nhau thì bỗng thầy giáo đi ra, trò chuyện với Selena.
" Chúng ta đi thôi" Angela nói, cô tinh ý thấy trong ánh mắt của Bella có sự bất mãn "Cậu cũng biết đấy, hai người họ rất đẹp đôi"
Nghe thấy những gì Angela nói, Bella giật mình quay sang nhìn Angela và Jessica bước đi, cô đành đi theo mặc dù không tự nguyện cho lắm.
Bên kia, Edward vừa ra khỏi lớp sinh học, anh liền qua lớp tâm lý học. Có lẽ trong anh có gì đó thôi thúc tìm Selena, muốn được cảm nhận được mùi hương bình yên trên người cô. Dựa lưng vào tường chờ, những học sinh lần lượt đi ra, ai ai cũng ngạc nhiên khi thấy Edward ở đây, nhưng họ cũng chỉ dám lén nhìn thôi, cũng không ai đến hỏi anh đến đây làm gì. "Anh ta đứng đây làm gì?", "Mặt mày lúc nào cũng u ám", "Lạ ghê, lần đầu thấy Edward đến lớp mình", đó là tất cả những gì Edward có thể đọc được, những suy nghĩ của những học sinh, bọn họ thật phiền phức.
"Hay là anh ta tìm Selena?" Một học sinh nữ thì thầm với bạn mình.
"Có thể, nghe nói hai người họ đang qua lại với nhau" Cô bạn bên cạnh gật đầu "Thấy cô ấy còn được gia đình Cullen mời đến ăn nữa mà"
Sau khi sắp đồ xong, Selena đi ra ngoài thì thấy Edward đang đứng ngoài cửa.
"Edward?" Selena ngạc nhiên khi thấy anh.
"Tôi chờ cô cùng đi ăn trưa" Edward lạnh nhạt nói.
"Vậy sao" Selena mỉm cười. Trong thời gian tiếp xúc với Edward, cô biết anh tuy lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm đến gia đình mình "Được, vậy chúng ta đi"
Edward nhìn thấy John, anh ít khi để ý đến những người trong trường, ngay cả những giáo viên dạy mình nhưng anh lại khá ấn tượng với thầy giáo dạy tâm lý học này. Đầu năm nay thấy học sinh trong trường hay đồn về thầy giáo này, nào là đẹp trai, nào là dịu dàng nên số lượng học sinh học bộ môn này tăng lên đáng kể, ai cũng mong được vào lớp đó. Nhưng lại chẳng ai có thể kiên trì học được bộ môn nhức óc đó, một phần còn lại cũng không được học thầy giáo Winslow đó nên họ từ bỏ hết. Có thể nói trong trường này, ngoài gia đình Cullen ra thì chắc người được quan tâm đến là John Winslow.
Edward thấy Selena đến gần chỗ mình, hai người cùng đến canteen cùng nhau. Anh có thể thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô, trong đầu cô từ bài hát nhẹ nhàng êm đềm thành giai điệu có gì đó khó hiểu, chán nản. Có vẻ như cuộc trò chuyện đó đã tác động đến suy nghĩ của cô nhưng rõ ràng Edward nghe ra chỉ là một cuộc nói chuyện rất bình thường. Cảm giác không đọc được suy nghĩ của người khác thật là khó chịu.
oOo
Hai người cùng nhau ra canteen, sau khi lấy đồ ăn liền tiến về phía bàn ăn mà gia đình nhà Cullen hay ngồi. Lúc đầu các học sinh khác thấy ngạc nhiên lẫn hoang mang nhưng sau đó cũng hiểu chuyện. Từ đầu khi Selena chuyển đến đây đã thấy gia đình Cullen đối xử với Selena rất tốt, không hề có ý ghét bỏ cô. Vậy là tin đồn là thật, Selena và Edward thật sự đang hẹn hò.
"Selena" Alice mỉm cười khi thấy cô đến " Hôm nay cậu không ăn đồ ăn hộp nữa à?"
"Ừ" Selena gật đầu "Tớ muốn thử đồ ăn trên trường thế nào"
Nhưng nó thật tệ.
" Sao rồi Edward, hai vé xem kịch kia giải quyết xong chưa?" Emmett hí hửng hỏi.
"Rồi" Edward trả lời ngắn gọn, tay cầm thìa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong đĩa chán nản, ngày nào cũng phải nhìn những món này.
"Đi với ai vậy?" Jasper hỏi. Anh biết một người lạnh lùng như Edward không dễ dàng đi cùng với người nào ngoại trừ gia đình mình.
" Selena" Edward nói.
"Cậu đi xem nhạc kịch với Edward hả?" Alice hỏi. Cô không phải một người hứng thú với âm nhạc, nhất là nhạc kịch. Ở trong đó phải im lặng, không những thế bản thân cô cũng chẳng phải kiểu người có thể ngồi yên một chỗ để có thể xem hết một vở kịch 2 tiếng đồng hồ.
"Ừ, nhạc kịch 'Hồ thiên nga', rất thú vị" Selena gật đầu.
"Tiếc vậy, tớ định rủ cậu cuối tuần đi Fashion Week trên thành phố" Alice buồn hiu.
"Cậu có thể đi với Rosalie mà" Selena mỉm cười.
Selena thấy James cầm xuất ăn tiến đến một bàn ăn gồm ba học sinh nam, có vẻ sau mấy ngày đi học anh cũng làm quen được. James thật là thích nghi nhanh. Ở trường cũ của cũng vậy, anh lúc nào cũng là người được mọi người chào đón.
" Người đó là anh trai cô sao?" Rosalie hỏi.
"Đó là anh trai tôi" Selena gật đầu.
Không những Rosalie, mà các thành viên nhà Cullen đều cảm nhận có gì đó từ James, có ma lực hắc ám bao lấy anh ta. Cái ma lực mà họ chưa bao giờ thấy, nhất là mùi máu của anh ta, lần đầu tiên họ gặp một mùi máu làm họ khó chịu đến mức này, giống như nó không phải màu đỏ mà là màu đen, không phải mùi máu của con người. Nhưng họ lại sang Selena, sao họ không hề nhận thấy những thứ đó trên người Selena, cô rất bình thường.
Sau giờ ăn trưa, cả nhà Cullen cùng Selena mang thức ăn đi đổ. Nhà Cullen thở phào, may mà Selena cũng đi đổ cùng họ, nếu không thì không biết giải thích như thế nào. Riêng Selena thì cực kỳ hối hận khi nói với quản gia rằng cô sẽ ăn đồ ăn trên trường mà quên đi khẩu vị của mình bị chiều hư như thế nào. Một người khó ăn như cô thì làm sao có thể nuốt nổi đồ ăn ở trường chứ. Tiếp đó, mọi người trở về lớp học của mình.
oOo
Tối đến, cả nhà Cullen ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau về những ngày ở trên trường, những điều xung quanh.
" Dạo này tâm trạng con có vẻ không được tốt" Carlisle quay sang Edward nói chuyện.
" Mùi máu của cô ta là một tội lỗi, không những thế cô ta còn ngồi ngay cạnh con trong giờ Sinh" Edward cau mày nói.
Nghĩ đến Bella, anh lại liên tưởng đến sói và cừu đang đuổi bắt nhau. Nếu Bella là con cừu béo ngây thơ thì anh chính là con sói hung hăng có thể mất kiềm chế bất cứ lúc nào, nhào vồ lấy con mồi.
" Chúng ta đều sẽ phải gặp những trường hợp như thế" Carlisle chậm rãi nói "Vì vậy phải biết kiềm chế"
"Hôm nay con đã gặp anh trai của Selena, James" Alice kể "Nhưng lạ lắm, mùi máu anh ta không có mùi như con người. Nó có gì đó giống mùi hắc ám ấy"
" Ngay cả một người thèm khát máu như con ngửi thấy cũng không thấy thèm" Jasper gật đầu đồng tình.
" Mùi hắc ám?" Esme quay nhìn Carlisle "Em nhớ hình như mình cũng từng ngửi thấy mùi đó ở đâu rồi"
" Selena có vẻ như không đơn giản đâu" Carlisle trầm ngâm "Dù gặp nó hai lần nhưng thấy con bé rất bình thường, hơn cả bình thường. Ta không cấm các con thân cận với con bé nhưng vẫn phải để ý một chút"
"Vậy mà cuối tuần này ai đó sẽ đi xem nhạc kịch với cô ấy" Emmett rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
"Edward?" Carlisle ngước nhìn Edward. Edward luôn là người xa cách nhất trong gia đình, anh không bao giờ quan tâm hay để ý người khác, vậy mà bây giờ lại cùng một con người đi xem nhạc kịch. Cuộc sống đúng là nhiều điều bất ngờ.
Edward im lặng không nói gì. Chính anh cũng không hiểu vì sao lại không ngừng thân thiết với Selena. Nói chuyện với cô rất tốt, hiểu biết chứ không như những cô gái não rỗng khác. Có lẽ không ai biết, thật ra lúc gặp cô trong rừng không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau. Có lẽ chỉ riêng mình anh nhớ, nhớ rằng từng có một cô gái nhỏ đã cứu mình.
"Tại sao em lại tin tưởng Selena như thế?" Rosalie hỏi Alice. Alice đối xử với Selena rất tốt, coi cô ấy như một người bạn thân thiết, điều này không hợp lệ với một con ma cà rồng.
"Chị không thấy cậu ấy rất tốt sao?" Alice hỏi lại.
"Đúng là thế" Không thể không thừa nhận, Selena là một người rất hợp tính với Rosalie, cô vui vẻ, biết khi nào nên tiến nên lùi. Không phải cô gái nào cũng có thể cư xử chuẩn mực như vậy.
" Thật ra con đã nhìn thấy tương lai của Selena" Alice nói.
" Con nhìn thấy gì?" Esme hỏi.
" Con nhìn thấy cô ấy biết nhà chúng ta là ma cà rồng" Alice nói. Khi cô nhìn thấy cảnh này, cô cũng rất bất ngờ, Alice không ngờ sẽ có một con người biết bí mật nhà họ.
" Gì cơ?" Tất cả đều ngạc nhiên ngoại trừ Carlisle, có vẻ như ông đã nghĩ đến tình huống đó.
" Selena rất thông mình, điều đó xảy ra không có gì bất ngờ" Carlisle bình tĩnh nói.
"Nhưng nếu vậy chúng ta sẽ sống sao với nhà Volturi?" Rosalie không thể bình tĩnh như Carlisle, dù tình cảm của cô và Selena có tốt đẹp đi chăng nữa thì cô không bao giờ muốn đặt gia đình mình vào hoàn cảnh khó khăn.
"Cậu ấy không làm hại đến chúng ta đâu" Alice trả lời " Em có thể nhìn thấy điều đó"
" Đúng vậy, bình tĩnh đi Rose" Carlisle nói " Ta thấy con bé không phải người như thế đâu"
"Con nghĩ chúng ta nên cẩn thận thì hơn" Jasper tóm gọn lại.
" Phải, Jasper nói đúng" Carlisle gật đầu " Chúng ta nên trở về phòng thôi"
Tất cả mọi người trở về phòng của mình, riêng Edward vẫn ngồi dưới phòng khách, anh lấy ra trong ví hai chiếc vé xem nhạc kịch, anh nhìn chằm chằm vào nó. Edward đang tự hỏi những điều anh đang làm có đúng không? Selena trong suy nghĩ của anh thật mơ hồ, xinh đẹp, thông minh, thân thiện, còn gì nữa không. Nếu không phải cô đeo vòng cổ kia, có lẽ anh nghĩ cô bé cứu anh với Selena là hai người khác nhau rồi.
Thở dài, Edward lên phòng của mình. Đây là lần đầu tiên anh mong cuối tuần đến nhanh như vậy.
~ Hết chương IV~
2017.07.31
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro