Chương 19: Phiên ngoại Edward (3)
Tôi không thể đọc được cô ấy nữa.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ là một sai sót nhỏ. Dù chẳng bao giờ xảy ra điều gì như thế trước đây, tôi vẫn cho rằng đó chỉ là sự cố nhất thời.
Cô ấy, ngay từ những ngày đầu, đã không giống những người khác.
Suy nghĩ của cô ấy không thể đến với tôi một cách tự nhiên, như những luồng cảm giác mà tôi thường xuyên cảm nhận được từ mọi người xung quanh. Năng lực của tôi vẫn luôn rõ ràng, dễ dàng kết nối với những tâm trí khác, nhưng với cô ấy thì lại khác.
Tôi không thể nói là cô ấy không để lại dấu vết trong tâm trí tôi.
Nếu tôi muốn, tôi vẫn có thể nhìn thấy những suy nghĩ của cô ấy, chỉ cần tôi kiên nhẫn, chỉ cần tôi tập trung. Nhưng có điều gì đó, một lớp sương mù mỏng manh, ngăn cản tôi chạm vào thế giới bên trong cô ấy. Cái cảm giác ấy, dù kỳ lạ nhưng lại cuốn hút đến mức tôi không thể không để ý đến cô ấy.
Cô ấy là người đặc biệt, không thể phủ nhận. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến một ngày, năng lực của tôi lại không thể hoạt động như trước nữa. Một ngày mà những suy nghĩ của cô ấy... im lặng.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ, có phần rối bời, nhưng cũng không thiếu chút mỉm cười trong lòng. Tôi chợt nhận ra, có thể, tôi cũng chẳng muốn đọc hết mọi thứ về cô ấy. Một chút bí ẩn vẫn tốt hơn là quá rõ ràng, đúng không?
...
Trong lớp học, như mọi lần, Stella vẫn là bạn cùng bàn của tôi. Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, nói chính xác hơn là sau những lần trò chuyện lạc nhịp, thì giờ đây, chúng tôi đang trong một cuộc "chiến tranh lạnh".
Nếu như trước đây, tôi là người cố tình dựng lên khoảng cách giữa chúng tôi, thì giờ đây, Stella lại là người thực hiện điều đó.
Cô ấy đang cố tình tránh né tôi.
Tôi biết lý do, và thật kỳ lạ, tôi cũng ăn ý với hành động ấy. Cả hai đều giữ im lặng, mỗi người tạo ra một khoảng cách vô hình, và chúng tôi không nói với nhau một lời nào kể từ lần cuối cùng đó.
Nếu tôi không lên tiếng, cô ấy cũng giữ im lặng.
Cô ấy từng nói với tôi, cô ấy là một "người xa lạ". Và giờ, tôi cảm thấy mình đang sống trong một không gian đầy những người xa lạ, mặc dù chúng tôi chỉ cách nhau vài bước.
Tất cả những gì đang diễn ra đều đi đúng như những gì tôi đã nghĩ. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, tôi lại không cảm thấy nhẹ nhõm, không có chút bình yên nào cả. Nó làm tôi phải suy nghĩ. Cái cảm giác lạ lẫm và khó chịu này cứ bám riết lấy tôi, khiến tôi không thể dứt ra được.
Tôi không chắc liệu đây có phải là điều tôi thực sự muốn hay không.
Tôi chỉ chăm chú vào vết nứt trên trần thạch cao ở góc phòng học, thay vì nhìn lên bảng nơi thầy cô đang giảng bài, để rồi bỏ qua những âm thanh rì rào xung quanh. Trong tất cả những giọng nói ấy, không có một tiếng nào xuất phát từ người ngồi bên cạnh tôi.
Tâm trí của cô ấy giờ đây đã khép lại với tôi, như một cánh cửa kín mít không thể nào mở ra được. Tôi đã bị sốc khi nhận ra điều này vài ngày trước, và nó diễn ra quá nhanh, quá đột ngột đến mức tôi không thể nào kịp thích nghi, kịp hiểu được.
Có lẽ, tôi cũng không hiểu hết được chuyện này. Nhưng tôi lại không thể ngừng nghĩ về nó, không thể dừng lại việc tự hỏi liệu mình đã làm đúng hay chưa.
Suy nghĩ của Stella sẽ không bao giờ đến với tôi nếu tôi không cố tình tìm cách đọc chúng.
Trong cuộc "chiến tranh lạnh" này, tôi là người đầu hàng sớm hơn tất cả. Để không bị cuốn vào sự tò mò về những điều đang diễn ra trong thế giới của Stella, tôi đã tự nhủ với chính mình rằng không nên tiếp tục lại gần cô ấy nữa. Tôi đã nỗ lực kìm nén bản thân, ngừng việc thầm lặng dò tìm những suy nghĩ ẩn sâu trong tâm trí cô ấy.
Thế nhưng, cuối cùng, tôi lại là người bỏ cuộc.
Không thể ngăn được sự thôi thúc muốn hiểu hơn về những gì cô ấy đang nghĩ, tôi bất giác để cho bản thân tiếp tục, mặc cho lý trí đã bảo tôi dừng lại. Tôi tự biện hộ rằng cô ấy sẽ chẳng bao giờ biết được, như một cách để làm dịu đi sự mâu thuẫn trong lòng mình.
Nhưng dù tôi có tập trung đến thế nào, dù tôi có cắm đầu vào sự im lặng tuyệt đối ấy, tôi vẫn không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Ngay lúc này, dù tôi dồn toàn bộ năng lực của mình vào việc cố gắng chạm đến tâm trí của Stella, điều mà tôi chưa từng phải làm với bất kỳ ai khác, vẫn không có gì xảy ra.
Cô ấy, dù đang ngồi ngay cạnh tôi, vẫn hoàn toàn im lặng, như thể không có ai cả.
Tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng kết quả lần nào cũng chỉ khiến tôi thêm thất vọng.
Kỳ lạ thật. Tại sao năng lực của tôi lại không hoạt động với Stella nữa?
Tôi chưa từng gặp phải chuyện này trước đây.
Dù biết cô ấy đặc biệt ngay từ đầu, tôi vẫn có thể đọc được những suy nghĩ mơ hồ, thậm chí những điều không lời mà cô ấy chưa kịp nói ra. Nhưng giờ, tất cả những gì tôi nhận được là sự im lặng tuyệt đối. Không phải do năng lực của tôi, hay ít nhất tôi nghĩ không phải, mà có thể... là do chính cô ấy.
Những suy nghĩ của cô ấy, trước kia luôn khơi gợi trong tôi một sự tò mò, một khát khao tìm hiểu. Giờ đây, chúng lại như một tường thành bất khả xâm phạm.
Tôi không còn cách nào để biết được cô ấy đang nghĩ gì, và một điều tệ hơn nữa là tôi không thể bắt chuyện với cô ấy. Cô ấy đang tạo ra một khoảng cách rõ rệt giữa chúng tôi.
Dù tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng Stella hiện tại không muốn nói chuyện với tôi. Có lẽ, thậm chí chỉ việc ở gần tôi cũng khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái. Tôi có thể tưởng tượng được cảm giác của cô ấy khi tiết học này kết thúc, mong mỏi từng giây phút để có thể rời đi, bỏ lại tôi một mình trong lớp học lạnh lẽo.
Liệu tôi có nên bắt chuyện với Stella? Dù tôi khao khát được nói chuyện với cô ấy, nhưng liệu cô ấy có muốn điều đó không?
Ngay cả khi tôi nghĩ về cô ấy, tôi cũng không phải là người duy nhất quan tâm đến Stella.
Chẳng hạn, cậu bạn ngồi ngay phía sau chúng tôi, Mike Newton, cậu ta đã để ý đến Stella ngay từ lần đầu tiên cô ấy xuất hiện. Không, phải nói là từ ngày đầu tiên Stella bước vào lớp học. Mike Newton luôn chú ý đến cô ấy, đặc biệt là khi cậu ta nhận ra khoảng cách giữa tôi và Stella, cái không khí căng thẳng, thiếu thân thiện giữa chúng tôi. Điều này, chẳng hiểu sao, lại khiến cậu ta phấn chấn hơn bao giờ hết, như thể tất cả những ý tưởng mong đợi trong đầu cậu ta bỗng chốc bừng lên.
Chính những suy nghĩ đầy hy vọng ấy đã thúc đẩy cậu ta hành động ngay khi thầy giáo vừa rời lớp học.
Cậu ta liếc nhìn tôi một cách không mấy thân thiện trước khi khẽ khều vào lưng Stella, dường như vừa cảnh giác với tôi, vừa không hề chào đón sự hiện diện của tôi.
Ha, và tôi cũng chẳng mấy hào hứng với sự hiện diện của cậu ta.
Stella nhận ra sự có mặt của Mike ngay khi cậu ta lên tiếng, và ngay lập tức, thái độ của cậu ta thay đổi. Mỉm cười, cậu ta trở nên vui vẻ và thân thiện, hoàn toàn khác biệt với cách cậu ta đối xử với tôi.
-Nghe nói cậu không về nhà nữa.
Nghiêng đầu, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng tôi biết rõ bản thân đang chú ý đến cuộc trò chuyện này hơn bao giờ hết.
Lý do mà Stella từ chối lời mời của những anh chàng trong trường đi dự bữa tiệc mùa xuân giờ đã không còn nữa. Tôi cũng nhận ra điều này và có thể đoán trước được những gì sẽ xảy ra. Những chàng trai trong trường bắt đầu chú ý đến cô ấy nhiều hơn khi biết lý do cô ấy từ chối trước đây đã không còn, và hiển nhiên, điều này thắp lên hy vọng trong những suy nghĩ của họ.
Tôi không thích điều này. Thật ồn ào và phiền phức.
Tôi cảm thấy tức giận khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra trong cuộc trò chuyện của họ.
-Nếu vậy thì... cậu có nghĩ tới lời mời trước đó của tớ không? Chúng ta cùng nhau đi vũ hội, tận hưởng sự sôi động. Sẽ rất vui đấy!
Mike Newton không tiếc lời mời chào, đầy nhiệt huyết và tràn đầy những suy nghĩ lạc quan. Cậu ta càng trở nên phấn khích khi nghĩ rằng Stella sẽ chẳng thích thú gì khi ở gần tôi.
"Mình hi vọng cậu ấy sẽ đồng ý. Nếu Stella đồng ý thì thật tuyệt vời, chẳng ai trong trường này có thể sánh được với cô ấy.
Mình cá chắc là mọi người đều thấy Stella xinh đẹp và hấp dẫn đến nhường nào, ngay cả anh ta... Mình không thích cách anh ta nhìn cô ấy. Nhưng dù sao, thật tốt khi Stella không tỏ ra hứng thú gì với anh ta. Những tin đồn trước đó chỉ là tin đồn thôi."
Tôi không muốn tiếp tục nghe những suy nghĩ của cậu ta, nhưng lại không thể ngừng chú ý đến cuộc trò chuyện. Thật ra, tôi chỉ muốn biết câu trả lời của Stella.
Và nó không làm tôi thất vọng.
-Thật xin lỗi, Mike, tớ không đi đâu.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy vai mình buông lỏng, như thể vừa trút được một gánh nặng. Tôi nghĩ, đương nhiên là Stella sẽ từ chối. Cô ấy không có lý do gì để đồng ý với Mike Newton, nhất là khi cô ấy chẳng thích những bữa tiệc ồn ào như thế và đã từ chối ngay từ đầu.
Liệu có gì thay đổi nếu tôi mời cô ấy không? Tôi có nên nói với cô ấy về điều đó không, và liệu cô ấy có đồng ý không? Trời ạ... tôi đang nghĩ gì thế này?
Dù biết những suy nghĩ này thật ngớ ngẩn, nhưng tôi lại không thể ngừng tự hỏi như vậy, như thể tôi cũng đang bắt đầu mơ mộng một cách ngớ ngẩn, như cái cách mà Mike Newton hy vọng. Thật buồn cười, khi lúc này, tôi và anh ta có một điểm chung, cả hai đều đang hy vọng vào điều gì đó không thể nào xảy ra.
-Sao lại không? Cậu muốn đi với ai khác sao?
Mike Newton đột ngột lên tiếng, giọng điệu như một câu chất vấn, và cậu ta nhìn tôi với đôi mắt đầy sự hằn học, như thể tôi là kẻ phá hỏng kế hoạch của cậu ta.
Câu hỏi ấy làm tôi lại phải suy nghĩ, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng biến mất, như một làn sóng không thể nào giữ lại.
-Không.
Stella trả lời một cách thẳng thắn, không chút do dự.
Đó là câu trả lời mà Stella sẽ nói với bất kỳ ai. Cô ấy sẽ từ chối mọi lời mời, không phải chỉ với Mike Newton, mà còn với tôi, người mà cô ấy đang cố gắng tránh xa.
Tôi nghe họ trò chuyện, lắng nghe từng lời nói của Stella, giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng, thân thiện với tất cả mọi người.
Cô ấy sẽ không tham gia buổi tiệc, cô ấy sẽ đi Seattle vào những ngày đó.
Khi nghe thấy điều này, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.
Mike Newton sau khi bị từ chối lần nữa, tự an ủi rằng ít nhất Stella sẽ không đi đâu với bất kỳ ai.
Cuộc trò chuyện giữa họ kết thúc, và thầy giáo trở lại lớp học để tiếp tục giảng bài. Nhưng thay vì chú ý đến những bài giảng khô khan ấy, tôi lại không thể rời mắt khỏi người ngồi bên cạnh mình.
Vẫn không thể nghe được gì từ Stella, ngoài những lời nói cô ấy trực tiếp thốt ra.
Tôi im lặng, mọi cố gắng đều vô ích, và sự vô vọng ấy dần khiến tôi phát cáu. Nhưng giờ đây, tôi cũng đã chấp nhận sự thật này.
Dường như nhận ra cái nhìn chăm chú không che giấu của tôi, cơ thể của Stella bỗng trở nên căng cứng. Cô ấy khẽ co vai lại, biểu hiện sự bồn chồn, không tự nhiên trước ánh mắt tôi.
Dù vậy, cô ấy vẫn không hề quay lại nhìn tôi, không một lần xác nhận sự hiện diện của tôi.
Cô ấy không nhìn tôi, như thể đang cố tình phớt lờ tôi, và thái độ ấy khiến tôi cảm thấy một sự khó chịu đến mức muốn đưa tay ra, nâng cằm cô ấy lên, xoay mặt cô ấy về phía mình, chỉ để cô ấy nhìn tôi, để cô ấy chú ý đến tôi.
Không kiên nhẫn, tôi gọi tên cô ấy.
-Stella.
Cái tên mà tôi đã gọi trong tâm trí mình không biết bao nhiêu lần giờ đây, cuối cùng cũng được thốt ra với chủ nhân của nó.
Stella sẽ chẳng bao giờ quay lại nhìn tôi nếu tôi không gọi cô ấy. Nhưng lần này, nó hiệu quả. Cô ấy quay lại, đôi mắt xanh lam của cô ấy đụng phải ánh mắt tôi.
Cô ấy ngồi đó, như một bức tranh tĩnh lặng, sắc nét. Từng nét mặt của cô ấy, làn da trắng mịn và đôi má ửng hồng ẩn sau mái tóc dài, tạo nên một vẻ đẹp mong manh nhưng đầy sức hút.
Sự hiện diện của tôi phản chiếu trong đôi mắt trong vắt ấy, như làn nước trong suốt. Đôi mắt ấy phản chiếu không chỉ vẻ bề ngoài, mà còn là sự không tự nhiên và phức tạp của chính chủ nhân chúng.
-Có chuyện gì sao, bạn học Edward?
Giọng cô ấy, lạnh nhạt, vẫn mang một khoảng cách lịch sự, chính xác như những lần đầu chúng tôi gặp nhau. Đó là cách cô ấy kéo khoảng cách, và điều đó khiến tôi cảm thấy một nỗi thất vọng nhói lên trong lòng.
Stella giận tôi. Điều đó hiển nhiên, vì tôi đã cư xử không đúng trước kia.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Tôi đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rằng liệu tôi có nên bắt chuyện với cô ấy không, và rồi nhận ra rằng, cô ấy sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi. Tôi phải là người bắt đầu, nếu không, mọi chuyện sẽ mãi không thay đổi.
Nhưng có lẽ tôi đã bỏ qua một điều quan trọng. Nếu tôi cứ tiếp tục giữ thái độ mập mờ, không rõ ràng như thế này, cứ quanh quẩn quanh những vấn đề mà cô ấy cần lời giải đáp, thì sẽ chẳng có gì tiến triển cả. Mọi thứ chỉ mãi bế tắc, chẳng có hy vọng gì.
Stella sẽ không bao giờ hiểu được những suy nghĩ của tôi, những cảm giác của tôi, hay lý do đằng sau tất cả những hành động và lời nói không nhất quán của tôi.
Tôi đã che đậy bản chất của mình quá lâu rồi.
...
Tiếng chuông hết giờ vang lên, và Stella dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này. Cô ấy cố bước đi như bình thường, nhưng không thể giấu nổi sự vội vàng trong từng bước chân, như thể đang tìm cách tránh xa tôi.
Nhưng một sự cố ngoài ý muốn đã níu cô ấy lại.
Cặp sách của Stella chưa kéo khóa. Chẳng hiểu sao, trong phút chốc, tôi lại cảm thấy một niềm vui nhỏ nhoi khi nhận ra điều đó, bởi nó như một cái cớ để tôi có thể giúp cô ấy, để bắt đầu một cuộc trò chuyện hòa hoãn hơn, để xóa nhòa những mâu thuẫn không lời trước đó.
Tuy nhiên, Stella đã quyết định không quan tâm đến tôi nữa.
Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, vì không ai từng khiến tôi phải cố gắng như vậy, cố gắng để hiểu, để tiếp cận, để khiến cô ấy nhìn nhận tôi.
Tôi cần một chút bình tĩnh để suy nghĩ, để nhận thức được những gì đang diễn ra vào lúc này.
Thái độ của Stella với tôi xuất phát từ chính tôi.
Những lời nói và hành động không nhất quán của tôi đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nếu tôi không thay đổi ngay lúc này, mọi thứ sẽ càng rối ren.
Bất chợt, một cánh tay vững chắc choàng qua vai tôi. Không cần nhìn lại, tôi cũng biết đó là ai.
-Có chuyện gì vậy, em trông có vẻ tệ đấy, em trai à?
Emmett nhận ra ngay vẻ mặt bực bội và khó chịu của tôi.
Tôi gạt tay anh ra, không đáp lại. Emmett cười, như thể đang thích thú với tình trạng hiện tại của tôi.
-Sao vậy? Nghe nói gần đây tin đồn về em và cô gái mới tới càng lúc càng nhiều, có phải em từ chối cô ấy không?
-Không như anh nghĩ đâu.
Tôi lẩm bẩm, những tin đồn chẳng làm tôi quan tâm. Emmett chỉ lấy chúng ra để đùa giỡn thôi, chẳng có gì quan trọng.
-Anh vẫn cảm thấy khó tin đấy. Em không nghe được nữa à?
Emmett hỏi, ánh mắt còn chút nghi hoặc.
Chuyện tôi không thể nghe được suy nghĩ của Stella không phải là điều bí mật trong gia đình tôi. Nhưng tôi nhìn anh ấy, nhận ra anh cũng còn đang băn khoăn về sự im lặng bất thường của Stella, về cái gì đó đột ngột xảy ra.
-Chúng ta bỏ qua việc này đi. Em không biết gì đâu.
Làm sao tôi biết được nguyên nhân sự thay đổi đột ngột này, khi năng lực của tôi chỉ không có tác dụng duy nhất với cô ấy?
-Thoải mái đi, Edward.
Emmett vỗ vai tôi như một động tác an ủi.
-Em sẽ học cách vượt qua chuyện này thôi. Dù gì cô ấy cũng không nghi ngờ gì đâu mà, đúng không?
Anh ấy phá lên cười, nhưng tiếng cười đó chẳng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
-Em không hiểu được. Em phải làm gì đó.
Tôi thì thầm, gần như lẩm bẩm với chính mình.
-Đâu có tệ đến vậy.
Emmett nhìn tôi, bất ngờ trước phản ứng của tôi. Anh hỏi lại, giọng điệu không mấy nghiêm túc.
-Có chuyện gì sao?
Tôi dừng bước, nhìn vào mắt anh. Emmett cũng dừng lại, không nói gì.
-Em không biết phải nói chuyện với cô ấy thế nào... Em phải làm gì đó.
Tôi lặp lại những suy nghĩ trong đầu, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Emmett không hiểu tôi đang băn khoăn điều gì.
-Việc đó có gì khó đâu, nếu em muốn thì cứ làm đi. Việc gì phải băn khoăn?
Emmett thẳng thắn bày tỏ quan điểm.
Anh ấy nói đúng. Tôi nên đối diện với sự thật, đối diện với vấn đề thay vì cứ mãi lảng tránh. Tôi không thể cứ tiếp tục né tránh như thế này.
-Sẽ không tốt đẹp hơn nếu em không dứt khoát.
Emmett nói rồi quay người đi.
-Anh tiếp tục vào lớp đây, em muốn ở một mình thì cứ thế.
Anh ấy không nói thêm gì nữa, để lại tôi đứng đó, một mình, đối diện với những câu hỏi không lời giải đáp.
...
Tôi không đến lớp học, cũng không rời khỏi trường. Tôi chỉ quay lại ô tô và ngồi đó, đợi cho buổi học kết thúc.
Không gian tĩnh lặng trong xe không đủ để tôi thả lỏng.
Đầu óc tôi vẫn đầy những ý nghĩ hỗn loạn, tôi tìm kiếm trong vô vàn suy nghĩ xung quanh, nhưng không thể nào bắt gặp được bóng hình của Stella.
Dĩ nhiên, tôi không cố gắng tìm suy nghĩ của cô ấy, thứ đó giờ đây là vô ích, mà là tìm trong những suy nghĩ của những người có thể đang ở gần cô ấy. Tôi dễ dàng nhận ra Jessica, nhưng Stella thì không, không một lần xuất hiện trong tâm trí ai. Trong đầu tôi chỉ còn một câu hỏi quẩn quanh: Cô ấy đang ở đâu?
Tôi nhớ rằng, Stella không phải là người tham gia các tiết thể dục.
Có thể giờ đây, cô ấy đang lang thang ở một góc nào đó trong trường, nơi không ai để ý, nơi có thể cho cô ấy chút không gian để tĩnh lặng.
Bất lực trước sự tìm kiếm này, tôi từ bỏ.
Tay tôi tắt máy tìm kiếm trong đầu, bật đĩa nhạc lên và vặn âm lượng lớn nhất có thể. Âm nhạc tràn ngập trong không gian, và tôi nhắm mắt lại, để cho những giai điệu ồn ào cuốn tôi vào một thế giới khác, nơi tôi không phải đối diện với chính mình.
Khi tôi tìm kiếm Stella, tôi đã tự thuyết phục mình rằng đó không phải là "theo dõi", nhưng thật ngớ ngẩn khi phủ nhận điều mà ngay cả tôi cũng không thể tin. Cảm giác ấy chẳng khác gì việc tôi tự lừa dối bản thân.
Tôi ước mình có thể biết cô ấy nghĩ gì, ước rằng mình có thể hiểu được những gì đang trôi qua trong đầu cô ấy.
Cần phải có một sự thay đổi. Tôi nghĩ vậy, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi đã mơ hồ nhận thức được rằng mọi thứ phải bắt đầu từ giao tiếp, nhưng vấn đề là... Stella không hẳn muốn giao tiếp với tôi.
Cô ấy không phải không muốn nói chuyện, mà là cô ấy đã mệt mỏi vì sự né tránh của tôi. Cô ấy đã mệt mỏi vì cái cách tôi cứ chạy trốn khỏi vấn đề, khỏi những cảm xúc thật sự.
Nếu muốn thay đổi, tôi biết rõ điều đầu tiên tôi phải làm là ngừng chạy trốn. Nhưng làm sao có thể đối diện được khi ngay cả tôi cũng không biết mình muốn gì?
Nghĩ thì luôn dễ hơn làm.
Tôi không thể thành thật được, không thể đối diện với những câu hỏi mà cô ấy muốn có câu trả lời. Tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật, nhưng tôi cũng không muốn nói dối. Và thế là tôi lại tiếp tục lảng tránh, vòng đi vòng lại trong một chu kỳ vô tận.
Một vòng tuần hoàn ác tính.
Nó cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần lại khiến tôi thêm mệt mỏi.
...
Tiết học kết thúc và học sinh bắt đầu rời khỏi lớp, âm thanh ồn ào từ hành lang lan vào trong phòng, nhưng tôi chẳng vội vã gì. Tôi bước ra khỏi xe, lại gần chiếc Jaguar đen tuyền của Stella, rồi đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Hành động này của tôi thực sự ngớ ngẩn. Tôi đang mong đợi điều gì? Liệu có phải tôi muốn Stella nhìn thấy mình? Và sau đó, cô ấy sẽ bước lại gần và bắt chuyện với tôi?
Dù tôi biết điều đó thật vô nghĩa, nhưng lại chẳng thể dứt ra. Tôi không muốn quay lại xe, không muốn rời đi. Một cảm giác kì lạ cứ thôi thúc tôi phải đứng đó, dù tôi chẳng biết mình đang làm gì.
Stella bước ra từ cánh cửa lớp, đi về phía tôi với những bước đi chậm rãi, và tôi vẫn cứ đứng đó, lặng lẽ quan sát từng động tác của cô ấy.
Cô ấy không hề nhận ra tôi đang chú ý đến mình. Khi nhìn thấy tôi, một biểu cảm không hài lòng thoáng qua trên gương mặt, rồi lại mím môi, như thể đang suy nghĩ gì đó trong đầu.
Đôi mắt cô ấy nhìn tôi, thăm dò một chút, rồi lại quay đi, chắc hẳn cảm thấy ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi ở đây, ngay trước chiếc xe của cô ấy.
Không nói một lời, tôi đợi, tự hỏi liệu cô ấy có thể chủ động bắt chuyện với tôi không.
Và đúng như tôi mong đợi, Stella đã đến gần, mở miệng.
-Anh có thể tránh ra được không? Anh đang cản đường đấy.
Giọng cô ấy không chút cảm xúc, không thể đoán ra tâm trạng gì. Cảm giác không vui lúc nãy cũng biến mất, như thể mọi thứ đã trở lại bình thường. Đối diện với giọng nói lạnh lùng ấy, tôi chỉ có thể đáp lại, không chút do dự.
-Tôi đang đợi người nhà.
Dĩ nhiên, sự thật là tôi chẳng đợi ai trong số đó cả.
Stella trừng mắt nhìn tôi, như thể đang đoán xem tôi có thành thật không.
-Anh có thể để xe ở chỗ khác mà đợi. Tôi cũng phải về.
Lời nói của cô ấy rất rõ ràng, nhưng tôi lại chẳng có ý định để cô ấy dễ dàng rời đi như vậy.
Dường như, tôi thật sự là một kẻ "mặt dày" như cô ấy đã từng nói. Với sự tự nhiên của mình, tôi lại thốt ra một lý do hài hước, như thể tôi chẳng quan tâm gì đến chuyện cô ấy có vui vẻ hay không.
Nhưng lạ lùng thay, cách tôi nói chuyện như một trò đùa lại như thể có hiệu quả.
Stella đứng im một chút, rồi nhanh chóng chui vào xe, cử chỉ mạnh mẽ như thể muốn thể hiện sự bực bội của mình. Cô ấy ngồi đó, không nói gì, chỉ im lặng như một con mèo xù lông, không muốn tiếp tục câu chuyện.
Cảm giác đó khiến tôi không thể nhịn được cười.
Tôi quay đi nhanh chóng, không để Stella thấy, nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ càng bực mình hơn.
Một cô gái đi ngang qua, vô tình nhìn thấy anh chàng bí ẩn nổi tiếng nhà Cullen đứng bên đường. Cô ấy chứng kiến nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt đẹp trai đó, và trái tim cô như lỡ nhịp, không khỏi ngoái nhìn vài lần. Cô nàng cảm thấy Edward thật sự rất đẹp trai, nụ cười ấy, sáng lấp lánh, khiến cô cảm thấy kỳ lạ và khó tả.
Cô chẳng hiểu tại sao anh lại cười như thế. Nụ cười ấy là gì? Một sự vô tình hay là một khoảnh khắc riêng tư mà cô chẳng thể biết được? Cô cứ thế bước về nhà, đầu óc miên man suy nghĩ về giây phút ấy, về cái cảm giác lạ lùng khi thấy một nụ cười không thuộc về mình.
Cô không phải là người duy nhất bị nụ cười ấy thu hút. Một vài người khác cũng dừng lại, ánh mắt bị chinh phục bởi vẻ đẹp hoàn hảo ấy. Nhưng tất cả đều vô tình, chẳng có gì có thể khiến Edward chú ý. Bởi vì, lúc này, sự chú ý của anh đặt ở một nơi khác, ở người con gái mà anh không thể bỏ qua.
Stella.
Cửa kính xe mở ra, cô ấy làm động tác quen thuộc khi nghe tiếng gõ cửa.
Khi thấy tôi, khuôn mặt cô bỗng xị xuống, như thể không vui. Một biểu cảm đầy khó chịu, nhưng lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ thay... vui vẻ.
Mọi thứ như sáng bừng lên trong khoảnh khắc đó. Tôi bắt đầu trò chuyện, những từ ngữ thoát ra từ miệng tôi chỉ là cách để kéo dài thời gian, chỉ để được gần cô ấy, chỉ để được nói chuyện với cô ấy.
Thật lạ, không thể giải thích được, nhưng cứ thế, tôi phải kiềm chế nụ cười muốn nở ra trên môi. Cảm giác này thật khác biệt, và thật thú vị.
Tôi cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt tôi vẫn không thể giấu được sự vui vẻ.
Tôi quan sát từng biến đổi nhỏ trong sắc thái trên gương mặt cô ấy. Mỗi lần biểu cảm của Stella thay đổi, mỗi lúc cô ấy có chút khó chịu hay bối rối, tôi lại muốn biết lý do đằng sau đó. Có phải cô ấy đang nghĩ gì không? Cảm giác gì xâm chiếm trong tâm trí cô? Những suy nghĩ đó trở thành một trò chơi thú vị mà tôi không thể dừng lại.
Nhưng trái ngược với tôi, người khao khát cuộc trò chuyện này, Stella hoàn toàn không hiểu được. Cô ấy chẳng hứng thú với tôi, thậm chí còn muốn tôi rời đi, tìm ai đó khác để nói chuyện, để cô ấy được yên tĩnh một mình.
Tôi nghĩ Stella là một người nhạy cảm và tinh tế, nhưng nhiều khi cô ấy lại thờ ơ đến lạ.
Cô ấy không giống tôi, không mang trong lòng những mâu thuẫn hay giằng xé. Cô ấy chẳng hiểu được những đắn đo, những chờ đợi, những hy vọng mà tôi dành cho cô ấy. Cô ấy có thể dễ dàng rũ bỏ mọi thứ, dễ dàng từ chối một cách dứt khoát mà không hề do dự.
Còn tôi, tôi lại cảm thấy như bị bỏ rơi, cảm thấy có chút tủi thân khi người ta không nhận ra tình cảm của mình. Một cảm giác hụt hẫng đột ngột, giống như đứng ngoài cánh cửa mà chẳng thể bước vào. Nhưng tôi lại chẳng thể giận dỗi hay trách cứ cô ấy, vì rốt cuộc, cô ấy chẳng làm gì sai cả. Cô ấy chỉ là chính mình, và đó là thứ tôi phải học cách đối diện.
Stella là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng cũng không thiếu những lúc dễ mềm lòng.
Tôi biết, chỉ cần tôi thành thật, sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng một chút, với một chút yếu thế, cô ấy sẽ không thể nào làm ngơ, sẽ không thể mặc kệ tôi. Và đó chính là điểm yếu mà tôi chẳng ngại gì lợi dụng.
Đôi khi, tôi không cần phải cố gắng thuyết phục cô ấy đến vũ hội nữa.
Từ đầu tôi đã biết rằng cô ấy sẽ từ chối, nhưng nếu tôi loại bỏ những ý nghĩ đó khỏi đầu, vẫn còn cơ hội khác. Cô ấy không cần phải đi vũ hội, tôi có thể dẫn cô ấy đến một nơi khác. Cả vấn đề là Stella sẽ chấp nhận hay không.
Tôi biết điều đó thật sự vô lý.
Không có lý do nào để cô ấy đồng ý với tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tìm cách để thuyết phục cô ấy. Tôi sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng, như thể tôi chẳng có ý định gây áp lực, nhưng thật ra, tôi biết rằng mình đang cố tình khéo léo lôi kéo cô ấy vào những gì tôi muốn.
Một chút quyến rũ, một chút mê hoặc trong lời nói của tôi, và trước khi Stella nhận ra, tôi đã có được sự đồng ý trong vô thức.
Khi tôi đề nghị đi cùng cô ấy đến Seattle, tôi biết mình đã quyết định rồi.
Không còn phải giằng co giữa việc muốn và không muốn nữa. Emmett đã nói đúng: cứ làm theo cảm xúc, cứ làm theo cái tôi muốn. Thậm chí tôi biết điều này không tốt cho Stella, không tốt cho chúng tôi. Nhưng tôi không thể cưỡng lại được. Tôi sẽ cố gắng hết sức để biến mọi thứ trở nên tốt đẹp, dù tôi biết có thể mọi thứ sẽ không diễn ra như tôi mong đợi.
Và đó là vấn đề lớn.
Tôi chẳng thể dừng lại, dù biết rằng những gì mình làm có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nhưng tôi sẽ tiếp tục, dù sao thì, tôi cũng đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, miễn là Stella có thể nhìn nhận tôi theo cách tôi mong muốn.
...
Trời về đêm, khu rừng đen như mực dường như chìm vào một không gian vắng lặng và huyền bí. Những bóng cây cao vươn lên, cành lá quấn vào nhau như những chiếc tay đen tối, giữ chặt những bí mật mà không ai có thể thấu hiểu.
Hôm nay, tôi đi săn, nhưng không phải một mình. Carlisle đi cùng, như một người bạn cũ đã quá quen thuộc với những vết sẹo cũ trong tâm trí tôi. Cái ánh mắt lo lắng của ông vẫn không thể giấu được, khi thấy tôi cứ trầm ngâm suốt những ngày qua, như thể có điều gì đó đang làm tôi khó chịu. Emmett đã để lộ ra một chút lo lắng trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, và Carlisle, với bản năng của một bác sĩ, nhận ra ngay sự bất ổn trong tâm hồn tôi.
Chắc chắn ông nghĩ rằng việc tôi không thể nghe được suy nghĩ của Stella đã ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn là tôi chịu thừa nhận.
Thực ra, đó không phải là lý do duy nhất.
Dù tôi có nói ra hay không, điều khiến tôi bận tâm thực sự không phải là sự im lặng của cô ấy trong tâm trí tôi. Đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Tôi muốn giải thích, muốn cho Carlisle biết về Stella, về sự ám ảnh nhẹ nhàng mà cô ấy mang lại, nhưng tôi chỉ mỉm cười nhẹ, gạt đi mọi sự lo lắng.
-Tôi ổn mà, Carlisle.
Tôi nói, nhưng chính tôi cũng không tin nổi những từ này.
Dù sao đi nữa, tôi không thể vơi đi sự băn khoăn trong lòng mình. Cảm giác về Stella cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, như một thứ gì đó vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, mà lại quá mơ hồ để tôi có thể nắm bắt.
Carlisle biết tôi, và ông không ép tôi phải chia sẻ.
Dù vậy, có một phần trong tôi cảm thấy như thể tôi đang lẩn tránh một điều gì đó lớn hơn mình. Có phải là nỗi sợ thất bại? Hay chỉ là sự bối rối khi không thể điều khiển những gì tôi cảm thấy?
Sau khi săn xong, Carlisle quay về, còn tôi thì ở lại trong bóng tối của khu rừng.
Những ngôi sao trên bầu trời chẳng khác gì những bí mật mà tôi không thể với tới.
Chúng sáng lên, lạnh lùng, như một lời nhắc nhở rằng có những thứ trong cuộc sống này dù tôi có cố gắng đến mấy, cũng không thể chạm tới.
Tôi ngồi xuống, mắt vẫn ngước lên bầu trời, cảm giác trống rỗng đột ngột ùa đến. Có phải tôi đang chạy trốn một điều gì đó không thể lý giải? Câu trả lời vẫn còn treo lửng lơ trong lòng tôi.
Bỗng nhiên, hình ảnh của Stella hiện lên trong tâm trí tôi, như một làn gió nhẹ nhưng đủ sức cuốn tôi vào một vòng xoáy khó thoát.
Cô ấy, với những ánh mắt xa xôi, những câu nói lạnh lùng, nhưng vẫn có một cái gì đó khiến tôi không thể rời mắt. Đã có lúc tôi nghĩ rằng mình chỉ tò mò về cô ấy, về những điều chưa được giải đáp, nhưng giờ tôi nhận ra rằng, cảm giác đó đã thay đổi. Nó không còn là sự tò mò đơn thuần nữa.
Tôi thở dài, cố gắng dập tắt những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Có lẽ là quá trễ để quay lại, để làm những gì lẽ ra tôi đã phải làm từ lâu. Nhưng liệu tôi có thể dừng lại, khi những cảm xúc này cứ quấn lấy tôi như vậy? Tất cả những gì tôi biết lúc này là, tôi sẽ phải đối mặt với Stella, dù tôi có sẵn sàng hay không.
Mỉm cười trong lòng, tôi đứng dậy, quay về nhà. Và ngày mai, tôi lại tiếp tục đóng vai một học sinh bình thường. Có lẽ chính sự bình thường ấy mới là điều tôi cần nhất lúc này.
...
Alice và Jasper đã quay lại, và như thường lệ, cả nhà tôi cùng nhau đến trường.
Alice, với đôi mắt mơ màng, cứ như thể em ấy đang lạc vào một thế giới khác, nơi mọi sự việc đều có thể nhìn thấy trước, dù cho thực tại vẫn cứ diễn ra bình thường.
Cái cách mà em ấy có thể nhìn thấu tương lai khiến tôi cảm thấy, dù có thế giới đen tối nhất, mọi thứ vẫn có một hướng đi rõ ràng.
-Mọi chuyện vẫn ổn chứ, anh?
Giọng nói của Alice cất lên, nhẹ nhàng như một lời chào hỏi đơn thuần.
Tôi gật đầu, cảm giác an tâm nhưng lại mang chút buồn bã. Mọi thứ đều ổn, nhưng có lẽ không phải tất cả đều ổn trong tôi.
Mọi người trong gia đình tôi đều không biết về vấn đề này, vì tôi không muốn ai biết. Alice cũng không thấy, vì năng lực của em ấy không thể nhìn thấu những gì tôi đang trải qua, và tôi thật sự vui vì vậy. Cái cảm giác cô đơn đôi khi lại là điều dễ chịu nhất.
-À, em nghe nói năng lực của anh không hoạt động với Stella? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Alice nói, và tôi nhận ra em ấy đã nghe qua từ Emmett.
Câu hỏi chẳng khiến tôi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những điều như thế. Về việc năng lực của tôi không có tác dụng với Stella, tôi chỉ gật đầu, không có gì đặc biệt để che giấu nữa.
Alice nghe xong có vẻ khá bất ngờ, như thể tôi vừa nói một câu chuyện không tưởng. Nhưng dù có bất ngờ đến đâu, chuyện này vẫn không thay đổi được gì, mọi thứ vẫn tiếp diễn như trước, không có lời giải thích cho sự kỳ lạ đó.
-Thật sự không hiểu tại sao lại như vậy,
Alice thì thầm, vẻ mặt vẫn như đang cố gắng tìm ra một đáp án cho câu hỏi mà cả tôi cũng chưa thể giải thích.
Và rồi, khi tôi đang mải miết nghĩ về Stella, một suy nghĩ lại đột ngột vụt qua trong đầu. Tôi nhìn Alice, không thể không hỏi điều mà tôi đã thắc mắc suốt thời gian qua.
Từ lúc đầu, em là người duy nhất trong gia đình muốn tiếp cận Stella, dù Rosalie đã phản đối. Em ấy... sớm nhìn thấy điều gì đó sao?
Chắc chắn, tôi không thể không tò mò về sự quan tâm của Alice.
Không chỉ là sự lo lắng thông thường, mà có vẻ như Alice đã nhận thấy điều gì đó trong tương lai mà tôi không thể biết được.
Dù thế nào, tôi không thể không nghĩ rằng có một lý do khác đằng sau hành động đó. Phải chăng Alice đã nhìn thấy một tương lai nơi chúng tôi phải "giám sát" Stella, khi cô ấy có thể là một "nguy cơ" đối với gia đình tôi? Một cô gái đặc biệt, và vì thế, dễ dàng gây ra rủi ro.
Alice lại nhún vai, nhìn tôi với một biểu cảm lạ lùng. Em ấy không cần nói gì, nhưng tôi đã đoán ra ngay, suy nghĩ của tôi không hoàn toàn đúng. Không có một âm mưu nào cả.
-Em chỉ cảm thấy thú vị, - Alice nhún vai, như thể đó là điều hiển nhiên.
Tôi khẽ nhếch môi, mỉm cười trong lòng.
Đúng, chính là Alice với cái trực giác khó lường của em ấy. Em ấy luôn nhìn nhận mọi thứ theo một cách rất khác biệt. Cái "thú vị" mà Alice nói không chỉ đơn giản là sự tò mò bâng quơ. Với em ấy, điều đó có nghĩa là sự khám phá, một thứ mà chẳng ai có thể dự đoán trước.
Cái lý do em ấy đưa ra khi muốn tiếp cận Stella, một cô gái mới đến, sống một mình, có thể làm giảm đi sự nghi ngờ của những người khác, thật ra cũng hợp lý. Nhưng điều đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Alice là vậy, luôn luôn thấy những điều mà người khác không thấy, nhưng lại không bao giờ nói ra hết. Mà tôi, có lẽ tôi hiểu em ấy hơn bất kỳ ai. Tuy vậy, cái "thú vị" đó có thể chỉ là một phần của câu chuyện, không phải tất cả. Nhưng tôi chẳng thể không tự hỏi, phải chăng Alice đã nhìn thấy điều gì đó mà tôi không thể?
Đồng thời tôi biết đó một vài thông tin liên quan đến Stella thông qua Alice. Có vẻ như không chỉ có năng lực của tôi là không có tác dụng khi đối diện với Stella mà ngay cả năng lực đặc biệt của Alice cũng như thế.
Alice không nhìn thấy được tương lai của Stella. Em ấy chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của Stella thông qua tương lai của những người khác.
Biết được điều này, thì ra không chỉ có tôi, đúng hơn là năng lực của tôi trở nên vô dụng trước sự bất khả xâm phạm của Stella, ngay cả năng lực của Alice cũng thế.
Tuy nhiên khác với tôi, Alice ít nhiều có thể thấy được gì đó nếu thông qua tương lai của người khác để nhìn thấy tương lai của Stella nếu Stella xuất hiện trong tương lai đó. Dù cũng thông qua người khác nhưng tôi không thể biết được suy nghĩ thật sự của Stella được, chỉ có thể đoán thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro