.Chương 19.
Một câu của Lam Hi Thần vừa ra khỏi miệng triệt để làm cho Ngụy Vô Tiện choáng váng đầu óc, cả cơ thể run rẩy lợi hại. Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh nhìn đến phản ứng này của hắn cũng bị làm cho khiếp sợ, không nghĩ đến hắn lại có phản ứng lớn như vậy, vốn tưởng rằng, sau ngày hôm đó giữa hắn và Giang Trừng đều cũng không còn liên quan, lại thêm hai năm vốn nên phai nhạt, ai mà ngờ được...
Chung quy, cái Vân Mộng Song Kiệt này vẫn là cố chấp a. Dù là Giang Trừng, hay là Ngụy Vô Tiện, vẫn là không buông xuống được.
Lam Vong Cơ chỉ có thể tầng tầng thở dài, lại cố kỵ Lam Hi Thần đối diện, chỉ có thể lẳng lặng vòng tay ra phía sau Ngụy Vô Tiện, từng cái từng cái vỗ lấy mà trấn an. Hắn vậy mà lập tức hất tay của y ra, trườn người về phía Lam Hi Thần, từng chữ từng chữ như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Giang Trừng làm sao lại mất tích được? Hắn... không phải là tu vi rất được sao, lại cũng không phải cái hài tử ba tuổi, làm sao nói mất tích là mất tích được a..."
Lam Hi Thần nhưng vẫn là quyết định không nói ra sự việc Giang Trừng đã mất đi thị giác cho hắn biết, chỉ sợ sự việc nói ra rồi sẽ rối tung hơn, ngữ khí trầm ổn mà nói. "Ngụy công tử, có một số việc hiện tại không phải lúc thích hợp để nói ra, vẫn là trước tiên tìm được Vãn Ngâm, lại nói đến đi. Ngươi chỉ cần biết, hắn là bị người tính kế."
Nếu là với cơ thể cường ngạnh như ban đầu, Giang Trừng mới không để y lo lắng nhiều như vậy. Người kia là Lam Hàn, mặc dù ngày thường tích cách dịu ngoan, nhu hòa nhưng đã làm đến mức độ này rồi, sao lại có thể đảm bảo hắn sẽ không gây ra bất cứ bất lợi nào đối với Giang Trừng? Tuy nói Lam Hàn tu vi cũng không quá là cao, nhưng là hiện tại, tu vi của Giang Trừng thậm chí còn thấp hơn bọn tiểu bối cùng lứa với Kim Lăng, một đôi mắt cũng không thể nhìn thấy gì, tình huống là có bao nhiêu nguy hiểm.
Hơi nước lưng tròng nơi khóe mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra. Nhưng Ngụy Vô Tiện sao lại là cái người không hiểu chuyện? Chỉ có thể từ từ điều tức lại tâm tình, ngồi xuống lại bên cạnh Lam Vong Cơ mới lại nói.
"...Giang Trừng hắn... là mất tích bao lâu rồi?"
"Vẫn là sáng hôm nay."
"Còn chưa đến một ngày? Vậy làm sao lại nói là không tìm được? Lam đại ca, ngươi... đã vấn linh, vậy có kết quả gì hay không?"
Lam Hi Thần nghe đến đây, chỉ được liễm mi mắt xuống, tay đặt trên cỗ cầm siết chặt lại, nói.
"Không. Một người sống, hay đã chết, đi qua nơi nào ắt phải để lại khí tức ở nơi đấy. Vấn linh ta tấu rất nhiều, nhưng không có được một chút dấu tích nào từ hắn. Nhưng càng như vậy ta càng cảm thấy có cái điểm nghi ngờ."
Ngụy Vô Tiện hỏi. "Nghi ngờ gì?"
Lam Hi Thần nhưng cũng thành thành thật thật mà nói ra suy đoán không nắm được mấy phần chắc chắn của bản thân. "Vãn Ngâm chắc chắn chỉ ở gần Vân Mộng mà thôi, hoặc nói đúng hơn.... là ở ngay tại trong địa phận Vân Mộng."
Lam Hàn chung quy vẫn là người xuất thân từ Vân Mộng, chỉ sợ từng cái địa điểm hay ngóc ngách đều có thể nhớ đến tường tận rõ ràng. Lại vấn linh không tìm được người, thời gian cũng là không bao lâu, chắc chắn không thể nào đi xa hơn được.
Ba người ở đây đều có cái suy nghĩ riêng, cũng không ai tiếp tục nói lời nào, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên ngột ngạt. Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện trầm giọng mà lên tiếng.
"Tại sao Lam đại ca cho là vậy?"
"...Ngụy công tử, ngươi nhớ Lam Hàn hay không?"
Lúc này, cả Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đều sững người lại đầy kinh ngạc. Lam Vong Cơ xưa nay vốn ít nói, khuôn mặt cũng là không có nhiều biến hóa. Chỉ là hai hàng chân mày nhíu lại với nhau nhìn Lam Hi Thần đầy nghi hoặc. Ngụy Vô Tiện thì lại lập tức ngưng trọng mà gật đầu, nói.
"Lam Hàn làm sao? Sao ngươi lại nói đến hắn?"
"Kỳ thực... hắn xuất thân từ Giang gia, Giang Ưu, việc này trong tộc cũng chỉ có ta biết. Ta trước đây đã nhiều lần vì hành động mập mờ của hắn cùng tình trạng cơ thể của Vãn Ngâm mà sinh ra nghi hoặc đối với hắn, cũng thật không ngờ mọi việc lại xảy ra nhanh như vậy."
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra được Giang gia lại có cái đệ tử nào tên như vậy. Thôi, coi như, Giang Ưu này là gia nhập vào nội môn trong khoảng thời gian mà hắn còn lưu lạc hồn phách chốn hoàng tuyền, hoặc cũng có thể là, do đầu óc hắn thật sự không tốt đi.
"...Nếu nói hắn xuất thân từ Giang gia, vậy tại sao hiện tại là đệ tử của Lam gia?... Lại không nói đến việc này. Với tính cách của Giang Trừng, mặc dù đắc tội không ít người nhưng đối với người trong tông gia sẽ không bao giờ khiến cho ai bất mãn, lại đừng nói đến việc có mưu cơ hãm hại hắn. Hơn nữa, Lam Hàn ta cũng không ít lần cùng hắn trò chuyện, thật sự không giống loại người như vậy. Lam đại ca, ngươi chắc chắn là hắn chứ?"
Lam Hi Thần thật sự bị tình hình của Giang Trừng làm cho tâm tình cực kỳ tệ, một trái tim cả ngày treo đến căng thẳng vẫn chưa được thả lỏng. Hiện tại lại cứ gặp Ngụy Vô Tiện một câu hỏi tới hai câu hỏi lui thật sự làm cho uể oải vô cùng, đưa tay lên vò chặt lấy mi tâm mà mệt mỏi nói.
"Ngụy công tử, ngươi nghĩ, ta sẽ muốn phải nghi ngờ đến đệ tử mà chính tay ta mang về sao? Vãn Ngâm hôm nay không gặp, hắn chính là không còn ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện lần này nhưng không lên tiếng hỏi thêm. Cũng tin tưởng hoàn toàn vào Lam Hi Thần.
Mặc kệ như thế nào, người kia nhưng là Giang Trừng. Chỉ cần ai có khả năng gây thương tổn cho hắn, chính bản thân Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không thể bỏ qua.
Qua một hồi lâu, Lam Vong Cơ vẫn luôn giữ im lặng mới lên tiếng nhắc nhở. "Sắc trời rất muộn rồi, Ngụy Anh, trở về thôi."
Y trước đứng lên trước, sau lại dìu lấy Ngụy Vô Tiện lên. Dư quang liếc qua Lam Hi Thần vẫn trầm ngâm ngồi đấy không phản ứng, hai mắt vô thần, suy nghĩ một hồi, nói.
"...Huynh trưởng, việc này ngày mai hãy tiếp tục. Ngươi... vẫn là phải giữ gìn sức khỏe."
Lam Hi Thần nhưng chỉ gật đầu. Đợi đến khi hai người Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện muốn rút chân ra khỏi ngưỡng cửa mà rời đi mới âm trầm lên tiếng.
"Ngụy công tử, vật quy nguyên chủ."
Một câu không đầu không đuôi như vậy thốt ra, Ngụy Vô Tiện liền có chút mộng bức.
Cái gì mà vật quy nguyên chủ.
Nhưng chính bản thân còn chưa hết thắc mắc liền cảm thấy hai bên bả vai có chút đau nhức. Nhìn lại nhưng là Lam Vong Cơ vô thức lại bóp chặt lấy hắn, thậm chí còn có chút run rẩy. Hắn làm người tinh ý liền biết được việc này Lam Vong Cơ cũng có vài phần biết đến.
"Lam Trạm, ngươi làm sao?"
Lam Vong Cơ chớp mắt vài cái, cúi đầu xuống nhìn lấy hắn, thực sự chính là dù như thế nào, y cũng không nỡ phải lừa gạt Ngụy Vô Tiện, lại nói, chỉ bằng phản ứng khi nãy liền biết Giang Trừng có bao nhiêu quan trọng đối với hắn, nếu để hắn biết được y cố tình che giấu, chỉ sợ sẽ phải có tâm tư hờn giận với y. Thở dài một cái mới ôn tồn nói.
"Trở về thôi, ta sẽ cùng ngươi nói vài thứ. Huynh trưởng... cần yên tĩnh một chút."
Hai người song song trở về Tĩnh Thất, nhưng lại không như mọi lần, Ngụy Vô Tiện sẽ náo loạn làm ồn ào mà chính là trầm mặc cởi lấy ngoại bào nằm trên giường.
"...Giang Trừng tốt nhất không nên xảy ra việc gì..."
Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, chỉ cúi đầu không nói. Ngụy Vô Tiện hiện tại nhưng không có tâm trạng mà đi bận tâm những điều nhỏ nhặt này, dù sao y có khuôn mặt vô cảm xúc, lại không phải người miệng lưỡi linh hoạt như hắn, hắn lại không phải là Lam Hi Thần, mặc cho có sớm chiều ở chung lâu năm cũng không thể thấu được gì.
"Lam Trạm... ngươi nói có việc cùng ta nói, là việc gì? Còn vật quy nguyên chủ trong miệng Lam đại ca là như thế nào?"
Lam Vong Cơ lúc này mới chậm rãi từ trong lồng ngực móc ra một cái chuông bạc. Y ngồi quay lưng với Ngụy Vô Tiện, hắn cũng không thể nhìn thấy gì. Chỉ là mơ hồ nhìn thấy vài sợi tua rua màu tím lộ ra nơi góc áo liền không nhịn được nghi ngờ ngồi dậy, từ từ tiến lại gần y. Đến khi nhìn rõ là vật gì rồi thì lại như bị thiên lôi giáng xuống, đầu óc trống rỗng hoàn toàn không thể nghĩ được gì ngoài ba chữ.
Thanh tâm tinh.
Thanh tâm linh là vật tùy thân của Giang gia, chỉ có đệ tử tộc mới có thể sở hữu. Nhưng là... tại sao trong tay Lam Vong Cơ lại còn một cái chuông bạc đây?
Nhìn chằm chằm vào chuông bạc nhỏ trong tay y, hắn run rẩy hỏi. "Lam Trạm... ngươi, làm sao...có được thanh tâm linh?"
Lam Vong Cơ biết hắn nhìn thấy, cũng không giấu diếm, liền quay sang nhẹ nhàng mà đặt nó vào tay của Ngụy Vô Tiện, nói.
"Huynh trưởng cùng ta nói, đây là từ nơi Giang tông chủ thấy được. Hắn mong ta có thể đưa nó cho ngươi, vật quy nguyên chủ."
Ngụy Vô Tiện tiếp nhận lấy chuông bạc, bên góc còn khắc nho nhỏ một chữ 'Anh'. Cũng không biết là chấp niệm có bao nhiêu sâu, nước mắt liền không kìm được mà từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống.
Chính hắn còn không nhớ, thậm chí còn không có quan tâm cái chuông bạc này hiện tại như thế nào, đang ở đâu, vậy mà Giang Trừng lại thay hắn bảo quản. Từng sợi tua rua đều còn thẳng tắp sạch sẽ liền biết là cỡ nào lưu tâm.
Đeo lên chuông bạc chính là người của Giang gia, bây giờ nắm lấy chuông bạc trở về, hắn... vẫn sẽ là người Giang gia sao?
Bốn chữ 'vật quy nguyên chủ' hôm nay hắn được nghe từ miệng của hai người, nhưng lại không chút nào cao hứng, thậm chí còn có chút sợ sệt.
Hắn sợ, Giang Trừng mới không có ý định như vậy.
Nhưng là suy nghĩ một chút, cái sư đệ này của hắn có bao nhiêu khẩu thị tâm phi hắn làm sao lại không biết đến. Nếu không bị người phát hiện vạch trần, chỉ sợ hắn sẽ đem cái chuông bạc này mang theo vào trong quan tài. Liền bản thân mình mặt dày một chút, hảo hảo sử dụng lấy hảo tâm của hắn liền được, với tình hình bây giờ, đưa đẩy qua lại, chi bằng là giữ lấy nó.
Nghĩ như thế, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu cười khổ, miệng cũng không nhàn rỗi mà oán trách.
"Cái sư đệ ngốc này, còn không biết muốn mang bao nhiêu đồ của ta đem giấu đi a..."
Trước là Trần Tình, giờ là chuông bạc, mang theo đợi chờ mười ba năm, đợi tri kỷ quay trở về.
Vừa nói, vừa đeo lấy chuông bạc vào bên hông, lời tiếp theo không biết là nói cho Lam Vong Cơ nghe, hay là hắn nghe, hoặc cũng có thể là cho Giang Trừng nghe.
"Hảo hảo bình an quay trở về, chúng ta... lại sẽ là Vân Mộng Song Kiệt."
Sáng hôm sau, Ngụy Vô Tiện sống chết phải theo Lam Hi Thần đến Vân Mộng, chính y cũng không có từ chối liền giao lại sự vụ cho Lam Vong Cơ, cùng hắn ngự kiếm mà đi.
Giang Thiên đứng trong nội viện của Giang Trừng, nhận được tin tức Lam Hi Thần sẽ tới cũng không có bất ngờ. Chỉ là lúc y tiến vào, bên cạnh còn có một hắc y nhân, không cần nghĩ cùng biết người đấy là ai. Dù cho nội tâm có sự bất mãn nhưng cũng không thể vô lễ, liền cúi người xuống thi lễ.
"Lam tông chủ, Ngụy công tử."
Lam Hi Thần gật đầu vài cái, lên tiếng hỏi. "Mọi việc thu xếp ổn thõa rồi chứ?"
Giang Thiên nói. "Tiểu công tử tuyên bố với ngoại giới tông chủ bế quan tu hành, tạm thời trên dưới Liên Hoa Ổ đều lấy đó mà tin tưởng."
Lam Hi Thần gật gật vài lấy đó là khen thưởng.
Ngụy Vô Tiện đứng một bên thấp thỏm nhìn vào bên trong phòng. Lại đợi hai người bàn giao xong mới quay sang Giang Thiên hỏi.
"Kim Lăng đâu? Nó không đến sao?"
Giang Thiên nghe được chỉ nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng trả lời, chỉ nghe giọng nói của Kim Lăng âm trầm mà lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.
"Làm sao? Bổn tông chủ ở nơi nào còn phiền Ngụy công tử đây mong nhớ sao?"
Ngụy Vô Tiện sững người đứng tại chỗ, cũng không có quay lại nhìn Kim Lăng.
Kim Lăng từng bước mà tiến về phía Giang Thiên, cùng nàng đứng sóng vai, lại hướng Lam Hi Thần cúi người chào hỏi.
"Ngụy công tử trước nay vốn không tiến vào Liên Hoa Ổ. Hôm nay đại giá quang lâm đến đây, là có việc gì sao?"
Bị Kim Lăng một câu hai câu đều mang theo lời châm chọc, khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện cũng theo đó mà thoạt xanh thoạt trắng. Hít sâu một hơi mới chậm rãi nói ra.
"Giang Trừng có việc, ta biết đến. Ta..."
Không đợi Ngụy Vô Tiện nói dứt câu, Kim Lăng cứ vậy mà cao giọng cắt ngang. "Hai chữ 'Giang Trừng' này ngươi có tư cách thốt ra sao? Ngươi cùng hắn quen biết nhau lắm sao? Hửm?"
Ngụy Vô Tiện mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Giang Thiên đứng bên cạnh thấy Kim Lăng có phần quá mức, đưa tay níu lại vạt áo của cậu, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tiểu công tử, bây giờ không phải lúc nói những việc này."
Kim Lăng nghe vậy, chỉ liếc hắn một cái lại phất áo xoay người vào bên trong.
Ngụy Vô Tiện đứng đó há hốc mà nhìn bóng dáng của Kim Lăng, cũng không dám tin được là đứa nhỏ này hận mình đến như vậy. Lại như bị thái độ khi nãy của Kim Lăng hù dọa, chân cũng không dám mảy may cử động.
"...Ngụy công tử, ngươi đừng để ý đến lời của Kim tông chủ. Có thể do tâm tình của Kim tông chủ không tốt nên mới như vậy, cùng ta vào trong, suy nghĩ làm sao tìm được Vãn Ngâm trước đã."
Lam Hi Thần lên tiếng, Ngụy Vô Tiện tự nhiên sẽ nghe theo.
Chính còn chưa bước vào bên trong, chỉ nghe có tiếng sủa inh ỏi. Kim Lăng khi nãy đến đây, rõ ràng còn không mang theo Tiên Tử.
Nhưng đây rõ ràng là tiếng sủa của cẩu. Nếu như thường ngày có Lam Vong Cơ bồi tiếp, hắn liền không cần mặt mũi mà nhào lên người y bám chặt vào. Nhưng hiện tại bên người lại là Lam Hi Thần, hắn cũng không thể hành xử vô lễ như vậy.
Lam Hi Thần đương nhiên là nhìn ra, cũng không mong Ngụy Vô Tiện sẽ ở nơi này kêu cha gọi mẹ, liền trước tiên tiến vào bên trong, cân nhắc với Giang Thiên về Tiểu Bạch.
Đợi Giang Thiên ôm Tiểu Bạch đi rồi, Kim Lăng mới bất mãn nhìn sang Ngụy Vô Tiện một khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi, thần sắc cũng có vài tia kinh ngạc, liền lên tiếng.
"Chỉ có một con chó nhỏ cũng bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy, có tiền đồ hay không?"
Ngụy Vô Tiện biết Kim Lăng có hiềm khích với mình, từ lâu cũng không có để ý quá nhiều đến thái độ của cậu. Nhưng là tình huống hiện tại của Giang Trừng còn chưa biết rõ, ai cũng không có vui vẻ, lại liên tục bị châm chọc, dù cho Ngụy Vô Tiện có tốt tính như thế nào vào giờ khắc này cũng thật sự không thể nhịn, lập tức hướng về Kim Lăng nói.
"Kim Lăng, dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi, nói chuyện phải biết có chừng mực. Hơn nữa ta đến đây cũng là vì Giang Trừng không muốn cùng ngươi gây sự, ngươi hà tất gì một hai cứ phải làm khó ta?"
"Làm khó ngươi?" Kim Lăng cười nhẹ một tiếng liền thẳng tắp đối diện với hắn, nói."Ngươi đến đây là vì cữu cữu? Là dựa vào quan hệ gì? Hả? Sao trước đó ngươi không vì hắn mà bận tâm một chút, đợi đến khi hắn có việc rồi mới giả mù sa mưa đến đây quan tâm là cho ai xem?"
Lam Hi Thần nhìn hai người giương cung bạt kiếm, nói. "Được rồi, bây giờ Vãn Ngâm tung tích không rõ, các ngươi còn ở đây cãi vã vô vị liền có tác dụng gì?"
Kim Lăng vốn là đối với Lam Hi Thần là mang theo kính trọng, lời y nói ra cũng không xem như gió thoảng qua tay, chỉ được hậm hực căm giận trừng mắt Ngụy Vô Tiện.
----------------------------
Giang Trừng lúc tỉnh lại, hiển nhiên vẫn là cái bóng đêm quen thuộc, nhưng là bên tai lại yên tĩnh cực kỳ, thậm chí còn mang đến cho hắn cảm giác trống trãi, đè ép. Cử động một hồi, chỉ cảm thấy sau gáy mơ hồ đau. Lại một chút mới phát hiện hai tay bị xiềng xích trói buộc, tuy chân vẫn là tự do nhưng cơ thể bủn rủn vô pháp đứng lên.
Cố gắng tập trung lại thần trí tỉnh táo, suy nghĩ đến sự việc trước đó.
Hắn có thể nhớ được, tình huống trước lúc ngất đi chính là Giang Thiên cáo biệt hắn đến Kim Lân Đài. Còn về hắn thì gấp gáp, lo lắng ngồi bên án thư. Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, vốn còn cho rằng là Giang Thiên liền hướng đến nơi có động tĩnh mà hỏi.
"Giang Thiên, ngươi làm sao lại trở về nhanh như vậy?"
Nhưng là người đến không có đáp trả hắn, thậm chí tiếng bước chân dần trở nên hỗn loạn, giống như không thể kiểm soát được. Hắn vẫn còn chưa hỏi ra được nghi vấn, liền cứ như vậy bị người đánh ngất đi.
Nghĩ lại, tình huống hiện tại của bản thân, như vậy chính là bị người tính kế.
Còn đang mải mê nghĩ xem, ai lại có cái gan tày trời như vậy đột nhập vào Liên Hoa Ổ giở trò bắt cóc này đối với Giang Trừng hắn liền nghe được tiếng thạch đá va chạm nặng nề, sau đó liền có giọng nói vọng theo.
"Ô... Giang tông chủ, người đây là tỉnh rồi sao?"
Khi nghe đến đạo âm thanh kia, Giang Trừng liền sững cả người lại. Tim vốn đập mạnh mẽ lại giống như muốn trì trệ. Cái âm thanh này đối với hắn mà nói rất quen thuộc.
Nhưng lại tựa như muốn phủ nhận đi suy nghĩ nhất thời, hắn nhíu mày lại lạnh lùng mà lên tiếng.
"Tiểu nhân bỉ ổi, có gan thì cởi trói cho ta, ta liền để ngươi biết trời cao đất dày, đừng cùng ta diễn mấy trò hạ lưu này."
Người kia vậy mà vẫn không có chút mảy may động tĩnh, ngược lại còn ngửa đầu nhìn vách đá, cười lạnh.
"Cái gì mà cho ta biết trời cao đất dày? Ngươi nghĩ bằng với tu vi cùng tình hình hiện tại của ngươi, sẽ còn là Tam Độc Thánh Thủ người người khiếp sợ của lúc trước hay sao?"
Người kia nhếch mép khinh bỉ một tiếng, đỡ lấy bàn đá chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nhìn Giang Trừng bị trói buộc bên trong góc, sau lại cười nhẹ mới lên tiếng.
"Giang tông chủ a... ngươi thật sự không biết đệ tử là ai sao?"
Giang Trừng lúc nghe đến người kia biết được tình trạng của bản thân đã liền khiếp sợ không thôi, nhưng là vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, không cho phép bản thân lộ ra bất kỳ một tia yếu thế nào, nghiếng răng nói.
"Giang Ưu."
Người kia nghe đến đây liền nhướng mắt, khóe môi cong lên nụ cười giảo hoạt, lại giống như rất là cao hứng mà nói.
"Đúng đúng, chính là đệ tử... Tông chủ~."
Giang Trừng chỉ cảm thấy quanh thân mát lạnh, lại mơ hồ đau buồn.
Lại nhớ đến Lam Hi Thần trước đó đã vô số lần căn dặn hắn đề phòng về Giang Ưu, hắn nhưng cũng bất chấp mà tin tưởng.
Cái đệ tử mà hắn một tay che chở, bây giờ liền như vậy đối với hắn.
Giang Ưu bên kia nhìn đến phản ứng của hắn, cực kỳ hài lòng. "Sao hả? Quá bất ngờ sao? Hoặc là... ngươi vẫn cho rằng ta là cái hài tử nhu nhược, cam chịu đây?"
Giang Trừng nhưng chỉ cười nhẹ một tiếng, dựa theo thính giác mà hướng tầm mắt đến nơi của hắn, môi đôi mắt hạng đục ngầu híp chặt lại, khinh bỉ nói.
"Giang Ưu, không ngờ tâm tính của ngươi qua mấy năm liền trở nên bỉ ổi như vậy, thật sự là khiến người ta khâm phục mà."
Lần này, Giang Ưu liền đứng bật dậy, nắm lấy chén trà nhỏ trên bàn một tay ném thẳng xuống đất, lớn tiếng quát.
"Ngươi cho rằng ta trở nên bỉ ổi như vậy là vì sao? Còn không phải tất cả đều do ngươi? Bây giờ ngươi bị như vậy, tất cả cũng là do cái nghiệt mà ngươi tạo nên."
=====================================
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro