Chương 13 (锦书欲寄何由达)(Tạm dịch: Cẩm thư mong gửi nào tại thấu đạt)

Từ khi Hạ Huyền nói muốn rời khỏi, Sư Thanh Huyền mấy ngày liền không thấy hắn.

Sư Thanh Huyền nghĩ: Xem ra hắn không gạt mình, thật sự muốn đi làm chuyện trọng yếu.

Chiếc trâm trên đầu Hạ Huyền vương một nhành mai, hắn lấy xuống rồi vào trong quán tìm thử xem, thế mà tìm được một bình hoa cũ, hắn liền lấy đựng chút nước sạch để nuôi hoa.

Mấy ngày qua, hoa dần nở, dù không nhiều nhưng vẫn thơm nức mũi khiến tinh thần vui vẻ, dù người hay thần đến bái cũng đều tán thưởng.

Sư Thanh Huyền lấy ngón tay chạm nhẹ lên cánh hoa, lại nghĩ đến Hạ Huyền, không biết hắn muốn đi bao lâu, cũng có thể sẽ không quay lại nữa. Nếu như không trở lại, y phải chăng nên vui vẻ? Khi ý nghĩ này hiện ra, y cười tự giếu bản thân, thầm nghĩ: Ta vẫn còn sống, hắn sao có thể tuỳ tiện bỏ qua? Giữa chúng ta, nói cho cùng cũng là cần một sự kết thúc.

Nghĩ tới đây, y châm một nén nhang, cắm ở lư hương bên trong, nhìn làn khói lượn lờ bay, y nhắm mắt lại, cầu cho vong hồn của huynh trưởng có thể nghỉ ngơi. Y biết ba chữ Sư Vô Độ là vảy ngược của Hạ Huyền, chỉ cần y đề cập tới, sắc mặt của Hạ Huyền sẽ biến đổi ngay lập tức, nhưng ngay cả như vậy, y cũng không muốn từ bỏ hi vọng cầu xin di hài của huynh trưởng.

"Ca ca đã chết, y sao có thể nhẫn nhịn để huynh ấy đầu một nơi thân một nẻo, chờ Hạ Huyền trở về, y vẫn là phải thử một lần, bất luận hậu quả là cái gì, y đều nguyện ý gánh chịu......"

Trong lúc nhàn rỗi, y luôn nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi còn ở chung với Minh Nghi và biểu hiện của Hạ Huyền trên đảo Hắc Thủy, y muốn biết thời điểm Hạ Huyền ở cùng y, đến cùng thì những điều đó, đâu là thật đâu là giả, cả những lời Hạ Huyền nói trước khi đi là có ý gì.

Hạ Huyền không muốn giải thích cho y, nhưng y lại không thể không suy nghĩ, chỉ là điều y biết quá ít, giống như đã bắt được một đầu mối, lại giống như nắm được một sợi dây rối, càng nghĩ càng đau đầu nên y đành phải thôi.

Mặc dù không gặp được Hạ Huyền, nhưng một ngày ba bữa cũng chẳng thiếu bớt, y rất muốn hỏi người đeo mặt nạ hàng ngày đưa cơm cho y rằng Hạ Huyền thế nào rồi. Người nọ tới lui vội vàng, lúc trước y không để ý lắm bởi y luôn không thể đoán được suy nghĩ của Hạ Huyền. Hiện giờ nhớ lại, y luôn cảm thấy chiếc mặt nạ có chút quen mắt.

Sư Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ, có lẽ Hạ Huyền thực sự nghĩ rằng y ngốc. Suy nghĩ một lát, y lấy giấy bút ra......

Đợi khi người đeo mặt nạ kia đến, Sư Thanh Huyền kín đáo đưa cho người kia một phong thư, phía trên chỉ viết một hàng chữ "Xin đưa cho Hạ Huyền". Người nọ nhìn thoáng qua, nhận lấy xong liền rời đi.

Thật ra, viết thư cho Hạ Huyền chỉ là quyết định nhất thời nhưng có những lời chỉ có thể biểu đạt qua thư. Trong thư y viết:

Hạ công tử, thứ lỗi cho, ta nhất thời muốn viết thư cho huynh, nhưng có chút chuyện quan trọng, ta nhất định phải nói cho huynh, hi vọng huynh có thể kiên nhẫn nhìn qua một chút.

Đầu tiên, mong huynh hãy thu phân thân lại. Ta nghĩ chuyến đi này của huynh hẳn là rất quan trọng, đã như vậy thì đừng nên phí phạm pháp lực của mình tại địa phương râu ria, nhỏ bé này. Dù huynh chưa từng nói cho ta người đưa cơm mỗi ngày là ai, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng biết là không có người khác. Bất luận là tại Hắc Thủy Quỷ đảo hay là ở đây, ta đều chưa thấy qua bất kỳ thuộc hạ nào của huynh. Trước kia, huynh làm Địa sư cũng là kiểu này, không có bất kỳ cái gì trong điện. Cái mặt nạ quỷ kia lại là cái mà huynh mang đi khi chúng ta rời khỏi phong thuỷ điện lần cuối. Có thể huynh ngay từ đầu đã không ngụy trang, chỉ là ta quá ngu xuẩn nên mới nhìn không ra mà thôi.

Ta nghĩ huynh lưu lại phân thân ở đây cũng chỉ vì giám thị ta, dù sao ta chẳng thể đi đâu được, cũng không có khả năng truyền tin tức gì ra ngoài, ta mang cái dạng này dù có nói với người khác rằng mình đã từng là thần quan đại khái cũng sẽ bị họ xem như tên điên. Nếu như huynh sợ ta tìm chết, vậy thì càng không cần thiết. Ta đã từng nghĩ tới cái chết và huynh cũng biết ta là một người yếu đuối, nhưng hiện tại ta không thể, còn về nguyên nhân, ta nghĩ huynh biết, cũng không thích ta đề cập tới, vậy ta cũng không nói đến nữa.

Thật ra, dù cho huynh mặc kệ ta, ta cũng sẽ không chết đói dễ dàng vậy. Mấy ngày trước, có vị đại nương đến bái thần, nàng nhờ ta viết một lá thư, trượng phu nàng bệnh nặng, hi vọng nhi tử đang đi xa có thể sớm ngày trở về. Nhưng thật đáng tiếc, cho dù lá thư được gửi, nhưng vì đường xá xa xôi, con của nàng cũng chỉ kịp gặp cha lần cuối. Vị đại nương kia dù thương tâm, nhưng lại nói với ta rằng nàng không tiếc nuối. Nàng muốn cho ta một chút tiền, ta từ chối, tiền vô dụng với ta, nhưng mỗi lần tới đây, nàng sẽ luôn cho ta một chút đồ ăn, ta không muốn làm nàng thất vọng, đành phải nhận lấy, cũng đáp ứng rằng về sau sẽ viết thư giúp nàng. Sau việc này, ta bắt đầu cân nhắc về việc giúp người trong trấn viết sách, thư để đổi lấy đồ ăn, chí ít là, trước khi huynh trở về, ta sẽ không đói chết.

Năm mười sáu tuổi, ta bị đem đến Trung Thiên Đình, sau đó, qua mấy năm liền trở thành Phong Sư. Tính ra, ta ở nhân gian dạo chơi trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Khi còn ở Thiên Đình, ta thấy có nhiều tín đồ cầu mong mưa thuận gió hòa mà ta thì biết rất ít về nhân giới nên trước kia luôn rất thích lôi kéo huynh xuống đó, tạo cho huynh thêm rất nhiều phiền phức, thật sự là thật xin lỗi.

Ở đây mấy tháng, ta lấy thân phận phàm nhân sinh sống, thấy được rất nhiều điều mới, con người sinh hoạt thật vất vả nhưng cũng bởi vậy lại càng đáng quý. Ta xin lỗi vì đã tạo ra nhiều tổn thương cho huynh và người nhà của huynh, cũng cảm ơn huynh đã để cho ta nhìn thấy hết thảy.

Cuối cùng, chúc huynh chuyến này bình an, sớm ngày đạt được điều mong muốn trong lòng.

......

Nhưng tới ngày thứ hai, người đeo mặt nạ kia vẫn đến đưa cơm như thường lệ. Sư Thanh Huyền không khỏi nghi ngờ, là y đoán sai, hay là Hạ Huyền căn bản không có xem thư? Đương nhiên, cũng có thể là Hạ Huyền đã đọc nhưng căn bản không để vào mắt, dù sao thì y cũng không có tư cách đưa ra yêu cầu với Hạ Huyền. Nhưng Sư Thanh Huyền không muốn từ bỏ, y vội vàng viết một tờ giấy đưa cho người đeo mặt nạ:

"Xin hỏi, Hạ công tử nhận được thư chăng?"

Người kia nhìn tờ giấy nhưng không trả lời y, hắn đột nhiên duỗi hai ngón tay điểm một cái trên cổ Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền bị động tác bất thình lình làm giật nảy mình, lui lại hai bước che lấy cổ:

"Ngươi muốn làm gì?"

Khi còn đang y ngạc nhiên với thanh âm của bản thân thì người kia cũng đã biến mất, lúc này y mới ý thức được, vừa rồi người kia đã giải ấn thanh cho mình và tất nhiên y biết, đó lại là ý của Hạ Huyền.

Sư Thanh Huyền lẩm bẩm:

"Huynh ấy có ý gì? Để ta sống dễ dàng hơn chút? Hay cảm thấy ta viết thư rất dông dài, để ta đừng viết lại?"

Y nghĩ, mặc kệ Hạ Huyền có ý gì, có thể nói chuyện luôn thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng vẫn nên cân nhắc đến chuyện một người câm không hiểu sao lại có thể nói, người bình thường nhất định là sẽ thấy rất kỳ quái, y liền quyết định, vẫn là không thể tuỳ tiện lên tiếng, đợi cho thời cơ thích hợp lại mở miệng.

Qua ba bốn ngày, Sư Thanh Huyền phát hiện ra chỗ tốt của việc có thể nói chuyện là y không cần người áo đen kia đưa tấm giấy, thế là mỗi lần y nhìn thấy người kia đều sẽ cùng hắn nói một hai câu, có lúc hỏi tình huống của Hạ Huyền, có khi chỉ là thăm hỏi đơn giản, người kia không trả lời y cũng không để ý, chỉ cần được nói là y đã cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.

Sáng hôm đó, khi Sư Thanh Huyền tỉnh liền nghe thấy tràng đập cửa kịch liệt, y vừa mở cửa đã có bảy tám người xông vào, cách ăn mặc tương đối giống quan sai. Nói quán nhỏ lập tức trở nên chen chúc, tựa hồ bầu không khí cũng không quá tốt, Sư Thanh Huyền dự cảm sẽ có chuyện phiền phức phát sinh, nhưng y cũng không cảm thấy sợ hãi, mười phần trấn định viết trên giấy:

"Xin hỏi các vị đến đây có chuyện gì, là bái thần, hay là cầu nguyện? Tại hạ miệng không thể nói, chỉ có thể lấy bút viết, xin các vị thứ lỗi."

Tên quan sai cầm đầu đánh giá Sư Thanh Huyền một phen, có chút khinh thường nói:

"Ngươi là quán chủ của nơi này? Ta nhớ trước kia nơi này không có người ở, ngươi từ đâu đến?"

Sư Thanh Huyền viết:

"Tại hạ chính là quán chủ, mấy tháng trước mới đến nơi này, bình thường rất ít đi ra ngoài."

Có lẽ khi thấy một tiểu nói sĩ nho nhã yếu đuối cùng với tướng mạo này, cũng khó tránh khỏi việc người nọ không thích đi ra ngoài, mấy người họ bắt đầu có chút tin vào lời Sư Thanh Huyền.

Quan sai nói:

"Mấy ngày trước ngươi có thấy một nam một nữ, không giống người địa phương, nam mặc hắc y, nữ mặc bạch y, bọn chúng đả thương người, chúng ta muốn tìm bọn hắn để điều tra rõ ràng."

Sư Thanh Huyền viết:

"Mỗi ngày người đến bái thần rất nhiều, không nhớ rõ."

Quan sai lại nói:

"Phải không? Thế nhưng có người trông thấy bọn chúng đi về phía này, mà bên này cũng chỉ có gian nói quán này, sau đó bọn chúng liền không rõ tung tích, chúng ta còn có nhân chứng."

Nói xong, bọn họ mang đến một người, người kia đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên chiếc ghế dựa mềm bên trong. Sư Thanh Huyền nhìn một chút liền phát hiện người này chính là tên công tử ăn chơi lần trước bị Hạ Huyền đánh trọng thương, toàn thân đang bị băng gạc bao như cái bánh chưng. Sư Thanh Huyền cố nhịn để không bật cười.

Người kia lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì với thủ hạ bên cạnh, sau đó tên thủ hạ kia mang vẻ mặt hung ác tiến lên nói:

"Ngày đó, trên tửu lâu, một đôi nam nữ không biết dùng yêu pháp gì khiến công tử nhà ta bị trọng thương, ta liều chết theo dõi, nhìn thấy bọn chúng đi vào nơi này, đến khi trời tối cũng không gặp người ra."

Sư Thanh Huyền không chút hoang mang viết:

"Chỉ bằng mấy câu liền kết luận ta cùng đám người kia có quan hệ, phải chăng quá võ đoán?"

Tên thủ hạ kia nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên chỉ vào bình hoa trên bàn thờ nói:

"Nhánh mai kia ta nhận ra, lúc ấy nữ nhân kia cài trên đầu. Đại nhân, chi bằng lục soát một chút, có thể sẽ tìm ra chút chứng cứ."

Sư Thanh Huyền nghĩ: "Để họ tùy tiện lục soát tiếp rồi sẽ phát sinh phiền phức mất", y liền viết: "Mấy vị đại nhân, chỗ này của ta cung phụng thần minh địa phương, hoa mai là tín đồ đến bái thần tặng cho, cũng không biết yêu pháp gì, các ngài như này là đổ oan cho người tốt, không sợ đụng chạm đến thần minh sao?"

Mấy tên quan sai nghe thấy thì do dự một chút, tên hoàn khố công tử kia lại chẳng coi ra gì, hô:

"Một đám hèn nhát, nơi này chỉ có mình hắn, ngươi nhìn dáng dấp kia của hắn giống thần sao? Ta nhìn càng giống quỷ. Ta biết hai tên kia khó đối phó, đặc biệt tìm một cao nhân tới, chuyên khu quỷ trừ yêu."

Nói xong, ngoài cửa lại xuất hiện một lão nói sĩ râu bạc đang tiến vào, Sư Thanh Huyền cảm thấy có chút không kiên nhẫn được nữa, chỉ hi vọng cuộc náo loạn này kết thúc nhanh chút. Y không viết chữ nữa, yên lặng theo dõi biến.

Nhìn dáng vẻ lão nói sĩ kia vung phất trần, Sư Thanh Huyền không khỏi có chút hoài niệm cây phất trần của bản thân, y tự an ủi, dù sao hiện tại cũng không cần.

Y nghĩ: "Không biết lão định làm gì, có thể nhìn ra thứ gì hay không?"

Lão nói sĩ kia làm bộ đi một vòng trong phòng, lấy ra lá bùa để đốt, sau đó gật đầu nói:

"Nơi này quỷ khí quả thật có chút nặng, mười phần khả nghi."

Người nghe vây xem giật nảy mình, lui ra phía sau ba bước liền vội hỏi:

"Chẳng lẽ là có quỷ?"

Lão nói sĩ nói:

"Không cần sợ, bần nói hành tẩu giang hồ nhiều năm, yêu ma quỷ quái căn bản không để vào mắt."

Dứt lời, miệng lẩm bẩm, cầm phất trần lắc lắc, rồi bỗng nhiên chỉ vào Sư Thanh Huyền nói:

"Quỷ quái phương nào, nhanh chóng hiện hình!"

Sư Thanh Huyền bất đắc dĩ nâng trán nghĩ thầm, xem ra nói sĩ kia chỉ là hạng gà mờ, nào có dạng trừ yêu như này, đụng tới cái hơi lợi hại cũng không là đối thủ, huống chi lại là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương.

Quả nhiên, lão nói sĩ kia vừa dứt lời, phất trần trong tay từ cần đến chuôi, từng khúc hóa thành tro tàn. Lão nói sĩ sợ hãi, vội vàng hướng lấy Sư Thanh Huyền thở dài mà nói:

"Tiểu nói có mắt mà không biết Thái Sơn, các hạ chớ nên trách tội, ta đi ngay, đi ngay......"

Hắn quay người, hướng tới cổng mà chạy nhưng mà lại bị cản lại.

Tên thủ hạ trách:

"Ngươi thu tiền nhưng việc lại không hoàn thành, sao có thể đi?"

Lão nói sĩ móc túi tiền ra ném cho người kia, nói:

"Tiền trọng yếu hay là mệnh trọng yếu, các ngươi không thể chọc đến vị này, ta khuyên các ngươi cũng đi nhanh lên." Sau đó không quay đầu lại mà đi mất.

Tên hoàn khố công tử kia lại xem thường, hét lên:

"Đừng quản tên thần côn kia, đừng quên ta dùng tiền tìm các ngươi tới để làm cái gì, mau tranh thủ thời gian lục soát, mặc kệ có thấy hay không, không thể để toi cái thân bị thương của ta được, coi như không phải hắn làm, hắn cũng không thoát được việc có quan hệ!"

Tên quan sai cầm đầu ra lệnh một tiếng, mấy người liền cấp tốc lục soát. Sư Thanh Huyền ngăn không được, hận không thể dùng cây quạt trong tay, đem những người này thổi bay lên trời.

Bỗng nhiên, một người hô:

"Có phát hiện."

Con mắt Sư Thanh Huyền thốt nhiên trợn to, bởi lẽ, người kia đang cầm trong tay một kiện áo trắng, đúng là huynh ấy đã mặc nó ở Hắc Thủy Quỷ, phía trên nhiễm mảng máu lớn đã biến thành màu đen, đó là máu của huynh trưởng hắn, Sư Vô Độ.

Sư Thanh Huyền hô lên:

"Đưa cho ta!"

Mọi người giật mình, rối rít nói:

"Hắn vậy mà có thể nói chuyện, mới nãy là ngụy trang sao? Hắn quả nhiên có vấn đề!"

Sắc mặt của Sư Thanh Huyền đã không còn bình tĩnh như trước, sắc mặt y âm trầm, tiến về phía người cầm quần áo, ngữ khí không vui:

"Đây là đồ của ta, đưa cho ta!"

Nương theo cước bộ của hắn, lúc trước trời trong gió nhẹ nay lại nổi lên cuồng phong thổi đến khiến cửa sổ rung điên cuồng, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, phảng phất kết một tầng băng.

Những kẻ xông vào hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiến hay lùi, người cầm quần áo kia đột nhiên quát to một tiếng, ném nói bào trong tay tới dưới chân Sư Thanh Huyền, hai tay hắn sưng đỏ không chịu nổi, như là bị bỏng nước sôi.

Sư Thanh Huyền nhặt nói bào lên, phủi bụi đất phía trên, vô cùng trân trọng mà ôm vào trong ngực. Hắn biết chuyện gì đã xảy ra, chiếc nói bào này do huynh trưởng tạo ra khi làm thần quan, không phải vật liệu bình thường, đao kiếm căn bản không phá hư được, huống chi phía trên còn dính hắn máu huynh ấy, Sư Vô Độ là thần quan phi thăng chân chính, cho dù đã bỏ mình nhưng trên quần áo vẫn lưu lại máu thần quan, thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ người thân nhất.

Nhóm xông vào phát hiện tình thế không ổn, đại đa số đã chuẩn bị chạy trốn, một trận cuồng phong đóng cửa nói quán lại, những người kia liền cảm thấy bất an, nhao nhao xuất ra binh khí chuẩn bị liều mạng một lần.

Đột nhiên có tiếng đồ vật vỡ vụn trong phòng, bình hoa mai trên bàn trống rỗng vỡ vụn nhưng lại không có giọt nước nào rơi trên mặt đất, ngược lại, chúng chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một đầu rồng nước đen giữa không trung. Kỳ quái là, trong bình hoa cũng không có bao nhiêu nước, nhưng con hắc long này lại rất lớn, dòm như muốn ăn thịt người.

Sư Thanh Huyền phẫn nộ nói: Các ngươi không phân biệt phải trái, lấn thiện sợ ác, nếu không cho các ngươi chút giáo huấn, chỉ sợ trong trấn chẳng thể yên ổn. Hôm nay bất luận phát sinh cái gì đều do các ngươi tự gieo nghiệp, không thể trách người khác.

Nhóm xông vào vạn phần đề phòng, nhưng Sư Thanh Huyền nói xong mấy câu liền xoay người đi thu thập những mảnh bình vỡ trên bàn, y cẩn thận đặt hoa mai ở một bên, ngẩng đầu nhìn tượng thần, thở dài nói:

"Thật có lỗi, lại rước thêm phiền toái cho huynh. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của huynh, những người này tùy huynh xử trí. Chỉ mong huynh đừng giết người ở đây, ta không muốn làm bẩn nơi này."

Những tiếng cầu xin thảm thiết vang lên, rồi là tiếng chạy trốn, trong phòng rốt cục cũng an tĩnh lại. Sư Thanh Huyền xoay người, đám người gây rối đi rồi không gian trong phòng liền thoáng hẳn, may mắn là Hạ Huyền vẫn nghe thỉnh cầu của hắn, không để nơi này nhuốm máu, cũng không biết những người kia chết hay sống, nhưng bất luận như thế nào, vẫn hi vọng Hạ Huyền không đuổi tận giết tuyệt.

Sư Thanh Huyền xử lý mảnh vỡ xong thầm nghĩ: "Thật vất vả mới tìm được bình hoa lại cứ để nó vỡ như thế, có phải là ta lại khiến hắn tức giận không?" Cũng may là y tìm thấy một chiếc bình gốm nhỏ, như vậy lại có thể cắm hoa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sư Thanh Huyền vừa mở cửa liền phát hiện có một thiếu niên ngồi trước cổng, quả nhiên lại là Thạch Đầu. Thạch Đầu vừa thấy y lập tức đứng lên hỏi:

"Nói trưởng, ngươi có sao không, có bị thương không, ta nghe nói hôm qua có rất nhiều quan phủ đến đây, bọn hắn có tìm ngươi gây phiền phức không?"

Sư Thanh Huyền nói:

"Không có, ta không sao"

Thạch Đầu sửng sốt một hồi, kinh ngạc nói:

"Nói trưởng ngươi có thể nói chuyện?"

Sư Thanh Huyền mới phát hiện mình vừa phát ra tiếng, y nghĩ thầm "dù sao hôm qua cũng đã nói chuyện, không nhất thiết phải giấu." Y giải thích cho tảng đá rằng mình vốn có thể nói chuyện, chỉ là sau khi thân nhân qua đời, do bi thương quá độ nên nhất thời tắt tiếng, hiện tại đã khôi phục. Nhưng còn có chút không quen nên hi vọng hắn đừng nói ra ngoài.

Thạch Đầu mười phần tin tưởng hắn, cam đoan sẽ không nói lung tung, hắn lại hỏi: "Nói trưởng, ta nghe nói hôm qua thần tiên lại hiển linh."

Sư Thanh Huyền vội vàng hỏi:

"Sao lại nói vậy? Những người tới đây hôm qua ra sao rồi, sống hay chết?"

"Nghe nói những người kia đều bị thương nhưng không chết được, còn vì sao lại bị thương, họ giống như bị cái gì đó hù dọa, không thể nói rõ, có mấy người vẫn còn choáng váng. Trên trấn, thầy bói nói, bọn hắn đắc tội thần minh nên gặp báo ứng. Đúng rồi, còn có hai người vừa rời khỏi chỗ này, đột nhiên có một trận cuồng phong nổi lên, đem bọn hắn quét thẳng lên trời, sau đó liền không thể tìm thấy."

"Bị gió thổi đi?"

"Đúng. Chính là hai người vô cùng xấu xa, đáng đời bọn hắn, nghe nói trước đó không lâu còn bị người ta giáo huấn, kết quả là lại tìm đến ngươi gây phiền phức. Bình thường bọn chúng khi dễ không ít người, nên khi chúng biến mất, người dân trên trấn đều rất vui. Nghe nói tri huyện đại nhân sợ kế tiếp sẽ đến mình gặp báo ứng cũng quyết định từ quan. Cho nên, nói trưởng, có phải thần tiên hiển linh hay không?"

"Không phải thần tiên."

"Vậy là gì?"

Sư Thanh Huyền nhìn hắn đang hiếu kì, liền muốn đùa hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Là quỷ hồn của Hạ sinh."

Thiếu niên không thể tin nổi, mở to hai mắt:

"Thật sao?"

"Giả."

"Ta không tin, nói trưởng, ngươi sẽ không gạt ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác."

Sư Thanh Huyền xoa xoa mi tâm nghĩ thầm "Đứa nhỏ sao lại dễ tin người quá, vẫn may là không tin người nhầm người nói lung tung, nếu không thì Hạ Huyền quả thực có thể tự chuốc lấy phiền phức." Sư Thanh Huyền dặn dò thiếu niên chăm chỉ học nghệ ở y quán, không nên thường xuyên tới đây, mà thực ra, y cũng muốn an tĩnh một chút.

Đến sau khi mặt trời lặn, Sư Thanh Huyền lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc lâu ngày không gặp. Mặc dù Hạ Huyền cũng chỉ đi có mười ngày, y lại có cảm giác đã lâu không gặp.

Hạ Huyền đưa lưng về phía y, giống như đang nhìn nhánh mai bên trên bàn thờ. Sư Thanh Huyền không biết nét mặt của hắn thế nào thế là nhẹ giọng hỏi:

"Huynh đã trở về, chuyện của huynh giải quyết xong rồi sao?"

Hạ Huyền xoay người, vẫn là gương mặt vạn năm sương lạnh:

"Tương đối."

Sư Thanh Huyền nói:

"Thế tốt rồi. Cái đó.....Ta gửi thư, huynh có nhận được không?"

Hạ Huyền trả lời:

"Nhận được, đều là nói nhảm."

Sư Thanh Huyền mỉm cười nói:

"Đúng vậy nhỉ. Cám ơn huynh xuất thủ tương trợ."

"Nếu như lần này ta không lưu lại phân thân để ý đến ngươi, ngươi cảm thấy sẽ có hậu quả gì?"

"Ta không làm sai, có thể tạo ra hậu quả gì? Lao ngục tai ương, là biến thành oan hồn chết uổng?"

Hạ Huyền cười:

"Khẳng khái chịu chết? Ngươi nghĩ cũng hay, có những sự thối nát mà ngươi không cách nào tưởng tượng được, tại loại này địa phương, mạng người là thứ ty tiện nhất, căn bản là cái chết sẽ không khiến người ta thương hại, sẽ chỉ bị phỉ nhổ mà thôi."

Hai người không nói gì nữa, bầu không khí cũng ngưng trệ.

Rốt cục là Hạ Huyền mở miệng phá vỡ trầm mặc:

"Lần này ngươi đã tạo ra cho ta phiền phức lớn, chỉ sợ nơi này rất nhanh sẽ khiến thiên giới chú ý."

Sư Thanh Huyền có chút hổ thẹn nói:

"Thật xin lỗi, vậy huynh nói xem nên làm gì?"

Hạ Huyền đột nhiên tới gần Sư Thanh Huyền, bắt lấy cổ tay y, kéo y về phía mình, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc. Hạ Huyền như uy hiếp lại như đùa cợt thấp giọng nói bên tai Sư Thanh Huyền:

"Đã như vậy, chúng ta hãy cẩn thận mà tính toán nợ nần thôi."

Sư Thanh Huyền: "Hả?"

Xung quanh bỗng nhiên tối đen, khi sáng rõ trở lại, Sư Thanh Huyền đã bị Hạ Huyền đặt trên chiếc giường mềm mại. Toàn bộ thân thể của Hạ Huyền đè lên y, một tay hắn giữ lấy cổ tay y, cái tay khác thì nắm lấy cằm y khiến y chỉ có thể nằm yên.

Hạ Huyền dùng loại giọng có chút không vui nói:

"Ta đang bị thiên giới truy nã, ngươi náo loạn như này chắc chắn sẽ làm bại lộ hành tung của ta. Ta không thể cho ngươi trở về, vậy ngươi nói nên làm như nào thì tốt? Là trực tiếp giết chết ngươi, hay là đem ngươi nhốt tại nơi này, chậm rãi tra tấn?"

Lúc hắn nói chuyện, cái tay lúc đầu đang nắm cằm Sư Thanh Huyền chầm chậm dời xuống, đến thắt y thì ngừng lại.

Ban đầu Sư Thanh Huyền chỉ nghe Hạ Huyền nói chuyện cũng không cảm thấy sợ hãi, khi cảm nhận được động tác của hắn thì lại có chút bất an, nhưng phần nhiều lại là mất mát. Y tưởng rằng mấy tháng ở chung này, y có thể hiểu rõ con người trước kia của Hạ Huyền hơn, quan hệ của hai người có lẽ cũng theo đó mà cải thiện, nhưng hiện tại xem ra, hết thảy lại trở về điểm xuất phát, giữa bọn họ như đang tồn tại một ranh giới rộng lớn tới nỗi, vĩnh viễn chẳng thể vượt qua, mấy tháng qua, chẳng qua là y đang lừa mình dối người nhỉ? Tới tận giờ phút này, giữa bọn họ chỉ có duy nhất mối quan hệ thể xác mà thôi.

Y quay đầu đi, không muốn nhìn mặt Hạ Huyền, bất đắc dĩ nói:

"Tùy huynh! Lời ta nói huynh cũng sẽ không nghe, không phải sao?"

Hạ Huyền nghe được lời này cũng không tức giận, hắn khẽ cười một tiếng, không để tay ở thắt lưng Sư Thanh Huyền nữa, tay khác cũng nới lỏng sự giam cầm, hắn chống tay nằm bên cạnh y nói:

"Ngươi không nói, sao biết ta sẽ không nghe?"

Sư Thanh Huyền kinh ngạc quay đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Hạ Huyền, đôi mắt đó tựa vực đen sâu thẳm không thấy đáy, nó vô cùng bình tĩnh, không phẫn nộ cũng không căm hận.

Sư Thanh Huyền hỏi:

"Ngươi thật nguyện ý nghe ta nói?"

Hạ Huyền thả lỏng y, xuống giường, đứng sang một bên:

"Nói đi."

Sư Thanh Huyền vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo rồi nói:

"Hạ công tử, chuyện lần này đúng là lỗi của ta, muốn giết tùy huynh. Nhưng trước hết, ta chỉ cầu ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Có thể trả lại thủ cấp của huynh trưởng cho ta để ta mai táng hắn không."

"Nếu như ta nói không, ngươi định thế nào?"

"Không hề gì, chỉ cần ta còn sống sẽ không từ bỏ."

Hạ Huyền nhìn hắn một cái, nói:

"Ngươi đối với chuyện này thực cố chấp, ca ca của ngươi đã chết, chẳng lẽ mạng ngươi còn không quan trọng bằng thi thể của hắn? Trên chiến trường có bao nhiêu bạch cốt hoang hồn, bọn họ có thể chờ được người thân tới nhặt xác sao?"

Sư Thanh Huyền nói:

"Chuyện này không giống, đây là trách nhiệm của ta. Ta thân nhân duy nhất của huynh ấy, huynh ấy lại vì ta mà chết, nếu ta đã biết tung tích của thi thể huynh ấy đương nhiên không thể mặc kệ."

Hạ Huyền nói:

"Chuyện này sau này hãy nói đi."

Sư Thanh Huyền lặng lẽ nhìn gương mặt Hạ Huyền mới phát hiện hắn không tức giận liền thở dài một hơi, nói:

"Bất kể thế nào, sự việc hai ngày trước vẫn phải cảm ơn huynh. Ta không biết huynh bên cạnh nước, còn có thể thao túng gió."

Hạ Huyền nói:

"Chuyện nào có đáng gì?"

Dứt lời, hắn lấy trong tay áo ra một cây quạt hoàng kim nhỏ, mặt quạt thuần kim, mặt dây chuyền làm từ bạch ngọc.

Sư Thanh Huyền nhìn cây quạt này có chút quen mắt, y đến gần nhìn, kích động nói:

"Cây quạt này tựa như cái lần đó của Huyết Vũ Thám Hoa, lần ấy ta đi chợ quỷ...."

Y không nói được nữa, y vì cứu "Địa sư", đối mặt trực tiếp với Hoa Thành tại chợ quỷ, bây giờ nghĩ lại, mọi thứ rõ ràng chỉ là ván cờ, y lại có thể nói cái gì.

Hạ Huyền nói:

"Ta dùng xẻng Địa sư đổi lấy với hắn, cái xẻng kia đối với ta đã vô dụng, bọn hắn lại cần dùng đến."

Bọn hắn? Chẳng lẽ là chỉ Huyết Vũ Thám Hoa cùng....

Tiên Nhạc Thái tử, Tạ Liên.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Sư Thanh Huyền cảm thấy nhịp tim bỗng đập nhanh, hỏi:

"Thái tử điện hạ hắn sống tốt chứ? Huynh nhìn thấy hắn?"

Hạ Huyền không trả lời ngay, hắn thu cây quạt lại, sau đó đưa tay, khẽ vuốt lên gương mặt của Sư Thanh Huyền, chậm rãi nói:

"Cũng không tệ lắm. Ta đi chuyến này quả thực có gặp được hắn, hắn nói với ta, hi vọng ta nể mối giao tình với người mà thả ngươi đi. Ngươi thấy thế nào?"

Sư Thanh Huyền giật mình, đôi mắt cụp xuống nói:

"Thái tử điện hạ là người tốt. Nhưng thả hay không thả, huynh hỏi ta thì có ý nghĩa gì chứ?"

Hạ Huyền thả tay xuống, nói:

"Chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng là, nể tình thái tử điện hạ, ta có thể cân nhắc thả ngươi đi."

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Hạ Huyền nói:

"Có ý gì?"

"Trước kia ta cũng đã nói, chờ ngươi trở nên vô dụng, ta đương nhiên sẽ không giữ vật chướng mắt. Thiên Điện có pháp trận, có thể truyền tống ngươi truyền tống đến một địa phương an toàn, về sau ta sẽ khiến ngươi biến mất, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ta tuyệt đối không bắt ngươi trở về. Thế nhưng là......

Ngươi không tin?"

Sư Thanh Huyền cười khổ một tiếng, nói:

"Có lần nào ta không tin huynh? Mỗi câu huynh nói, cho tới bây giờ, ta đều không nghi ngờ. Chỉ là thủ cấp của huynh trưởng ta....."

Hạ Huyền hỏi:

"Ngươi thực sự muốn?"

Sư Thanh Huyền gật đầu.

Hạ Huyền không nói gì, chỉ đi hai bước, sau đó nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ như muốn đi ngủ.

Khi Sư Thanh Huyền đang nghi hoặc nghĩ xem hắn có ý gì, lại nghe Hạ Huyền nói: "Cũng không phải không được, chờ ta tỉnh ngủ lại nói. Nếu như lúc đó ngươi còn ở đây, ta có thể trả ngươi thủ cấp của huynh trưởng, để ngươi mai táng hắn. Nhưng mà, trái lại, ta sẽ không thả ngươi đi, đến lúc đó, ngươi dù sống hay chết, hay là sống không bằng chết, còn phải xem tâm tình của ta. Cho nên, lựa chọn như thế nào do chính ngươi cân nhắc."

Sư Thanh Huyền nghe xong, chỉ là đứng tại chỗ thản nhiên nói:

"Ta đã biết."

An tĩnh một lát, Hạ Huyền mở mắt, nói:

"Sư Thanh Huyền, trong mắt ngươi, ta không bằng cầm thú, cùng ngươi làm những điều kia, chỉ là vì trả thù ngươi?"

Sư Thanh Huyền lập tức trả lời:

"Không phải."

Y lại hỏi Hạ Huyền:

"Trong mắt huynh, ta rất thiếu tự trọng không, vì trả nợ, cái gì cũng làm?"

Hạ Huyền nói:

"Không phải."

Nói xong, hai người liền cùng bật cười.

Hạ Huyền nói một tiếng "Ta đã biết" xong lại nhắm mắt lại ngủ say.

Sư Thanh Huyền nhìn hắn ngủ, ung dung ngâm nga mộttiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro