Không ghét - Tôi là Lam nhị phu nhân (Chap 4)
Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện kịp phản ứng lại thì Lam Vong Cơ đã đi mất. Hắn cũng nhanh chóng vào phòng thay đồ đi đến công ty. Hắn dù gì cũng là trợ lí giám đốc kiêm Lam nhị phu nhân danh chính ngôn thuận, hoàn toàn có đầy đủ tư cách để đi theo dỗ dành y. Thấy hắn chạy như lửa bén tới mông hai đứa nhỏ Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cùng nhìn nhau lắc đầu: "Đúng là tự làm bậy không thể sống".
Ngụy Vô Tiện hôm nay ra ngoài không có lão công chở đi, cực kì thương tâm mà ngồi taxi đến công ty. Chỉ là hắn một lòng muốn đi dỗ Lam Vong Cơ lại không chú ý có xe theo mình. Chỉ vừa rời khỏi taxi đi 2 bước liền bị trùm đầu, bịt miệng bắt đi. Bọn bắt cóc dường như khá xem thường hắn ra tay không mấy có lực. Ngụy Vô Tiện một thân quyền Anh nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của chúng, tự gỡ vải trùm đầu, thủ thế 1 chọi 5. Đám này mặt mày đầy sẹo, thân hình như voi Ma mút đoán là lính đánh thuê. Thấy tình thế không ổn Ngụy Vô Tiện dùng lời nói phản kích trước, vốn muốn hù chúng thoái chí:
- Các người có biết tôi là ai không? Tôi là...
Hắn muốn xưng hắn là Ngụy Vô Tiện, mà nếu nói vậy khả năng bọn này biết hắn không cao. Ngụy Vô Tiện dứt khát gào:
- Tôi là Lam nhị phu nhân.
Bọn bắt cóc nghe hắn xưng danh bỗng khựng lại đôi chút, sau đó xếp thành một hàng ngang cúi đầu, tên đứng đầu nói:
- Xin lỗi phu nhân, chúng tôi nhằm người.
Nói xong thì lên xe chạy biến. Ngụy Vô Tiện đứng hình mất 5s rồi nhanh chóng co chân chạy vào công ty. Ai có ngờ qua ải này còn ải sau, lúc hắn bước ra khỏi thang máy thì gặp một tên bịt mặt, mặc nguyên bộ đồ đen. Vì lúc nãy bị dọa một lần nên cảnh giác với người này tăng cao. Lúc họ bước qua đời nhau thì người bịt mặt lên tiếng gọi:
- Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nghe ra giọng của người quen, Kim Tử Huân. Hắn quay đầu lại, vừa lúc thấy gã móc dao ra, phản ứng nhanh giúp hắn thoát được một dao trúng tim nhưng cái bụng nhỏ của hắn lại không may mắn như vậy. Hắn cảm giác da thịt bị cắt ra, mát lạnh, con dao ghim trên thành bụng phải nhanh chóng lui ra. Kim Tử Huân muốn thọc thêm một nhát thì có vị nữ nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy máu me thì hét toáng lên. Gã nhanh chóng bỏ dao vào áo, chui vào thang máy trốn đi.
Lam Vong Cơ đang đọc một ít tài liệu do phía bên đối tác gửi qua thì một nhân viên nam không gõ cửa mà xông thẳng vào, anh thở hồng hộc nói chữ được chữ mất:
- Lam nhị phu nhân... bị... bị đâm...
Anh vốn muốn nói thêm là "đâm lòi ruột sắp chầu trời" thì bị Lam Vong Cơ túm cổ áo, hơi thở y gấp gáp:
- Ngụy Anh ở đâu.
- Cửa thang máy tầng này.
Lúc y đến nơi thì Ngụy Vô Tiện đang bị một đám nhân viên vây quanh, ai cũng hoảng sợ luống cuống nhìn máu chảy đầy đất mà không biết xử lí thế nào. Đã có người nhanh chóng gọi cảnh sát và gấp cứu, một người khác giúp Ngụy Vô Tiện đè lại vết thương đang rỉ máu. Thấy y đến người nọ bèn nhường chỗ, tay Lam Vong Cơ thay tay người nọ đè vết thương giúp Ngụy Vô Tiện giảm bớt lượng máu chảy ra. Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn còn tỉnh táo, vết thương này so với 5 năm trước phải đại phẫu thì chẳng là gì. Nhìn thần sắc Lam Vong Cơ trắng bệt, hai mắt giăng đầy tơ máu, hơi thở gấp gáp, thân hình còn run nhè nhẹ làm Ngụy Vô Tiện nảy sinh ý định chiếm ít tiện nghi.
Hắn thều thào:
- Lam Trạm, ta sai rồi. Đừng giận nữa có được không?
Lam Vong Cơ không nghĩ đến bây giờ mà hắn còn lo y giận. Y vốn không thể giận hắn lâu, lạnh lùng cũng là cố gắng giả vờ. Thanh âm y không tránh khỏi giao động nói:
- Không giận em.
Ngụy Vô Tiện nhận được ân xá thì cả người nhẹ nhõm, thiếp đi lúc nào không biết.
----------------------------------------
Ngụy Vô Tiện sau khi được đưa vào bệnh viện thì không còn gì đáng ngại. Nhát dao không đâm trúng nội tạng, chỉ đâm trúng phần mềm, nhiều nhất là mất máu và cảm giác đau. Hắn cũng thừa biết điều này vì lúc bị đâm hắn đã che đi yếu điểm trên cơ thể rồi.
Đợi đến lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại đã có thể nhìn thấy tia nắng vàng của ngày mới len lỏi xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng bệnh của hắn. Lam Vong Cơ vẫn đang nắm lấy tay hắn, y ngủ ngồi trên ghế dựa, sắc mặt hơi trắng, dưới đáy mắt nơi bị hàng mi thanh tú che đi có một vệt xanh lờ mờ có lẽ do đã mệt mỏi trong thời gian dài.
- Lam Trạm - Giọng hắn khàn khàn có lẽ do ngủ quá lâu.
Lam Vong Cơ không ngủ quá sâu, nghe tiếng hắn lập tức bừng tỉnh:
- Tỉnh rồi?
Ngụy Vô Tiện thật bị dọa muốn xỉu lại lần nữa, đôi mắt y đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu. Lam Vong Cơ đầu tiên là ấn chuông gọi bác sĩ sau đó rót cho Ngụy Vô Tiện ly nước ấm, dỡ gáy giúp hắn uống nước.
- Lam Trạm, nói em biết bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi?
Lam Vong Cơ vốn không muốn nói nhưng nhìn vào đôi đồng tử đen láy của người thương lại không đành lòng:
- 3 ngày.
Ngụy Vô Tiện miệng lập tức chữ O kinh ngạc, hắn vậy mà ngủ liên tiếp 3 ngày.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói hắn không còn gì đáng ngại. Do thân thể đã từng trải qua đại phẫu nên suy yếu dẫn đến quá trình hồi phục lâu hơn người thường ngoài ra không còn gì nguy hiểm.
Bác sĩ vừa đi Ngụy Vô Tiện liền lên tiếng:
- Lam Trạm, mau trở về ngủ - Giọng hắn 10 phần kiên quyết, lại tiếp - Nếu không ngủ đủ 8 tiếng thì đừng tìm em.
Nói xong để tăng tính cảnh cáo liền nhắm mắt lại không để Lam Vong Cơ có cơ hội cự tuyệt. Không khí im lặng hồi lâu, cuối cùng y cũng chịu thua:
- Được.
Nói xong liền ra ngoài gọi cho Giang Yếm Ly để báo tin và kêu người đến lo cho lão bà. Bản thân y phải nhanh chóng trở về nhận mệnh, nếu không ngủ được chắc y sẽ dùng thuốc ngủ, không thể để Ngụy Vô Tiện lại tức giận.
======================
Ta nói cẩu huyết sẽ bay đầy trời mà...
Các nàng đoán sai hết rồi nhé, A Tiện không chỉ dỗ được chồng mà còn lật kèo lại cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro