Chương 04

Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Trăng sáng treo cao, ngàn vì sao lấp lánh, mới chớm giờ Hợi*, Ngụy Anh cùng Giang Trừng và các sư đệ ngồi dưới trời đêm, thong dong thưởng cảnh thì bất chợt ngáp một cái thật dài.

* Giờ Hợi: 9h - 11h tối.

"Ta... ta đột nhiên buồn ngủ quá, Giang Trừng, ngươi... ngươi đỡ ta một chút, ta cảm thấy mình không trụ nổi nữa rồi."

Vừa nói xong, Ngụy Anh liền ngã thẳng vào người Giang Trừng, bất động. Theo bản năng Giang Trừng vội đỡ lấy hắn.

Các sư đệ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cho rằng đại sư huynh lại đang bày trò chọc ghẹo Giang sư huynh.

"Ngụy Vô Tiện, tránh ra, tự mình về phòng ngủ đi. Ngụy Vô Tiện, này, đừng giả vờ nữa."

Ban đầu Giang Trừng còn tưởng Ngụy Anh lại đang bày trò, định buông tay cho hắn nếm thử mùi vị "ôm đất mẹ" một phen. Nào ngờ vừa thả ra, Ngụy Anh liền ngã thẳng đơ xuống đất, gã sợ đến mức vô thức túm lấy hắn.

Lúc này, Giang Trừng và các sư đệ mới cảm thấy có điều bất thường.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có nghe thấy không, Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng sốt ruột nói, "Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi không phải hắn vẫn ổn sao?" Gã lập tức cõng hắn lên lưng, rồi chạy thẳng về Liên Hoa Ổ.

Chạy được một đoạn khá xa, lục sư đệ nhìn Ngụy Anh rồi lại liếc sang Giang Trừng, do dự một lúc mới lên tiếng: "Sư huynh... vừa rồi hình như đại sư huynh có nói là đột nhiên rất buồn ngủ, đúng không ạ?"

Giang Trừng dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Buồn ngủ?"

"Đúng vậy, vừa rồi đại sư huynh đột nhiên nói là rất buồn ngủ."

"Đúng rồi, ta cũng nghe thấy."

"Ồ, đúng rồi, đại sư huynh vừa nãy còn ngáp nữa mà."

"Có khi nào là quá mệt rồi không?"

Giang Trừng cẩn thận hồi tưởng, đúng là Ngụy Anh đã nói vậy trước khi ngất. Sắc mặt gã thoáng chốc tái xanh.

Hít một hơi thật sâu, gã nói: "Tiểu lục, lại đây."

"Vâng? Có chuyện gì vậy, sư huynh?" Lục sư đệ ngoan ngoãn bước lại gần.

"Ngươi, xem thử mặt Ngụy Vô Tiện có gì lạ không."

Lục sư đệ quan sát kỹ, ừm... hô hấp đều đặn, sắc mặt bình thản, khí sắc trông cũng khá ổn.

"Sư huynh, đại sư huynh... trông như đang ngủ rất say."

Trán Giang Trừng đột nhiên nổi gân xanh. Gã cảm thấy mình trông chẳng khác nào một tên ngốc, mà còn là loại ngốc không ai tranh nổi!

Trên đường trở về, Giang Trừng nghiến răng, vô số lần muốn ném cái tên đang say ngủ trên lưng mình xuống đất, cho hắn biết rằng không phải muốn ngủ là ngủ ở đâu, lúc nào cũng được.

Cuối cùng cũng lôi được về đến phòng, Giang Trừng không chút do dự thẳng tay ném Ngụy Anh lên giường. Thô lỗ lột sạch áo ngoài, cởi giày, và nhét cả người hắn vào chăn. À, còn tiện thể lau luôn cái bản mặt khiến người ta vừa nhìn đã muốn đánh.

Làm xong hết mọi thứ, Giang Trừng vỗ tay một cái: "Nhớ mà biết ơn đi, Ngụy Vô Tiện. Mai mà dám tranh canh sườn hầm củ sen với ta nữa thì ngươi chết chắc." Nói rồi, tâm trạng sảng khoái, Giang Trừng quay người rời đi.

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Trạm, Lam nhị công tử, Hàm Quang quân tương lai đang trải qua đêm mất ngủ đầu tiên trong đời.

Đã quá giờ Hợi, y lặng lẽ nằm trên giường, nhưng cơn buồn ngủ chẳng chịu ghé đến.

Nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng Lam Trạm khẽ mở mắt, ánh nhìn dừng nơi trần tĩnh thất, trong lòng không ngừng tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của y trước nay luôn nghiêm ngặt, sẽ không bao giờ có chuyện đến giờ mà vẫn chưa thể ngủ. Y hiếm hoi trở mình, nhìn hoa mộc lan ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn chưa định thần lại được.

Không mộng mị, nhưng đêm nay lại chẳng thể chợp mắt. Rốt cuộc là vì sao?

Mặc dù Lam Trạm thông minh hiểu chuyện, lúc này cũng không biết phải làm gì. Đã có lúc y muốn đi tìm huynh trưởng để xin giúp đỡ, song vừa nhìn trời đã sẩm tối liền gạt ý nghĩ ấy đi. Dù sao... cũng chỉ là không ngủ được, đâu đáng để phiền huynh trưởng? Huống hồ, y nay đã không còn là đứa trẻ nữa.

Ý niệm ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Lam Trạm càng không thể đi vào giấc ngủ. Y lặng lẽ ngồi dậy, khoác thêm áo, rồi rót cho mình một cốc nước.

Nhấp một ngụm nước, Lam Trạm đặt cốc xuống, trong đầu chậm rãi hiện lên từng chuyện đã xảy ra gần đây.

Ban đầu là một giấc mơ chẳng thể lý giải. Tuy đứt đoạn, rời rạc, nhưng lại như ẩn chứa một điều gì đó. Nói theo cách đơn giản, nó có vẻ là điềm báo tương lai. Nghe qua thì có lý... nhưng nếu chỉ là như vậy, tại sao đêm nay y lại không ngủ được?

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, Lam Trạm không nhịn được lại nhấp thêm một ngụm nước. Có phải là liên quan đến người trong mộng không?

Càng nghĩ càng mơ hồ, Lam Trạm dứt khoát đứng dậy, trải giấy ra, ngồi ngay ngắn trước án thư, bắt đầu chép sách cổ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ Sửu* sắp điểm.

* Giờ Sửu: 1h - 3h sáng.

Một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, Lam Trạm lập tức nhận ra điều bất thường, vội đứng dậy, bước chân khẽ loạng choạng. Y vừa kịp chạm vào giường, mí mắt đã nặng trĩu, rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Cô Tô Lam thị, Lam nhị công tử, đã trải qua một đêm đầu tiên đáng nhớ trong đời... ngủ trong tư thế nửa người đặt trên giường.

Ngày hôm sau.

Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Giờ Mão, Ngụy Vô Tiện mở bừng mắt, hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ừm, trời vẫn còn tối, chỉ le lói chút ánh sáng mờ mờ. Đúng là giờ người ta nên say ngủ, thế là hắn lại nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Ngụy Anh mở mắt, thần sắc tỉnh táo như thường, chẳng có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.

"Ta không ngủ được." Hắn lẩm bẩm nói.

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Giờ Mão đã qua, đến lúc dùng bữa sáng. Các đệ tử Lam gia đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén liếc về phía chỗ ngồi vẫn còn trống kia.

Lam Khải Nhân đặt chén đũa xuống, trầm giọng hỏi: "Hi Thần, Vong Cơ đâu? Sao không thấy nó?"

Lam Hi Thần ngừng đũa, hơi do dự một chút rồi đáp: "Hi Thần cũng không rõ. Có lẽ là bị chuyện gì đó làm chậm trễ."

"Ừm." Lam Khải Nhân nửa tin nửa ngờ, "Lát nữa con đi xem thử. Không biết chuyện gì lại có thể khiến Vong Cơ bỏ lỡ cả bữa sáng." Dù sao, đối với Lam Trạm, ông vẫn luôn rất yên tâm.

"Vâng, thúc phụ." Lam Hi Thần đáp.

Tĩnh thất, Lam Trạm vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, hoàn toàn không hay biết trời đã sáng từ lâu.

"Vong Cơ, Vong Cơ, đệ có trong đó không? Vong Cơ?" Lam Hi Thần đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ.

Đúng lúc có một môn sinh đi ngang qua, thi lễ: "Đại công tử."

Lam Hi Thần khẽ gật đầu đáp lễ.

"Đại công tử đang tìm nhị công tử sao? Vừa hay nãy giờ ta vẫn ở gần đây, không thấy nhị công tử ra ngoài."

"Đa tạ."

"Đại công tử khách sáo rồi."

Môn sinh đi rồi. Lam Hi Thần lại quay nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, tay nâng lên chậm rãi, dừng lại giây lát rồi nói khẽ: "Vong Cơ, ta vào đây." Nói xong, y đẩy cửa bước vào.

Đợi đã, người nửa nằm trên giường kia là ai? Người nửa thân còn nằm bẹp dưới đất lại là ai?

"Vong? Cơ?"

Không thấy động tĩnh gì.

Lam Hi Thần đành bước lại gần, không trốn đi đâu được, quả nhiên là Vong Cơ.

Nhìn đệ đệ ngủ say sưa, quên cả trời đất, Lam Hi Thần đờ người. Lần đầu tiên y hoang mang tự hỏi, phải chăng kẻ chưa tỉnh mộng lại là mình?

Đệ đệ lúc nào cũng nghiêm trang, lễ phép, chưa từng chậm trễ nửa bước... của y vậy mà giờ lại ngủ nướng thế này. Chắc chắn là mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lam Hi Thần hít sâu một hơi, bước đến gần, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai y: "Vong Cơ, Vong Cơ, đệ tỉnh lại đi."

Không có phản ứng.

"Vong Cơ."

Vẫn không có động tĩnh.

Lúc này y cảm thấy có điều gì đó không ổn. Theo lý mà nói, gọi như vậy Vong Cơ không thể không có phản ứng. Hơn nữa, tư thế ngủ của Vong Cơ cũng quá mức kỳ quặc, giống như còn chưa kịp lên giường đã ngất lịm.

Y nhẹ nhàng đỡ đệ đệ dậy, đặt nằm ngay ngắn lên giường rồi kéo chăn đắp cẩn thận. Không ổn, phụ thân đang bế quan, chỉ còn cách nhanh chóng đến bẩm báo với thúc phụ.

Nghe được tin, Lam Khải Nhân vội vã chạy tới, vừa bước vào đã thấy cháu trai thứ hai nằm bất tỉnh trên giường.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ông nhíu chặt mày, bước nhanh đến kiểm tra cẩn thận, "Vong Cơ bị sao vậy?"

"Vong Cơ, gọi thế nào cũng không tỉnh." Lam Hi Thần không giấu được lo lắng và bất an, giọng khẩn thiết: "Thúc phụ, giờ phải làm sao đây?"

Lam Khải Nhân cẩn thận kiểm tra tình trạng của Lam Trạm. Mạch tượng ổn định, linh lực lưu chuyển bình thường, sắc mặt hồng hào, nhìn qua chẳng khác nào đang ngủ say.

Thế nhưng, bất kể ông dùng cách nào để dò xét, kết quả đều không thay đổi. Vong Cơ hoàn toàn khỏe mạnh, không có dấu hiệu bất ổn, chỉ là... không thể tỉnh lại. Ông không khỏi vuốt chòm râu dài, ánh mắt nghiêm trọng, lặng lẽ nhíu mày trầm tư.

"Hi Thần, con chăm sóc Vong Cơ cho tốt. Ta đến tàng thư các xem thử có biện pháp nào không." Sau một hồi suy nghĩ, Lam Khải Nhân rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.

"Vâng, thúc phụ."

Vong Cơ, đệ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì...

Thời gian chờ đợi dường như kéo dài vô tận. chẳng biết từ khi nào, giờ Tị* đã đến. Bỗng nhiên, hàng mi dài của Lam Trạm khẽ run, rồi chậm rãi mở mắt.

* Giờ Tị: 9h - 11h sáng.

"Vong Cơ, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi. Thân thể có chỗ nào thấy khó chịu không?"

Lam Hi Thần vẫn luôn để tâm quan sát, vừa thấy đệ đệ có động tĩnh liền vội vàng hỏi han.

"Huynh? Trưởng?" Lam Trạm ngơ ngác hỏi, như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi đệ hôn mê mãi không tỉnh, thúc phụ đã đến tàng thư các tìm cách giải quyết. Vong Cơ, rốt cuộc đệ bị sao vậy?"

"Đệ... cũng không rõ. Tối hôm qua không tài nào ngủ được, nhưng sau đó không hiểu sao cơn buồn ngủ lại ập đến rất mạnh, đệ còn chưa kịp lên giường thì đã thiếp đi rồi." Lam Trạm lộ rõ vẻ hoang mang, trong lòng cũng thấy khó hiểu.

Những ngày sau đó, Lam Khải Nhân lo lắng đến mức nhổ mất mấy sợi râu quý giá của mình. Ông phát hiện cháu trai thứ hai cứ vô duyên vô cớ ngủ quên, rồi lại vô duyên vô cớ tỉnh dậy. Mà khi ông vẫn chưa tìm ra bất kỳ nguyên nhân hợp lý nào, tàng thư các liền trở thành nơi ông lui tới thường nhật như cơm bữa.

Ba ngày này, Lam Trạm tiều tụy thấy rõ, ba ngày này, Ngụy Anh tràn đầy năng lượng.

Không còn nằm mơ, nhưng việc sinh hoạt bị đảo lộn khiến cả hai không hẹn mà cùng nảy sinh một ý nghĩ: "Khi nào mới có thể trở lại lịch sinh hoạt bình thường đây? Ngày nào cũng đi ngủ muộn dậy muộn thế này thật không chịu nổi. (Ngày nào cũng đi ngủ sớm dậy sớm thế này thật muốn phát điên.)" Tiếng lòng của hai người Vong Tiện lúc này lại giống nhau đến kỳ lạ.

[Hết chương 4]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: