Chương 07
Đêm ấy, thời gian chìm vào giấc ngủ.
Lam Trạm vừa tỉnh dậy, đã nghe huynh trưởng nói: "Ta xem thần thái của đệ, hình như có chút muốn đại đệ tử của Giang tông chủ đi cùng, thế nên ta mới đồng ý."
"Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lam Trạm hoang mang trước những lời không đầu không đuôi của Lam Hi Thần.
Nhưng rồi phát hiện trước nhã thất, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm.
Sau một lúc lâu, nhận ra mình khó khăn lắm mới thốt lên được một câu: "Tuyệt đối không có chuyện đó." Vừa định nói thêm vài lời, y lại thấy Ngụy Anh và một người mặc trang phục đệ tử Vân Mộng mang kiếm bước ra, liền ngậm miệng không nói thêm nữa.
Lam Trạm quyết định giữ im lặng, lặng lẽ quan sát xem mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào. Nhưng người đang đứng bên cạnh lại tỏ ra vô cùng thân thiết với Ngụy Anh là ai? Tại sao lại có thể gần gũi như vậy? Thật đúng là chẳng hiểu gì về lễ nghi phép tắc.
Ngụy Anh thì tranh thủ lúc đi tới để đánh giá một lượt người đang đứng bên cạnh Lam Trạm. Ừm, đúng là tướng mạo cũng đẹp tựa ngọc tạc, cùng mặc y phục trắng như tuyết, đến chuôi kiếm sau lưng cũng cùng có dải lụa khẽ lay động trong gió. Chỉ có thần thái và khí chất là hoàn toàn khác biệt, người bên cạnh này có biểu cảm ôn hòa hơn rất nhiều.
Thoạt nhìn, hắn còn tưởng là xuất hiện hai Lam Trạm. Nhìn kỹ một chút, trong lòng liền hiểu ra, người đứng bên cạnh kia nhất định là huynh trưởng của Lam Trạm, người còn lại trong Lam thị song bích, Trạch Vu quân Lam Hi Thần.
Khi ngự kiếm tới nơi, Ngụy Anh và Lam Trạm lúc này mới nhận ra mục đích của chuyến đi là diệt trừ thủy túy ở trấn Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai chục dặm.
Tới trấn Thải Y, Ngụy Anh đã nghe tiếng Ngô* thỏ thẻ, thầm nghĩ người Cô Tô quả nhiên là dân vùng Giang Nam, ngay cả khi cãi vã cũng nhỏ nhẹ đến thế, đâu có như bọn Vân Mộng hắn, hễ mắng chửi là đã tai.
* Tiếng Ngô là phương ngôn của một số vùng của Trung Quốc như Thượng Hải, Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến...
Bỗng nhiên nghĩ đến, Lam Trạm cũng là người Cô Tô, chắc hẳn cũng biết nói cái kiểu thỏ thẻ tiếng Ngô này. Thử hỏi khi y mở miệng thì sẽ thế nào đây? Đầu óc hắn tự động vẽ ra cảnh Lam Trạm mặt lạnh tanh mà vẫn nói phương ngữ Cô Tô dịu dàng, khiến hắn không khỏi khúc khích cười. Nghe tên cổ hủ kia nói giọng Cô Tô, hẳn là sẽ rất chi là thú vị.
Nhìn Ngụy Anh đưa một vò rượu nếp cho người bên cạnh, Lam Trạm ngay tức khắc có phản ứng y hệt "chính mình", người mà y đang nhập thể, nhìn chằm chằm vào hắn. Quả nhiên, Ngụy Anh lại bắt đầu trêu chọc khi không đưa rượu cho y, còn cố ý viện dẫn gia quy, khiến y thực sự buồn bực.
Lúc này Ngụy Anh ở bên cạnh quan sát Lam Trạm rõ ràng hơn so với "chính mình", thấy y cứ nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Ban đầu, ánh mắt ấy nhìn không để lại dấu vết, nếu không phải hắn luôn chăm chú quan sát Lam Trạm, hắn thực sự sẽ không để ý đến những động tác nhỏ ấy của y. Điều đó cho thấy năng lực che giấu ánh mắt của Lam nhị công tử thật sự cao siêu đến mức nào.
Nếu y cứ tiếp tục che giấu như vậy thì thì tốt rồi, ít nhất lúc này hắn quyết định vờ như không phát hiện ra. Thế nhưng, sau khi hắn đưa cho Giang Trừng một vò rượu nếp, ánh mắt của Lam nhị công tử bỗng nhiên trở nên sắc bén, khiến hắn muốn lờ như không thấy cũng không nổi.
Ồ, Ngụy Anh sờ cằm, liền hiểu ra.
Tiểu cổ hủ này đang ghen! Ôi, thật sự là đang ghen rồi nha, thậm chí còn phất tay làm điệu bộ như xua đi cái mùi giấm lơ lửng trong không khí. Nhưng trong lòng Ngụy Anh lại thấy ngọt ngào lạ thường, không thể không thừa nhận, có một người luôn quan tâm đến mình như vậy thật sự rất tốt. Hắn không khỏi vui mừng ra mặt, nhưng mà chỉ là quá khẩu thị tâm phi mà thôi.
Lúc này, bọn họ đang ngồi thuyền tìm kiếm thủy quỷ trên hồ Bích Linh. Ngụy Anh và Lam Trạm đều cảm thấy có điều gì đó không ổn. Theo lý mà nói, loại thủy quỷ này thường chỉ bám trụ một nơi, sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ cũ. Thế nhưng cả một đám thủy quỷ đều không xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là do chúng vốn không thuộc về nơi này?
Nghĩ đến đây, Ngụy Anh cúi đầu liền phát hiện ngấn nước của chiếc thuyền chở Lam Trạm rất là không đúng, quả nhiên, "chính mình" cũng nhìn thấy. Không ngoài dự đoán, hắn hét lớn: "Lam Trạm, nhìn ta này."
Rồi cầm cây sào trúc trong tay khua một cái, chùm tia nước rào rào bắn thẳng tới Lam Trạm, quả nhiên, mũi chân Lam Trạm điểm một cái, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền khác, quay đầu lại giống như bực mà không bực nói: "Vô vị." Thật ra trong lòng vẫn rất là hưởng thụ việc Ngụy Anh hồ nháo với y như thế.
Nhìn cảnh trước mắt, Ngụy Anh ôm trán, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân lúc này trông thật ngốc. Hắn rõ ràng có vô số cách để báo cho Lam Trạm biết dưới thuyền có thủy quỷ, hắn lại cứ phải chọn cách la hét ầm ĩ như đang trêu chọc người ta. Ngụy Anh, ngươi còn dám nói, ngươi không có ý với y sao?
Ngụy Anh tự hỏi, lại phát hiện mình chẳng tài nào dõng dạc tuyên bố rằng không có ý gì với y.
Ngụy Anh vung sào, nhấc bổng cả chiếc thuyền Lam Trạm đang đứng. Dưới đáy thuyền liền lộ ra mấy con thủy quỷ mặt mũi sưng vù, da trắng bệch. Lam Trạm có chút thất vọng, chẳng lẽ hắn làm ầm ĩ đến vậy chỉ vì mấy con thủy quỷ bám dưới đáy thuyền thôi sao?
Nghe Ngụy Anh xin lỗi vì chuyện vừa rồi, Lam Trạm không vui một chút nào. Y thà rằng hắn chỉ là chơi đùa đơn thuần. Lại nghe hắn đặt tên cho bội kiếm của hắn là Tùy Tiện, trong lòng không khỏi thở dài. Tính cách của đạo lữ tương lai này của mình, hiện giờ chẳng lẽ mình còn không rõ ràng sao? Thật sự quá đại khái, đột nhiên không hiểu sao rất là lo lắng cho đường tình tương lai của chính mình.
Nghe Ngụy Anh xin lỗi vì chuyện vừa rồi, Lam Trạm không vui chút nào. Y chỉ ước hắn đơn thuần là đang chơi đùa. Lại nghe hắn đặt tên cho bội kiếm của mình là Tùy Tiện, lòng y không khỏi thở dài một tiếng. Chẳng lẽ y còn không biết tính cách của đạo lữ tương lai mình sao? Thật sự là vô tư quá mức, không hiểu sao y lại lo lắng cho con đường tình cảm sau này của chính mình.
Sau khi nghe xong lai lịch cái tên mà Ngụy Anh đặt cho bội kiếm, "Lam Trạm" chỉ nghiến răng bật ra hai chữ: "... Hoang đường!"
"Ngụy Anh" vác kiếm lên vai, nói: "Con người ngươi thật chẳng thú vị chút nào. Cái tên này vui thật đấy, dùng để lừa mấy tên nghiêm chỉnh như ngươi, lừa lần nào được lần ấy, ha ha!"
Thật đúng là một tiểu cổ hủ, một tiểu cổ hủ đáng yêu, nhưng tiểu cổ hủ này, tương lai sẽ là của ta. Ngụy Anh vui vẻ nghĩ.
Ngươi cũng đã dính trúng ta rồi. Lam Trạm âm thầm đáp trả trong lòng.
Sau khi trải qua vụ trừ tà túy đầy hiểm nguy, Lam Trạm từ tận đáy lòng cảm thấy cần phải đề phòng môn sinh tên Tô Thiệp. Mỗi khi nhìn thấy gã, y không chỉ nảy sinh một cơn giận khó hiểu, mà thậm chí còn có sát ý. Tuy cơn giận này không hề có căn nguyên rõ ràng, nhưng y vẫn lựa chọn tin vào trực giác của mình, đưa gã vào danh sách đối tượng hoài nghi hàng đầu.
"Lam Trạm, thanh kiếm này của ngươi khỏe thật đấy. Cảm ơn! Cảm ơn! Có điều sao ngươi lại túm cổ áo ta? Kéo tay ta có được không? Thế này ta không thoải mái chút nào, ta đưa tay cho ngươi, ngươi nắm nhé." Nhẹ nói.
"Ta không đụng chạm với người ngoài." Lạnh giọng.
"Đâu ra thể loại như ngươi chứ..." Làm nũng.
Nghe vậy, Lam Trạm lặng lẽ đỏ vành tai, nhưng y cũng quyết định làm giống như "chính mình" trong mộng cảnh lúc này. Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, Ngụy Anh nhất định phải bị giáo huấn một phen, không thể cứ liều lĩnh như vậy mãi được.
Hừ, người khác à? Hay cho cái gọi là người khác! Ngụy Anh tức giận hừ một tiếng, bộ dạng rõ ràng đang ghi thù. Lam Trạm bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát.
Thế nhưng, sau chuyện này, trong lòng mọi người dường như đều đã hiểu rõ: thủy hành uyên, chắc chắn là từ Kỳ Sơn Ôn thị chạy tới. Cho dù oán hận đến đâu, cũng chỉ đành cắn răng nuốt xuống, ôm lấy quả đắng do Ôn gia gây ra. Kỳ Sơn Ôn thị... thật sự đã đi quá xa rồi.
Chèo thuyền về lại thị trấn, vừa thấy cảnh đông vui náo nhiệt, Ngụy Anh liền cảm thấy toàn thân như sắp bùng nổ.
Quả nhiên, hắn ném cây sào sang một bên, bắt đầu cúi xuống soi mình trong nước, xem tóc tai có rối không. Nhìn bộ dạng ấy, ai mà đoán được hắn vừa đi bắt thủy quái, vừa thoát chết từ miệng thủy hành uyên trở về. Hắn thong dong nháy mắt với hai bên bờ, cười hỏi: "Tỷ tỷ, tỳ bà bao nhiêu tiền một cân?"
Hắn tuổi trẻ phong lưu, tướng mạo lại tuấn tú, thần thái rạng ngời, quả thật mang theo vài phần khí chất như hoa đào nhè nhẹ trôi theo dòng nước.
Một phụ nhân chỉnh lại chiếc nón tre trên đầu, mỉm cười nói: "Tiểu lang quân, không cần tiền, tặng người một quả được không?"
"Ngụy Anh" chắp tay nói: "Là tỷ tỷ tặng đương nhiên phải nhận rồi!"
Nữ tử ấy thò tay vào sọt, ném nhẹ một quả tỳ bà vàng óng sang bên thuyền: "Không phải khách sáo, vì ngươi tuấn tú lắm!"
Thuyền đi rất nhanh, hai chiếc thuyền chạm mặt rồi lướt qua nhau, "Ngụy Anh" quay người bắt gọn, cười đáp: "Tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn đấy."
Lam Trạm yên lặng nhìn, biển giấm cuộn trào trong lòng, trong đầu không khỏi bật ra hai chữ "mỗi ngày." Ngụy Anh lập tức sững người.
Hắn đang ở bên cạnh, hoa bướm vây quanh, thế mà Lam Trạm vẫn mắt nhìn thẳng về phía trước, giữ vững vẻ cao quý. Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Lam Trạm, Ngụy Anh không khỏi cười thầm. Đừng hỏi hắn tại sao, hắn chỉ cảm nhận được nội tâm Lam Trạm đang dao động. Chẳng lẽ chàng tiểu cổ hủ này lại ghen nữa rồi sao?
Bỗng nhiên, "Ngụy Anh" chỉ vào y nói: "Tỷ tỷ, xem y có đẹp không?"
Lam Trạm bên này biển giấm cuồn cuộn, chẳng khác gì "chính mình" trong mộng lúc này, dù thế nào cũng không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc đến mình. Còn đang lúng túng không biết nên phản ứng ra sao, thì đã nghe các nữ tử trên sông đồng loạt reo lên: "Còn đẹp hơn nữa!" Xen lẫn trong đó hình như còn có cả tiếng cười trầm thấp của mấy vị nam tử hán.
"Ngụy Anh" nói: "Vậy ai tặng y một quả đi? Chỉ tặng ta không tặng y, sợ là y về sẽ ghen với ta đấy."
Ha ha ha, tuy chính mình lúc này còn chưa thông suốt, nhưng riêng điểm này thì nắm rất chuẩn, đúng là một hũ giấm nhỏ.
Lam Trạm thầm nghĩ, nếu ngươi không ve vãn các nàng, thì bận tâm đến quả tỳ bà làm gì.
Cả con sông rộ lên tiếng cười, một nữ tử trên còn thuyền khác đang đi tới, nói: "Được... được... được..., tặng hai quả. Ăn của ta đi. Tiểu lang quân, đón này!"
Quả thứ hai cũng bắt gọn trong tay, "Ngụy Anh" nói lớn: "Tỷ tỷ xinh đẹp lại còn tốt bụng, lần sau ta sẽ mua, mua cả sọt luôn!"
Chất giọng của nữ tử đó rất trong trẻo, lá gan cũng lớn, chỉ vào Lam Trạm nói: "Bảo y cũng tới, các người cùng tới mua!"
"Ngụy Anh" đưa quả tỳ bà đến trước mặt "Lam Trạm". "Lam Trạm" nhìn thẳng phía trước, nói: "Lấy ra." Sắc mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại muốn vô cùng.
"Ngụy Anh" bèn bỏ xuống: "Biết ngay ngươi chắc chắn sẽ không lấy mà, thế nên... Vốn dĩ cũng không định cho ngươi. Giang Trừng, bắt này!"
Ơ, thật sự lấy tỳ bà đi rồi! Cái tên ngốc này, khẩu thị tâm phi rõ ràng đến thế mà còn không nhìn ra sao! Ngụy Anh hận không thể nhào tới đánh cho chính mình một trận. Lam nhị ca ca, xin lỗi nha, tỳ bà sau này đều là của ngươi, tuyệt đối không đưa cho Giang Trừng nữa đâu!
Vừa đúng lúc, con thuyền của Giang Trừng đi tới, gã dùng một tay bắt lấy quả tỳ bà, vừa định cười thì lại hừ giọng, hỏi: "Lại làm dáng rồi?"
Lam Trạm chỉ có thể đứng nhìn quả tỳ bà lẽ ra thuộc về mình rơi vào tay người khác, trong lòng như nhỏ máu.
Giang Trừng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi cứ chờ đấy cho ta. Giang Trừng vẫn đang say giấc, bỗng rùng mình một cái, lẩm bẩm vài tiếng không rõ, rồi lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.
"Ngụy Anh" ngạo mạn nói: "Cút!" Quay đầu lại hỏi: "Lam Trạm, ngươi là người của Cô Tô, chắc cũng biết tiếng ở đây đúng không? Ngươi dạy ta, dùng tiếng Cô Tô để chửi người thế nào?" Lam Trạm ném cho hắn hai tiếng "Vô vị" rồi lên một chiếc thuyền khác.
Trong lòng mệt mỏi, lần đầu tiên Lam Trạm nhận ra, thì ra bản thân cũng khẩu thị tâm phi đến vậy.
"Ngụy Anh" ngẩng đầu hớp một ngụm rượu, vừa xách vò rượu nhỏ tròn vo bóng loáng, vừa khua mái chèo, lao lên đuổi đánh Giang Trừng. A a a, Giang Trừng, đều tại ngươi, xem ta không đánh chết ngươi.
Lam Trạm thì đứng song song với Lam Hi Thần, nội tâm Lam Trạm đang cực kỳ hối hận, đối diện phía trước có một con thuyền hàng rất nặng đang đi tới, trên thuyền đầy những khoang với sọt đựng tỳ bà vàng ươm.
Tỳ bà. Lam Trạm liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục nhìn thẳng phía trước. Tỳ bà của ta, tỳ bà Ngụy Anh tặng ta, đã không còn!
Lam Hi Thần lại nói: "Đệ muốn ăn tỳ bà, hay là mua một sọt về nhé."
"..." Huynh trưởng làm sao biết được?
Lam Trạm phất tay áo bỏ đi: "Không muốn!"
Y lại nhảy sang một chiếc thuyền khác.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ.
"A a a, Giang Trừng! Ai cho ngươi tự tiện ăn bậy hả? Ngươi muốn bị đánh sao!" Giang Trừng còn chưa kịp tỉnh ngủ, đã bị Ngụy Anh "đập" cho một cái.
Chuyện gì xảy ra? Với mái tóc rối bù, Giang Trừng tỏ vẻ bối rối.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Vong Cơ, đệ sao vậy? Đệ muốn ăn gì sao?"
Lam Trạm sửng sốt. Sao huynh trưởng biết được?
"Đệ muốn ăn gì? Ta đi mua cho đệ."
"..."
"Không muốn."
Lần đầu tiên trong đời, Lam Trạm cảm thấy huynh trưởng mình... thật đáng sợ.
[Hết chương 7]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro