Chương 08

Mặt trăng mờ ảo, ánh trăng nhu hòa yên tĩnh chiếu rọi xuống, xuyên qua vòm cây thành từng vòng từng vòng sáng.

Trong mộng.

Lam Trạm phát hiện chính mình đang ngồi ngay ngắn bên án thư, cẩn thận sắp xếp lại một chồng giấy, còn chưa làm xong đã nghe thấy bên ngoài song cửa sổ có tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ngẩng đầu nhìn một cái, hóa ra là Ngụy Anh ở bên ngoài cửa sổ leo vào.

Đối phương mặt mày hớn hở nói: "Lam Trạm, ta về rồi! Sao, mấy hôm không chép phạt, ngươi có nhớ ta không?"

Chắc chắn là nhớ ta, tiểu cũ kỷ này, lúc nào cũng thích khẩu thị tâm phi, khẳng định là lại giả vờ không thèm để ý, ta sớm đã nhìn thấu được ngươi.

Quả nhiên như dự đoán, "Lam Trạm" làm như lão tăng nhập định, coi vạn vật như không có, tiếp tục sắp xếp lại các trang giấy xếp chồng như một ngọn núi nhỏ. Trong lòng thầm nói, nhớ, nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?

Rõ ràng vẫn là gương mặt vô biểu tình như mọi khi, nhưng Ngụy Anh lại nhìn ra được y đang cô đơn.

Thấy y cứ trong bộ dạng ngây đơ sắp xếp như vậy, Ngụy Anh chỉ cảm thấy tim mình bị chọc mạnh một cái, châm chích nhói đau, tựa như một người nghiêm trang nói một không nói hai như Lam Trạm, lẽ ra mình không nên tùy tâm sở dục*, không màng đến hậu quả mà trêu chọc y như thế.

* Tùy tâm sở dục là làm như sở thích.

Nhìn chính mình đang tranh cãi với y, Ngụy Anh loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của Lam Trạm lúc này – thích một người luôn lấy việc trêu chọc mình làm trò vui, lại chẳng hề hay biết đến chút tâm ý thầm lặng của mình, thì Lam Trạm phải mệt mỏi biết bao. Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Anh không khỏi nhói lên, càng thêm xót xa.

Khi thấy "mình" đưa hai con thỏ cho y, hắn âm thầm an ủi: Nhị ca ca, đừng buồn. Hai con thỏ này coi như tín vật đính ước của chúng ta đi, đợi ta đến Cô Tô, nhất định sẽ tặng ngươi món tốt hơn!

Lam Trạm lại hoàn toàn không biết Ngụy Anh đang dằn vặt trong lòng ra sao, tâm trí y lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Con thỏ này, nhất định phải giữ lại.

Trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh Ngụy Anh và Giang Trừng kề vai sát cánh, cười nói vui vẻ, khiến y càng kiên quyết hơn: Con thỏ, tuyệt đối không thể để Giang Trừng cướp mất!

Ở một nơi xa, Giang Trừng đột nhiên hắt xì một cái rõ to trong giấc ngủ, dụi dụi mũi, lật người, lại tiếp tục ngủ say.

Hai con thỏ này, vừa béo tròn lại vừa trắng muốt, như hai quả cầu tuyết mềm mại. Một con mắt lim dim, nằm bẹp dưới đất lười biếng nhai lá cải, động tác thong thả như chẳng vội điều gì trên đời. Con còn lại thì như uống nhầm thuốc, chạy nhảy tung tăng, hết lăn lộn rồi lại chui rúc lên người bạn đồng hành, lúc nào cũng bận rộn như thể không thể ngồi yên một giây.

Một lát sau, cả hai bỗng bừng tỉnh – một động một tĩnh, chẳng phải vừa vặn phản chiếu tính cách của hai người bọn họ hay sao?

Đúng lúc này "Ngụy Anh" lại bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Trùng hợp vừa rồi có con thỏ dẫm một chân lên nghiên mực của "Lam Trạm", để lại một loạt dấu chân in mực nước trên án thư, "Lam Trạm" không biết nên làm cái gì bây giờ, đang cầm tờ giấy lên nghiêm túc tự hỏi nên làm thế nào để tẩy sạch, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn không phải là nhỏ, cho rằng có việc, nói: "Chuyện gì?"

"Ngụy Anh": "Ngươi xem chúng xếp lên nhau thế này, có phải là đang..."

"Cạch" mà một tiếng, Lam Trạm hơi thất thố đặt mạnh bút xuống, nói: "Hai con này đều là thỏ đực!"

"Ngụy Anh" nói: "Đực á? Kỳ lạ thật." Hắn nhấc hai con thỏ lên nhìn, xác nhận nói: "Quả nhiên là đực, đực thì đực, ta vừa rồi còn chưa nói hết, ngươi nghiêm túc như thế làm gì? Ngươi nghĩ tới gì thế? Nói ra thì hai con thỏ này do ta bắt được, ta còn không chú ý xem chúng là đực hay cái, không ngờ ngươi lại xem chỗ đó..."

Nhìn thấy cảnh ấy, không hẹn mà cùng lúc, cả hai đều cảm thấy có chút xấu hổ. Mặt nóng bừng, toàn thân như phủ một tầng hơi nóng mơ hồ, cứ như thể có một mối dây vô hình từ số mệnh đang lặng lẽ kéo hai người lại gần nhau – một cảm giác nhân duyên trời định mà không ai dám nói thành lời.

Nhưng quay lại chuyện chính, rốt cuộc Lam Trạm làm sao lại biết được? Ngụy Anh cảm thấy vô cùng tò mò, ánh mắt không kìm được lại liếc sang. Lại thấy gương mặt Lam Trạm lúc này đã mang chút tức giận, như thể sắp nổ tung tại chỗ, hắn lập tức nuốt nghi vấn vào trong lòng, âm thầm cảnh báo bản thân: Nếu giờ mà mở miệng hỏi, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.

Lời qua tiếng lại, "Lam Trạm" cuối cùng cũng ném "Ngụy Anh" ra khỏi tàng thư các. Cửa sổ vừa đóng lại, đem chùm hoa mộc lan đung đưa cùng với tiếng cười của "Ngụy Anh" khóa bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này hình ảnh thay đổi.

Bọn hắn phát hiện chính mình đang ở bên cạnh một bức tường có các ô cửa sổ chạm khắc trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bức tường trổ cửa sổ dài, cứ cách bảy bước trên tường lại trổ một khung cửa sổ hoa văn. Hoa văn không cái nào giống cái nào, nào là đánh đàn trên núi cao, ngự kiếm lăng không, trừ ta diệt yêu... Lại nghe Lam Khải Nhân giảng giải, mỗi một ô cửa sổ trên bức tường này đều khắc sự tích của một vị tiền nhân trong gia tộc Cô Tô Lam thị. Trong số đó bốn khung cửa lâu đời nhất, cũng nổi tiếng nhất, là nói về sự nghiệp của vị tổ tiên dựng nên Lam gia - Lam An.

Vị tổ tiên này xuất thân nơi cửa Phật, nghe kinh Phật mà lớn lên, thông tuệ tinh minh, từ lúc còn thiếu niên đã là một cao tăng nổi tiếng xa gần. Đến tuổi hai mươi, ông lấy chữ "Lam" trong "Già Lam"* làm họ hoàn tục, trở về làm một vị nhạc sư. Trong hành trình cầu tiên vấn đạo, gặp được người "thiên định" mà ông vẫn tìm ở Cô Tô, kết thành đạo lữ, cùng lập nên nền mống cho Lam gia. Sau khi bạn đời qua đời, lại quay về cửa Phật, chấm dứt thân trần. Bốn khung cửa này lần lượt khắc: "Già Lam", "Học Nhạc", "Đạo Lữ", "Quy Tịch."

* 蓝 (lam) trong 伽蓝 (Già Lam = Chùa thờ Phật).

Bao nhiêu lâu như vậy mới có một câu chuyện thú vị như thế được kể, mặc dù bị Lam Khải Nhân kể thành khô khốc, nhưng cuối cùng Ngụy Anh cũng nghe vào tai, đây là chuyện xưa của tổ tiên Lam Trạm a.

Rồi lại nghe "chính mình" nói: "Hóa ra tổ tiên của Lam gia là hòa thượng, thảo nào. Vì gặp một người mà nhập hồng trần, người đi ta cũng đi, thân này không lưu luyến. Nhưng mà một nhân vật như vậy sao lại sinh ra hậu nhân không hiểu chút phong tình nào thế nhỉ?"

Nghe thấy chính mình nói như vậy, Ngụy Anh lắc lắc đầu, phản bác nói: "Ta thấy không hiểu phong tình không phải Lam Trạm, mà chính là ngươi đấy chứ?" Một người tốt như vậy, phải quý trọng đàng hoàng nha.

Không hiểu phong tình sao? Nghe thấy đánh giá của Ngụy Anh đối với mình, Lam Trạm yên lặng cúi đầu, Ngụy Anh không thích người không hiểu phong tình sao?

Ngày hôm sau.

Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

"Giang Trừng, hỏi ngươi một chuyện... ta có phải là một tên đại móng heo*, vô tâm vô phế không? Cảm giác thật sự có lỗi với một người." Biểu cảm cô đơn thoáng qua trên mặt Lam Trạm cứ lẩn quẩn mãi trong tâm trí Ngụy Anh, khiến hắn thấp thỏm không yên.

* Đại móng heo ý chỉ kẻ ngốc nghếch, cặn bã.

"Ngươi sao vậy? Bị đả kích à?" Giang Trừng chỉ nghe nửa câu đầu, khó hiểu nhìn hắn một cái, mặt mũi đầy vẻ "thiên lý tuần hoàn": "Cuối cùng ngươi cũng nhận ra bản thân đúng là một tai họa rồi hả?"

"Biến đi, ta đang nghiêm túc đấy." Ngụy Anh đưa tay đấm gã một cú, ra hiệu đừng đùa nữa.

"Đã biết mình vô tâm vô phế thì tử tế với người ta một chút đi! Khoan đã..." Gã bỗng giật mình, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi nói xem, rốt cuộc là ngươi đối với ai mà vô tâm vô phế đến mức ấy? Còn 'đại móng heo' nữa là sao? Ngươi lại gây họa với ai rồi hả?"

Giọng bắt đầu vội vàng, ánh mắt đầy đề phòng: "Mau khai thật đi, lần này lại chọc ai rồi? Không phải gây ra chuyện lớn gì đấy chứ? Ngụy Vô Tiện? Ngươi có đang nghe ta nói không vậy? Này! Ngụy! Vô! Tiện!"

Đối với y phải tốt hơn một chút... Không, không đúng, phải càng tốt hơn nữa mới được. Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Giang Trừng, Ngụy Anh vẫn chìm trong dòng suy nghĩ miên man của riêng mình.

"Ngụy Vô Tiện! Ngụy Vô Tiện! Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói gì không hả, Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng nhìn hắn, cảm thấy hôm nay tim mình lại thêm một lần mệt mỏi... Tất cả cũng tại vị đại sư huynh chẳng biết đứng đắn là gì này.

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Huynh trưởng, làm thế nào mới có thể không còn bị xem là không biết phong tình?"

Nghe câu hỏi bất ngờ từ đệ đệ, nụ cười dịu dàng như gió xuân trên mặt Lam Hi Thần thoáng chốc cứng lại. Một lúc lâu sau, y mới hít sâu một hơi, giọng có chút run rẩy: "Vong Cơ... là ai nói đệ không hiểu phong tình?"

Vong Cơ tốt như vậy, ai dám nói thế chứ. Trong lòng y tràn đầy tức giận.

"..."

Ta chỉ mới hỏi thôi mà, huynh trưởng rốt cuộc làm thế nào biết được có người nói ta?

"... Cũng không."

Ừm, ta chỉ là nghe được thôi, không sai, chỉ nghe thấy mà thôi.

Lam Trạm chỉ cảm thấy huynh trưởng đang đánh giá mình một lượt rồi lại một lượt, cuối cùng cường điệu lặp lại: "Cũng không."

Từng chữ, từng câu, rõ ràng đến nghiêm túc.

Lam Hi Thần nghe vậy, quyết định dứt khoát bỏ qua vấn đề này.

Suy nghĩ một lát, y bất đắc dĩ nói: "Vong Cơ, chuyện này... ta thật sự không biết phải làm sao."

Nếu hỏi về cầm kỳ thư họa hay đạo lễ tu hành, y còn có thể giúp được đôi chút, nhưng chuyện phong tình thì... y thật sự bó tay.

Thấy vẻ mặt đệ đệ rõ ràng ảm đạm hẳn xuống, Lam Hi Thần không nỡ, bèn nói khẽ: "Vong Cơ, đệ yên tâm, ca ca nhất định sẽ tìm được cách."

Và thế là, vài ngày sau, tin đồn "Trạch Vu Quân có người trong lòng, đang tìm cách theo đuổi" liền lan khắp nơi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khiến vô số nữ tu đỏ mắt xé khăn.

(Hóa ra đây là lý do Lam Hi Thần ế bao năm nay, ha ha ha...!)

[Hết chương 8]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro