Chương 21: say rượu

Sở Đông Thanh lên kế hoạch ba ngày sau sẽ đi Dương Châu, trong khoảng thời gian này, hắn đem toàn bộ sự vụ trong giáo phân loại, chỉnh lý thỏa đáng, tạm thời giao chu một hương chủ trong giáo chưởng quản. Vì tránh cho người hữu tâm thừa dịp hư mà vào, Sở Đông Thanh không nói chuyện Đông Phương Bất Bại cũng sẽ đi theo.

Đông Phương Bất Bại đã sớm thả ra tin tức mình sẽ bế quan nữa tháng, trong thời gian này không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Sở Đông Thanh cách một ngày trước khi đi, đặc biệt tới gặp Đồng Bách Hùng. Vửa vào cửa liền nhìn thấy Đông Bách Hùng đang uống rượu, một bộ đại khẩu ăn thịt. Đồng Bách Hùng thấy người tới là Sở Đông Thanh, một bên cầm một cái đùi cừu nướng, một bên cầm bầu rượu hướng Sở Đông Thanh lắc lắc, ý bảo hắn cùng ăn.

Sở Đông Thanh từ trước đến nay không có hứng thú đối với mấy thứ dầu mỡ, chỉ đơn giản nói vài câu cảm tạ, liền đối Đồng Bách Hùng ôm quyền thi lễ: "Kỳ thật hôm nay Sở mỗ đến đây là có một chuyện muốn nhờ."

Đồng Bách Hùng buông cái đùi cừu xuống, nắm quyền đập đập vào ngực, một bộ phóng khoáng hào sảng: "Sở tiểu huynh đệ không cần khách khí với ta, nói đi, chỉ cần có thể làm được, Đồng Bách Hùng ta nhất định nghĩ bất dung từ."

Sở Đông Thanh khoát tay áo: "Thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là lần này ta đến Dương Châu muốn mang về một ít vải vóc, số lượng không nhiều, nhưng những vải vóc này đối với ta mà nói rất trọng yếu. Hơn nữa lần này ta cũng không mang theo nhiều người, cho nên đến lúc đó ta sẽ bảo người bán đem hàng đưa đến dưới núi. Hy vọng sau khi ta đi, Đồng đại ca có thể phái một ít người đáng tin cậy xuống nhận dùm ta."

Đồng Bách Hùng nghe xong liền lập tức đồng ý: "Ta còn tưởng là đại sự gì? Yên tâm, ta nhất định sẽ phái vài huynh đệ đáng tin xuống núi chờ sẵn."

Sở Đông Thanh lần nữa cung kính hạ thân: "Vậy thì nhờ Đồng đại ca."

Đồng Bách Hùng khoát khoát tay: "Không cần nhiều lễ nghi rườm rà như vậy, đến, cùng ta uống mấy ngụm. Lần này Sở tiểu huynh đệ đến Dương Châu, xem ra chúng ta sẽ nhiều này không gặp."

Sở Đông Thanh lần này không có từ chối, lấy một cái chén nhỏ bên cạnh, vừa chuẩn bị rót thì bị Đồng Bách Hùng dời đi, trực tiếp đem bình rượu đưa cho hắn. Sở Đông Thanh cười khổ một tiếng, cũng không tiện quét đi hào hứng khó có được của Đồng Bách Hùng, bắt đầu kiên trì cùng uống.

Ai kêu hắn có việc cầu người ni? Ngô, coi như liều mình bồi quân tử a.

............

Trăng đã treo trên đầu cành, muộn như thế này mà Sở Đông Thanh vẫn chưa về. Đông Phương Bất Bại ở trong phòng ngồi không yên, thỉnh thoảng đi ra cửa nhìn nhìn. Nếu không phải trước lúc Sở Đông Thanh rời khỏi đặc biệt Đông Phương Bất Bại không cần đi tìm hắn, lúc này y đâu phải đứng tại đây nóng lòng chờ.

Ngoài viện truyền đến một hồi tiếng động, Đông Phương Bất Bại vội vàng đi ra xem xét. Qủa nhiên là Sở Đông Thanh trở lại, chỉ có điều là bị Đồng Bách Hùng vác trở về. Đông Phương Bất Bại tiếp lấy Sở Đông Thanh từ trong tay Đồng Bách Hùng, đem cánh tay y khoát lên vai mình. Sau đó không hề để ý Đồng Bách Hùng ở đằng sau, một đường dìu người trở lại hậu viện.

Cũng mau Đồng Bách Hùng trời sinh thần kinh thô, chỉ ở phía sau dặn dò một câu 'Đông Phương huynh đệ ngươi đi chậm một chút', thấy hai người đã tiến vào cửa chính hậu viện, liền phẫn nộ rời đi.

Đông Phương Bất Bại có chút cố hết sức đem Sở Đông Thanh đặt lên giường, giúp hắn cởi giày cởi vớ. Y lại sợ Sở Đông Thanh uống nhiều rượu như vậy buổi tối sẽ khó chịu, liền đi ra ngoài dặn dò phòng bếp nấu một chén canh giải rượu, từng chút từng chút một uy hắn.

Sở Đông Thanh lúc này còn đang bất tỉnh nhân sự, trong miệng thỉnh thoảng nói ra vài câu có chút hỗn loạn "Lại đến một ly", "Chớ" các loại. Đông Phương bất Bại thấy hắn như vậy lắc đầu, buông tiếng thở dài. Y dùng khăn ấm lau mặt cho Sở Đông Thanh, giả bộ giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng không thể uống rượu, còn gượng chống!"

Nói là nói như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn cẩn thận dùng chăn che ngang bụng Sở Đông Thanh, đề phòng ban đêm bị nhiễm phong hàn. Sau đó tắt đèn, leo lên giường, cũng không hề ghét bỏ Sở Đông Thanh một thân toàn mùi rượu, đem đầu tựa vài hõm vai hắn, không lâu sau liền nặng nề thiếp đi.

Sáng hôm sau, Sở Đông Thanh tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, chỉ có thể cảm thán, xem ra say rượu cũng không phải ai cũng có thể làm được. Sở Đông Thanh cũng đã tỉnh hẳn, nhìn hành lý đã được Đông Phương Bất Bại thu xếp, có chút ngượng ngùng. Đã nói hôm nay phải đi Dương Châu, cuối cùng lại bắt Đông Phương Bất Bại chuẩn bị tất cả.

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh tỉnh, rót một lay trà nóng cho y. Sở Đông Thanh không có tiếp nhận trà, ngược lại nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, tay kia xoa mi nhãn, thành thật nhận lỗi: "Thật sự vất vả cho ngươi."

Đông Phương Bất Bại không nghĩ nhiều, nghiêng đầu đi: "Nếu thấy có lỗi với ta, từ nay về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."

Một bộ dạng không tự nhiên này của y đánh thật sâu vào lòng Sở Đông Thanh, nhíu mày, giễu giễu nói: "Đã biết, hảo nương tử của ta."

Đông Phương Bất Bại nghe xong hai chữ này, chén nước trong tay đều rơi xuống, may mắn giữa chừng được Sở Đông Thanh tiếp được.

Sở Đông Thanh có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đông Phương Bất Bại hạ mi, lời nói ra có chút đứt quãng: "Ngươi, ngươi vừa mới gọi ta là gì?"

Nguyên lai là bởi chuyện này!

Sở Đông Thanh một tay nâng mặt Đông Phương Bất Bại lên, đôi mắt hàm chứa thâm tình mồng đậm: "Đương nhiên là nường tử, như thế nào, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý?"

Đông Phương Bất Bại ngồi thẳng dậy: "Đương nhiên không phải. Ta, ta sao lại không muốn chứ. Thanh, Thanh gọi ta như vậy, ta cao hứng còn không kịp ni!"

Sở Đông Thanh cười cười: "Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng là ngươi sinh khí rồi ni."

Đông Phương Bất Bại xoay người sang chỗ khác tiếp tục kiểm tra hành lý, chỉ là trong lòng không ngừng phập phòng. Chỉ cần những lời này của Sở Đông Thanh, cho dù về sau hắn muốn cưới nữ tử khác để nối dõi tông đường, y vẫn có đủ lập trường để làm bạn bên người hắn.......

.............

Hai người đã định sẵn kế hoạch xuất phát vào sáng sớm, nhưng bởi vì Sở Đông Thanh uống rượu khiến cho hành trình bị lùi đến sau giờ ngọ.

Vì để cải trang, Sở Đông Thanh chỉ mang theo vài người, Đông Phương Bất Bại cũng dịch dung đi theo bên cạnh hắn. Cách thành Dương Châu càng lúc càng gần, giáo chúng đi theo cũng dần lâm vào trạng thái phấn khỏi.

"Đều nói nữ tử Dương Châu mỗi người đều giống như tiên tử, eo nhỏ tinh tế a, còn có ngực kia, trên đường đi lắc lư a lắc lư." Người này nói xong mấy lời thô tục liền bước đến đi dẹo vài bước, chọc cho mấy người còn lại đều cười ha ha.

"Đúng a." Một người khác cũng phụ họa: "Lão tử lẩn này đi Dương Châu nhất định phải hảo hảo nhìn xem a, loại cơ hội này không phải ai cũng có."

.................

Đông Phương Bất Bại nghe không nổi những lời thô tục này, vốn đã động sát tâm. Bất quá phát hiện Sở Đông Thanh cũng không có vì mấy lời nói này mà tỏ ra động tâm với nữ tử Dương Châu, lập tức sát ý liền biến thành hoan hỉ.

Những kẻ kia không biết sống chết, vẫn như cũ đàm luận sau khi đến Dương Châu phải chơi như thế nào, hoàn toàn không biết rằng mình vừa đi dạo Qủy Môn quan một chuyến.

;mso-C9E7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro