Chương 4: Ấm áp


Sau ngày đó, quan hệ giữa Sở Đông Thanh và Đông Phương Bất Bại tốt lên trông thấy. Ngày hôm đó, sau khi Dương Liên Đình chơi đùa chán chê mấy oanh oanh yến yến gã mang về từ Dương Châu liền quyết định thức thời đến lấy lòng Đông Phương Bất Bại. Gã nhớ rõ lần trước có vài vị trưởng lão trong giáo dâng lên cho Đông Phương Bất Bại một bộ da bạch hổ, vừa lúc gã có thể thuận tay đi lấy về.

Đông Phương Bất Bại sợ lạnh, bất luận là xuân hạ thu đông đều như thế, chuyện này có thể liên quan đến loại võ công vô cùng âm nhu mà y luyện. Xác thực, Qùy Hoa Bảo Điển mang đến cho Đông Phương Bất Bại tuyệt thế võ công, nhưng cũng mang đến tổn thương rất lớn cho thân thể y. Sau khi một vài vị trưởng lão biết được Đông Phương Bất Bại sợ lạnh, vì để nịnh nọt y liền cố tình sai người tìm da bạch hổ để y làm ấm người.

Đông Phương Bất Bại nghe thấy ngoài cửa: "Giáo chủ, Dương Liên Đình cầu kiến" mấy chữ này, liền tay chân luống cuống. Liên đệ sao lại muốn đến thăm y? Chẳng lẽ là nói Liên đệ đối với chính mình còn có một phần tình ý?

Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại cũng có vài phần kích động, vội vàng thoa ít son phấn lên mặt, ngay cả gương cũng không kịp soi vội vàng ra cửa nghênh đón Liên đệ của y. Lúc này Dương Liên Đình đứng dưới ánh nắng chói chang đã có chút không kiên nhẫn, thật hối hận lắm! Sớm biết mình phải chờ lâu như vậy, gã sẽ không thèm thông báo trước, trực tiếp đi vào là tốt rồi, đang lúc Dương Liên Đình mất đi kiên nhẫn, thậm chí chuẩn bị trực tiếp đi vào, Đông Phương Bất Bại vừa vặn đi tới.

Nhìn thấy Dương Liên Đình khom mình hành lễ với y, Đông Phương Bất Bại vội nàng nâng gã lên, đau lòng nói: "Thời tiết nóng như vậy, Liên đệ sao lại không vào trong đại sảnh ni?"

Mùi son phấn gay mũi truyền đến, Dương Liên Đình gẩng đầu nhìn thấy gương mặt được bôi xanh đỏ lòe loẹt của Đông Phương Bất Bại, sợ đến mức đẩy bả vai y ra, liên tiếp lùi về phía sau, phẫn nộ quát: "Ngươi sao có thể không giống người như vậy! Mỗi ngày đều bôi vẽ giống như con hát! Ta nhìn thấy cơm cũng không muốn ăn!!!"

Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên Đình rống sững sờ tại chỗ, tuy trước kia y cũng đã nghĩ rất có khả năng Liên đệ không thích mình, nhưng lại không ngờ mình ở trong lòng gã tệ đến không chịu được như vậy.

Sau khi Dương Liên Đình xúc động hét xong, vốn đang lo lắng Đông Phương Bất Bại có thể vì phẩn nộ mà giết gã hay không nhưng lại thấy Đông Phương Bất Bại cái gì cũng không nói, chỉ là ngơ ngác đứng tại chỗ, Dương Liên Đình lập tức yên tâm không khỏi lộ ra nụ cười quỷ dị. Thật không ngờ Đông Phương Bất Bại có thể bao dung gã đến mức độ này, xem ra sau này giáo chủ thần giáo ngoài hắn ra còn có thể là ai.

Dương Liên Đình ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, đơn giản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Thuộc hạ nghe nói vài ngày trước có vài vị trưởng lão đem tới một tấm da bạch hổ......."

Đông Phương Bất Bại cười khổ một tiếng, đã sớm biết Liên đệ đến gặp y là có mục đích, chính mình lại còn cao hứng như vậy, cho rằng Liên đệ đối với mình còn một phần tình. Đối diện ánh mắt không thể chờ đợi được của Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại giận dữ nói: "Da bạch hổ ở phòng ta, dù sao ta cũng không cần dùng, không bằng đưa cho Liên đệ, qua vài ngày nữa thời tiết trở lạnh thì dùng."

Dương Liên Đình đạt được mục đích cũng không thèm liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, thẳng tắp đi vào phòng ngủ của y. Vừa nhìn thấy da bạch hổ, Dương Liên Đình liền cầm lòng không được đưa tay sờ, bóng loáng mềm mại, xem ra giá trị rất là xa xỉ, nếu như gã cùng những mỹ nữ kia ở trên đó điên loan đảo phượng vậy thì không còn gì tốt hơn.

Dương Liên Đình vui thích khiêng da hổ ra khỏi phòng, ngay cả một tiếng 'Thuộc hạ cáo lui' cũng không thèm nói, háo hức trở về thực hiện ý tưởng của mình.

Đông Phương Bất Bại một mình đứng dưới nắng không nhúc nhích, không rõ là đang suy nghĩ gì.

.............

"Giáo chủ còn đang trang điểm sao lại đứng dưới trời nắng gắt, như vậy da sẽ hại da ni?"

Nghe thấy âm thanh Sở Đông Thanh truyền đến, Đông Phương Bất Bại mới phát hiện ra hậu viện này không phải chỉ có một mình y sống. Lại nghĩ đến Sở Đông Thanh tất nhiên là đã thấy hết mọi chuyện, cũng biết được tính hướng không bình thường của mình, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy một hồi xấu hổ và giận dữ.

Sở Đông Thanh thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại thay đổi, chậm rãi đi đến trước mặt y, cười nói: "Giáo chủ là muốn giết thuộc hạ diệt khẩu sao?"

Giết Sở Đông Thanh? Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy xấu hổ rồi lại phát hiện bản thân không hề có ý muốn giết Sở Đông Thanh.

Sở Đông Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, Đông Phương Bất Bại cũng coi như là người duy nhất mình tiếp xúc ở dị giới. Hơn nữa Dương Liên Đình thật sự tổn thương y quá sâu, như vậy mình giúp y một chút cũng không sao. Dù sao theo cách nói ở hiện đại, Đông Phương Bất Bại là người lãnh đạo trực tiếp của mình, không phải có câu cửa miệng: "Hạnh phúc của lão bản là phúc lợi của công nhân viên sao?"

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh nở nụ cười, không hiểu sao y có thể cảm giác được tiếng cười này không phải là giễu cợt, ngược lại giống như một người lớn trông thấy tiểu hài tử làm một chuyện phi thường ấu trĩ, mặc dù có chút tức giận nhưng vẫn rất bao dung. Hài tử? Người lớn?! Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, sao mình lại có ý tưởng kỳ quái như vậy.

Sở Đông Thanh nhìn bộ dạng Đông Phương Bất Bại một chốt thì gật đầu, một chốc thì lắc đầu, dốt nhiên phát hiện có thể dùng từ "đáng yêu" để hình dung y. Hắn khom người ôm quyền nói: "Thuộc hạ làm giáo chủ tức giận rồi, không bằng để thuộc hạ dùng một vật đến chuộc lỗi thế nào?"

Chuộc lỗi? Đông Phương Bất Bại cảm thấy buồn cười: "Ngươi thấy bản tọa ngồi ở vị trí này, còn có thể thiếu cái gì?"

Sở Đông Thanh lắc lắc đầu: "Giáo chủ xem xong đánh giá cũng không muộn."

Đông Phương Bất Bại bị gợi lên hứng thú: "Hảo, bổn tọa cũng muốn xem một chút thứ ngươi nói, tốt nhất là đừng làm bổn tọa thất vọng, nếu không....."

Lời vừa nói khỏi miệng, Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy có chút không biết nói gì, câu này dùng để cảnh cáo Sở Đông Thanh không hề mang một chút sát khí nào, ngược lại giống như tình nhân tán tỉnh, đáng chết! Y hôm nay sao lại có ý nghĩ kỳ quái đó.

Sở Đông Thanh đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt thành thật nói: "Thuộc hạ cần vào phòng của giáo chủ để làm vật này, không biết giáo chủ có thể đồng ý không?"

Đông Phương Bất Bại híp híp mắt nói: "Hảo, bổn tọa cũng muốn nhìn một chút 'vật đó' mà ngươi nói."

Sở Đông Thanh thẳng tắp nhìn Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy nắng gắt đang chiếu vào mặt y, dặn dò: "Trời nắng chang chang, hay là giáo chủ về phòng của thuộc hạ trong nghỉ trong chốc lát a." Nói xong liền đi ra hậu viện, cũng không biết là làm cái gì.

Đông Phương Bất Bại bị Sở Đông Thanh nhìn có chút đỏ mặt, chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn y, bên trong có chứa sự quan tâm thuần thúy. Tất cả những người trong giáo kể cả Liên đệ đều dùng ánh mắt đầy dã tâm cùng tham lam nhìn y, kẻ nào cũng nghĩ muốn từ chỗ y đoạt được cái gì đó, không phải tiền thì chính là quyền.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong nội tâm ấm áp, khóe miệng khẽ cong lên, liền trở lại gian phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro