Chương 47: Giết Nhậm Ngã Hành
Giang Nam.
Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại một đường ra roi thúc ngựa, rất nhanh liền tới Giang Nam.
Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt của Sở Đông Thanh có chút không ngờ, không khỏi thấp giọng nở nụ cười: "Thanh, kỳ thật chỉ tới muộn một chút thôi a, như vậy đã xem như rất không tồi."
Sở Đông Thanh cảm thấy tự tôn có chút tổn thương nho nhỏ. Hắn nghĩ mình ở hiện đại tốt xấu gì cũng coi như là một cao thủ cưỡi ngựa, vốn muốn ở trước mặt Đông Phương Bất Bại hảo hảo bộc lộ tài năng, thể hiện thực lực của mình. Dù sao thì nam nhân mà, trong lòng luôn luôn có một chút tiểu hư vinh.
Kết quả chẳng những hắn thua, lại còn thua bởi nương tử nhà mình. Vì vậy Sở Đông Thanh ngay từ đầu hào hứng hừng hực, dương dương tự đắc rất nhanh lột xác thành một nam nhân ủ rũ, chán chường, lòng tự trọng bị tổn thương a.
Đông Phương Bất Bại thấy biểu tình đáng thương hề hề của hắn, khó có được cười thật hăng hái.
..............
Mai trang.
Sở Đông Thanh cuối cùng cũng tới được nơi hắn muốn đến nhất trong [tiếu ngạo giang hồ]. Nếu là người khác đến nơi này, thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì chính là Hắc Mộc Nhai, chính là Sở Đông Thanh bất đồng, nơi hắn muốn đến nhất là Mai trang. Nơi này nối thẳng đến Tây Hồ, là một nơi tràn đầy linh khí, mà vận mệnh của Mai Trang Tứ Hữu muốn rời khỏi giang hồ mà chẳng được cũng làm cho Sở Đông Thanh quả thực bóp cổ tay.
Sở Đông Thanh tiến lên một bước muốn nhờ gã sai vặt thông báo, nào biết gã sai vặt kia thấy hai người phong trần mệt mỏi, không giống như kẻ có tiền liền lập tức đuổi bon họ đi.
Nếu như là bình thường, Sở Đông Thanh nhất định sẽ hòa khí mà nói chuyện, nhưng hôm nay tâm tình của hắn xuống dốc cực độ, đang lo không có nơi phát tiết. Sở Đông Thanh trực tiếp một chân đá gã sai vặt té xuống đất, chuẩn bị xông vào.
Đan Thanh Sinh nghe được tiếng đánh nhau liền đi tới, vốn đang muốn ra tay, bất quá khi nhìn thấy người đứng phía sau Sở Đông Thanh liền vội vàng hét lên: "Dừng tay!"
Đan Thanh Sinh không ngờ Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên đến đây, trên mặt lộ ra sợ hãi, vội vàng khom mình hành lễ, cố gắng kềm chế lo lắng, mở miệng nhận lỗi: "Thuộc hạ không biết giáo chủ đến, mong giáo chủ thứ tội."
Đông Phương Bất Bại lắc đầu: "Không sao, bản tọa chỉ là đột nhiên muốn đến đây thôi, bất quá chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, ta nghĩ ngươi hẳn rõ hơn ai hết."
Đan Thanh Sinh cuối đầu, vội vàng đáp: "Đó là tự nhiên, giáo chủ xin cứ yên tâm, chuyện ngài đến chơi ngoại trừ ta cùng ba vị huynh đệ sẽ không còn ai biết."
Đông Phương Bất bại hừ lạnh một tiếng: "Dẫn đường cho ta, ta muốn tới nơi giam giữ người nọ."
Đan Thanh Sinh khẽ giật mình, lập tức đoán được ý của Đông Phương Bất Bại, thoáng tính toán một chút, chỉ cần không phải bắt hắn trở lại Hắc Mộc Nhai một lần nữa, những chuyện khác không liên quan đến hắn.
Sở Đông Thanh trên đường đi vô cùng hứng thú đánh giá cảnh sắc xung quanh, tâm tình buồn bực vừa rồi cũng vì cảnh đẹp mà trở nên tốt hơn.
Tuy đặt tên là 'Mai trang' nhưng ngay cả một đóa mai cũng không có, ngược lại bốn phía trồng trứ đại lượng chén liên, mỗi một cánh hoa dều nở rộ đến cực hạn, hồ sen trở thành một bức tranh diễm lệ, kiều nộm mê người. Bốn phía tường đỏ ngói xanh, đình đài thủy tạ, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều tràn đầy sinh cơ cùng sức sống.
Đan Thanh Sinh chú ý đến cử động của Sở Đông Thanh, âm thầm đánh giá vài lần, không nghĩ tới chưa được bao lâu, giọng nói Đông Phương Bất bại có chút âm dương quái khí truyền đến: "Như thế nào, Đan Thanh Sinh trang chủ đối với vị này cảm thấy rất hứng thú ?"
Chỉ là một câu nói bình thường, Đan Thanh Sinh lại vô duyên vô vớ cảm nhận được một loại lãnh ý, chỉ đành theo tình hình thực tế hồi bẩm: "Tiểu Nhân đối với vị tiểu huynh đệ này quả thật cảm thấy có chút hứng thú."
Lời vừa ra khỏi miệng, Đan Thanh Sinh liền cảm thấy cổ lãnh khí kia mạnh hơn, bất quá chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Tiểu nhân chỉ là đang nghĩ, nếu là người khác khẳng định sẽ chú ý đường đi, mà vị tiểu huynh đệ này lại tĩnh hạ tâm lại thưởng thức cảnh sắc xung quanh, có thể thấy được không phải người tầm thường, ngày sau nhất định tiền đồ vô hạn."
Đông Phương Bất Bại nghe thấy câu sau lập tức vui vẻ ra mặt, người trong lòng được tán thưởng sao có thể không vui ni?: "Đó là đương nhiên."
Sở Đông Thanh không nghĩ tới mình lại được người khác tán dương: "Tại hạ chỉ có vài phần hiếu kỳ thôi."
Đan Thanh Sinh nhìn Sở Đông Thanh: "Nha? Tiểu huynh đệ nói thử xem, có lẽ lão phu có thể giải đáp giúp ngươi một chút."
Sở Đông Thanh chỉ vào chén liên cùng hoa sen nói, cười nói: "Ta còn tưởng rằng Mai trang sở dĩ gọi là Mai trang là vì nơi này bốn mùa mai đều nở ni? Hiện tại xem ra, tại hạ lý giải sai rồi."
Đan Thanh Sinh vuốt râu, lắc đầu: "Không phải vậy, nếu là hoa mai bốn mùa đều nở thì làm sao có cái gọi là mai vàng lạnh cốt, boong boong thuyết huyết."
Sở Đông Thanh gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, bốn mùa đều có tiết tấu, vạn vật đều có quy luật, là tại hạ cổ hủ."
Đông Phương Bất Bại rất là thưởng thức phong thái này của Sở Đông Thanh, hắn luôn nhìn nhận sự việc dưới góc độ không giống người khác, hơn nữa cho dù kết quả như thế nào cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Mai Trang có một mật đạo nối thẳng đến đáy Tây Hồ. Sở Đông Thanh lúc này lại có chút khẩn trương, bọn họ rốt cục sắp chạm mặt Nhâm Ngã Hành sao?
..........
Dưới đáy Tây Hồ, Sở Đông Thanh vừa tiến vào liền có một loại cảm giác lạnh buốt, hơn nữa xung quanh phi thường âm u, rất khó tưởng tượng một người lại có thể bị tù cấm ở chỗ này vài chục năm.
Đông Phương Bất Bại hừa dịp chung quanh hôn ám, cầm tay Sở Đông Thanh, thản nhiên nói với Đan Thanh Sinh đi ở một bên: "Ngươi lui ra trước đi."
Sau khi Đan Thanh Sinh rời khỏi, Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh nắm tay nhau đi vào địa lao. Mỗi một bước đi, hô hấp của Sở Đông Thanh liền nặng hơn một phần. Cho đến khi vào tận đáy Tây Hồ, hắn rốt cục cũng gặp được Nhâm Ngã Hành trong truyền thuyết.
Nhâm Ngã Hành cùng Đông Phương Bất Bại trong [Tiếu ngạo giang hồ] là hai người mà Sở Đông Thanh không thể lý giải nhất. Đông Phương Bất Bại là vì quyền lợi cùng võ công, y cũng không giết chết Nhậm Ngã Hành, cho dù là Nhậm Ngã Hành cố ý đem [Qùy hoa bảo điển] tiếc lộ cho y, Đông Phương Bất Bại vẫn là cắn răng chịu đựng. Thậm chí y còn không giết Nhậm Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên, ngược lại còn tùy ý bọn họ ở trong giáo gầy dựng thế lực.
Mà Nhậm Ngã Hành, bảo thủ, cuồng vọng, tự đại, vừa trọng dụng Đông Phương Bất Bại vừa cùng lúc hãm hại y.
Sở Đông Thanh thở dài, vô luận thế nào, hắn tuyệt đối phải giết Nhậm Ngã Hành, dù sao đây vẫn là một khối ngại vật cản trở hắn cùng Đông Phương Bất Bại ở bên nhau.
Hắn, cần phải trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro